Từ khi trở về huyện trấn, Hứa Nương không dám ra ngoài.
Cô sợ nghe những lời bàn tán của hàng xóm, càng sợ gặp phải những bổ khoái đã giở trò đồi bại với cô trong quán trọ.Cũng may Tương Tinh Uyên đầu óc nhanh nhạy, người cũng chuyên cần, mỗi ngày thay nàng chạy chân, chưa từng câu oán hận, vô hình trung bớt đi rất nhiều phiền toái.Ngày xuân ngắn ngủi, nhận thấy thời tiết ngày càng nóng bức, ngày Tống Chương nhậm chức càng ngày càng gần, Hứa Nương thu dọn hành lý theo chỉ dẫn của Trang Phi Vũ, , ý thức được gia cảnh quá nghèo, quả thực không có bao nhiêu vật có thể mang theo.Tới gần xế trưa, nàng đem quần áo mùa hè năm ngoái củaTương Tinh Thuần , treo ở trong sân đầu phơi nắng, định mang cho Tương Tinh Uyên mặc.Khi đến phòng Tây nhìn con gái, cô nhìn thấy Tưởng Tinh Uyên đang ôm muội muội đang ngủ trong tay, đứng trước tủ sách tồi tàn, chăm chú nhìn cuốn "Tam Tự Kinh" mà con trai nàng đã đọc qua.Trong đầu Tưởng Tinh Thuần tràn ngập múa kiếm và gậy gộc, thực sự đọc sách không giỏi lắm, tờ giấy trải ra chứa đầy hình vẽ của những người đàn ông nhỏ bé trên lưng ngựa và kiếm, súng, kiếm và dao, và một số vết mực quanh co được bôi lên trên."A Uyên, ngươi đang nhìn cái gì?" Hứa Nương nhẹ giọng hỏi, ôm lấy con gái, nhẹ nhàng đặt nàng lên chiếc giường nhỏ bên cạnh.Tưởng Tinh Uyên trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng giải thích "Đại nương, trong phòng đất đã quét sạch sẻ, người sai ta mua thức ăn cũng cũng mua rồi trở lại, ta không trễ nãi chánh sự, ta...""Ta biết." Hứa Nương thân mật sờ đầu một cái, cầm lên quyển sách kia, dắt hắn đi tới phòng ngoài, "Ngươi có phải hay không cũng muốn đi học?""Ta...!Ta..." Tương tinh uyên vốn muốn làm trái với bản tâm nói chút "Nhất thời tò mò ", ngẩng đầu nhìn Hứa Nương ôn nhu cười chúm chím ánh mắt, do dự một chút, thành thực gật đầu một cái, "Ta muốn đi học."Hắn không có đủ cơm ăn,không đủ áo ấm , thân thể lại yếu đuối, hắn không cường tráng bằng Tưởng Tinh Thuần nên chỉ có thể học tập, vì Hứa Nương báo thù rừa hận.Hứa Nương biết mình đã có lỗi với hắn về vấn đề này, nhưng nàng lại không thể làm gì được,cả gia đình cô sắp chuyển đi nơi khác cùng với Trang Phi Vũ, và họ sẽ phải tìm một trường học khác ở đó.Nàng nghĩ ngợi chốc lát, thở dài, nói: "Ta tìm cơ hội cùng ngươi Trang bá bá nói một chút..."“Không cần!” Tưởng Tinh Uyên không chịu vì mình mà để nàng đi cầu xin Trang Phi Vũ.
nghe vậy phản ứng kịch liệt, thanh âm có chút giương cao, "Đại nương, ta nhìn a thuần ca sách cũng giống như vậy, không cần ra tìm tiên sinh dạy học"Thấy Hứa Nương có chút không tin, hắn nói: " Thật chứ ! Ta trong ngày thường nghe a thuần ca học thuộc lòng, nghe nhiều, toàn đều ghi tạc trong lòng, cùng trong sách chữ từng cái đối ứng, ngày dài lâu ngày, tự nhiên biết những chữ kia là ý gì.
Chính là có không biết, cũng có thể mời loại hoa đích Hà lão bá chỉ giáo một hai."Anh ta nhanh chóng nhìn Hứa Nươngvới vẻ bất an.Hắn có chút bất an thật nhanh nhìn nhứ mẹ một cái, nhỏ giọng nói: "Nếu là...!Nếu là đại nương nguyện ý cho ta mua cây bút lông, khác phân ta một chồng giấy nháp,cho phép ta lúc rỗi rãnh học một ít viết chữ, ta liền lại không cầu gì hơn..."Hứa Nương cảm khái hài tử hiểu chuyện lại có chí tiến thủ ,lại nghĩ đến con trai ngây thơ của mình, khó tránh khỏi có chút thổn thức.Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hắn đơn bạc sau lưng, nói: "Ở nhà không cần như vậy cẩn thận, từ nay về sau buổi chiều, ngươi dời ra một hai giờ đọc sách học chữ, nếu có không biết, trực tiếp đi hỏi ta."Nàng tuy không đọc bao nhiêu sách, dậy trẻ thơ vỡ lòng năng lực vẫn phải có.Tương tinh uyên nghe vậy cao hứng đi bộ cũng nhẹ nhàng, tự ngày hôm đó trở đi, quả nhiên thường thường ở bên nàng, cao giọng học thuộc lòng, nghiêm túc viết chữ.Tưởng Tinh Uyên quả thật có thiên phú, tiến bộ thần tốc, làm Hứa Nương âm thầm ngạc nhiên, cũng làm Tương Tinh Thuần địch ý càng phát ra mãnh liệt.Tương tinh thuần không phải có thể giấu ở tâm sự tính cách, thấy mẹ ruột đợi tiện nghi em trai càng ngày càng tốt, bắt đầu thường xuyên chơi khăm, hôm nay bỏ muối vào bát Tưởng Hành Viễn, ngày mai nhét con chuột dưới gối.Tương Tinh Uyên lại nhu thuận, chưa bao giờ than phiền, cháo quá mặn, là hơn ăn nửa cái bánh bao, chết con chuột phát ra hôi thối thối rữa vị, hắn mặt không đổi sắc cách giẻ lau bốc lên, đút cho đứng ở chân tường kiếm ăn mèo hoang.Không đánh thì sẽ đánh, càng bao dung thì càng ngu dốt, Hứa Nương không lâu sau đã phát hiện ra giữa hai huynh đệ ngấm ngầm đấu nhau, Nàng khiển trách nghiêm khắc con trai và thậm chí làm cho Tưởng Tinh Uyên quần áo mới như một sự đền bù.
.Tương tinh thuần ủy khuất không thôi,vừa gặp Trang Phi Vũ, tiến tới hắn bên người tố cáo, mời hắn vì mình hả giận.Trang Phi Vũ mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, đồng ý nói: "Yên tâm, cha cũng không ưa tên khốn kiếp đó, mấy ngày nữa sẽ đòi công lý cho con."Tưởng Tinh Thuần ánh mắt sáng lên, tò mò đuổi theo hắn để hỏi cho không xong: "Cha có cách gì? Mau cùng ta nói một chút!"Trang Phi Vũ mỉm cười và không nói gì, tỏ ra tự tin.Đêm đó, Lý Thừa vốn là người giỏi nịnh nọt người nhất, mang một vò rượu ngon tới gặp Trang Phi Vũ để ăn tối.Hứa Nương cất đi mấy món nóng và nguội, khi cô nhìn thấy Lý Thừa đứng ở cửa bếp, điên cuồng nhìn cô,trong lòng chấn động, suýt chút nữa làm vỡ chiếc đĩa trên tay.Lo lắng Trang Phi Vũ, Lý Thừa cũng không nói lời gì quá đáng, chỉ cười tà hai tiếng rồi xoay người đi vào nhà.Tuy nhiên, Hứa Nương sợ quá không dám bưng đồ ăn nên Tưởng Tinh Uyên mang đồ ăn tới,nàng ngơ ngác ngồi sau bếp.Không lâu sau, Trang Phi Vũ đi tới dẫn nàng, thái độ ôn nhu khác thường: “Có ta ở đây, đừng hoảng sợ, ngươi cùng chúng ta ăn mấy miếng, sau đó dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo.
nghe nói Đông Đường có thêm một chỗ mới, ít đèn lồng hơn, buổi tối sẽ đẹp hơn."Hứa Nương ngoan ngoãn gật đầu, ngồi cạnh Trang Phi Vũ trong bữa tiệc, cẩn thận rót rượu và đồ ăn.
Nàng nghe Lý Thừa nói rất nhiều lời nịnh nọt, mặc dù hắn không đổi chủ đề, khi đến gần, hai con mắt nhờn bóng luôn dõi theo nàng, nàng có cảm giác như đang ngồi trên kim châm.Nàng không có khẩu vị nên ngồi một lúc, theo chỉ dẫn của Trang Phi Vũ, gọi bọn trẻ ra ngoài.Thật hiếm khi có trò tiêu khiển sau bữa tối như vậy, Tương Tinh Thuần hớn hở vui mừng, Tương Tinh Uyên cũng lộ ra một nho nhỏ nụ cười.Trang Phi Vũ ân cần vẫy tay với bọn họ: “Các ngươi đi trước đi, ta ở đây nói chuyện làm ăn xong, ta sẽ thắp đèn đón các ngươi.”Hứa Nương mơ hồ nhận hắn đang kiếm cớ ly khai nàng ,vốn tưởng rằng bọn họ có việc quan trọng cần bàn, không có suy nghĩ nhiều, trong ngực ôm dáng dấp càng ngày càng đáng yêu Tưởng Thù, tay phải dắt con trai, đi theo phía sau Tương Tinh Uyên, tự đi đông đường phốĐi một chút xa, tương tinh uyên đột nhiên dừng bước, nói: "Đại nương, ta giày này không lớn hợp chân, trở về đổi một đôi, các ngươi đi trước, không cần chờ ta."Hứa Nương dặn dò: "Trời tối nhìn kỹ đường, chúng ta ở tường vân quán trọ chờ ngươi, chớ có cuống cuồng."Tưởng Tinh Uyên gật đầu mạnh mẽ, quay người bỏ chạy như bay.Cách Tương Vân quán trọ còn có một dặm, Hứa Nương nghe được phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, xuyên qua ánh đèn nhận ra Tưởng Tinh Uyên bóng dáng, nhìn thấy hắn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, nàng không khỏi kinh ngạc nói: " A Uyên chạy chậm lại.
, sao vội thế?" ""Đại nương!"Như sợ có người chú ý, Tưởng Tinh Uyên không thốt lên một tiếng cảm thán nào cho đến khi anh chạy đến chỗ cô, ra hiệu cho cô cúi xuống, thì thầm vào đôi tai bạch ngọc của cô vài lời, nói một câu: “Tôi lúc về đã nghe Trang bá nói chuyện với Lý bávề gia đình chúng ta, nói nếu mang theo ba cái thì phiền toái lắm.” Hai đứa con cùng làm việc nên hắn định bán ta, bán A Thù.
Gửi nó cho một gia đình khác chăm sóc,chỉ giữ lại A Thuần! ”Nghe vậy, sắc mặt Hứa Nương lập tức biến mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...