Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo mang dép vào, đi theo qua : "Có nhiều cá quá!"
Sơ Lam Phong rải một ít thức ăn cho cá vào trong ao : "Ừm, có mấy chục loại cá, nhưng đều là loại ăn cỏ.
Tôi cứ tưởng lúc tôi không có mặt ở đây thì người giúp việc sẽ khiến bọn chúng chết hết chứ, không ngờ lại nuôi tốt như vậy."
Sơ Lam Phong đặt túi thức ăn cho cá vào trong tay Lý Tân Hạo : "Nhóc cho cá ăn đi." Vừa nói, y vừa cầm một cái vợt nhỏ đặt ở bên cạnh lên, vớt hết lá cây trong ao cá ra.
Lý Tân hạo vừa cho cá ăn, vừa nhìn lén Sơ Lam Phong.
Mới ở chung một lúc mà đã lật đổ ấn tượng đời trước của cậu về Sơ Lam Phong rồi.
Người đàn ông với ánh mắt có thể khiến cho bản thân mình cảm thấy lạnh băng toàn thân, vào giờ phút này lại sừng sững như núi, đẹp như tranh vẽ.
Khí chất cao quý cùng tính tình ưu nhã của Sơ Lam Phong là xuất từ bối cảnh gia đình, là bộc lộ từ trong xương tủy mà ra ngoài.
Trong ánh nắng chiều tà, người thanh niên vớt lá cây đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Lý Tân Hạo, rồi lại cúi đầu làm tiếp việc đang làm.
Khác với nụ cười qua loa lấy lệ ở đời trước, cũng khác với nụ cười làm ra vẻ văn nhã ở ga tàu hỏa, nụ cười vào giờ phút này của Sơ Lam Phong liền khiến cho Lý Tân Hạo cảm thấy rất chói mắt.
Bản thân người này đã là loại người khiến muôn vạn người phải nhìn chăm chú rồi, cho dù vứt bỏ đi vòng sáng hoa lệ của nhà họ Sơ cùng nhà họ Hàn thì hào quang trêи người y vẫn sáng lóa mắt như cũ.
Sau khi đã vớt lá cây xong, Sơ Lam Phong đặt cái vợt xuống : "Đói bụng không?" Hắn khẽ nâng tay lên, vừa định chạm lên tóc Lý Tân Hạo thì ngay lúc đó Lý Tân Hạo lại giơ một cái tay khác lên, chặn y lại.
Sơ Lam Phong hơi sửng sốt, nét mặt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất ngay, nhưng Lý Tân Hạo vẫn nhìn thấy nó.
"Trêи đầu có lá cây." Sơ Lam Phong giữ lấy tay cậu, dùng một tay khác lấy chiếc lá trêи tóc Lý Tân Hạo xuống, "Đi thôi, rửa chân rồi đi ăn cơm."
Tay y nắm lấy Lý Tân Hạo cũng không hề buông ra.
Lý Tân Hạo cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, đây là một người đàn ông có thể làm cho người khác không thể nào từ chối được.
Rửa chân là dùng nước lạnh, nhưng chỉ hơi lạnh thôi không đến nỗi lạnh thấu xương.
Rửa chân xong, Sơ Lam Phong bế Lý Tân Hạo đặt cậu lên một cái ghế sofa ngoài ban công, sau đó cầm một cái khăn lông tới, lau khô chân cho cậu.
"Hạo Hạo có thể chất lạnh sao?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Hả ?" Tâm trí của Lý Tân Hạo đã bay đi hơi xa, "Ừm, mùa hè tôi sẽ không bị chảy mồ hôi, cho dù là mồ hôi tay hay là mồ hôi chân.
Mặc dù với loại thể chất này thì mùa hè khá thoải mái, nhưng đến mùa đông liền khó chịu, rất sợ lạnh, tay chân cũng không dễ ấm áp được."
"Mùa hè ôm rất thoải mái." Sơ Lam Phong bất ngờ nói một câu khiến người ta không kịp đề phòng.
"Hả ?" Lý Tân Hạo không kịp phản ứng.
Người này, thật là kỳ quái.
Lau chân cho cậu, còn nói mấy lời không thể giải thích được.
Phải biết rằng cậu không phải là một đứa con nít mới mười tuổi, người khác làm gì với cậu thì cậu sẽ luôn suy xét đến động cơ của người đó.
Nhưng mà cho dù là Sơ Lam Phong làm gì thì cậu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc thì y làm vậy là vì cái gì.
"Tôi phát hiện Hạo Hạo rất thích ngẩn người nhìn tôi, có phải cảm thấy tôi đẹp trai quá không?" Nhướng mày lên, lộ ra nụ cười hỏi.
"Anh tự luyến tiếp đi." Lý Tân Hạo mang dép vào, không thèm để ý tới y.
Không câu nệ, cũng không sợ hãi ?
Nụ cười trong mắt Sơ Lam Phong lại càng sâu hơn : "Đi ăn cơm thôi."
"Vâng." Lý Tân Hạo đi tới bên cạnh y, cậu vẫn chưa hiểu ra được sự thăm dò của Sơ Lam Phong, "Này...!"
"Hửm?"
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo như vậy?"
"Sơ...!Lam Phong thúc thúc." Có lẽ con muỗi kêu vo ve thì cũng nhỏ tới độ như thế này thôi.
Nhưng mà, Sơ Lam Phong lại nhìn thấy khuôn mặt của đứa nhóc này đã hồng thấu rồi, "Có tin tức bên phía ga tàu hỏa chưa?"
"Mới vừa nãy lúc nhóc đi tắm đã có điện thoại gọi tới, đã liên lạc được với giáo viên của nhóc rồi, yên tâm đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...