Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng


Đại Thượng Hải không có bí mật, Hồng Lan còn đang ngồi trên xe của Lâm Khải Khải chợt nghe những người chạy khỏi rạp hát Phúc Long bàn tán tin tức La Phù Sinh gặp nạn.
Hồng Lan lập tức xuống xe chạy vào cửa hàng bách hóa mượn điện thoại, gọi thẳng về nhà:
– La Thành, mau, dẫn anh em đến rạp hát Phúc Long, anh Phù Sinh và người Thanh bang đánh nhau, nhanh đi giúp anh Phù Sinh.
La Thành vừa nghe nói vậy liền căng thẳng, gọi người chạy đi.

Hồng Lan lo cho La Phù Sinh, nhìn thấy tình hình này, liền nói với Lâm Khải Khải:
– Anh Lâm, em lo quá, em cũng đi xem sao.
Lâm Khải Khải ngăn cô lại:
– Lan Lan, em không thể đi, rất nguy hiểm.

Để anh đi, anh kêu tài xế chở em về nhà trước.
– Em là cô hai Hồng bang, ai dám làm gì em?- Hồng Lan bỏ tay anh ra.
Dưới tình huống cấp bách, Lâm Khải Khải gọi thẳng tên họ của cô:
– Hồng Lan! Em có từng nghĩ, họ là nhắm vào Hồng bang mà tới, còn em là con cá lớn hơn cả Phù Sinh.

Em đi, cậu ấy còn phải phân tâm bảo vệ em.

Yên tâm đi, Phù Sinh sẽ không sao, em cho rằng “Ngọc Diêm La” chỉ để gọi suông thôi ư?
Hồng Lan biết anh nói có lý nên không cãi lại nữa, chỉ nhỏ giọng than thở:
– Đó là người bên ngoài đặt cho anh ấy vậy thôi.
– Nhưng anh nghe nói năm năm trước, chính là ở bến tàu Tùng Giang của cha em, chỉ một mình Phù Sinh, một cây mã tấu, đối địch với trên dưới trăm người, một buổi tối đã tóm gọn.

Trận chiến ấy, cậu ta giúp ba em cướp được bến tàu khác họ cuối cùng, để Hồng gia độc chiếm tất cả các bến tàu ở Bến Thượng Hải, mới có được danh hiệu “Ngọc Diêm La”.
Ánh mắt Hồng Lan thoáng buồn, Lâm Khải Khải nói không sai, nhưng đằng sau hào quang, chỉ có mình cô nhìn thấy toàn thân anh đầy máu, xương gãy thịt rách, nằm bẹp dí trên giường bệnh suốt hai tháng trời.
Trận chiến ấy thành danh, có được chính là tiếng tăm, cược vào chính là sinh mạng.
***
Trong rạp hát, ba phát súng liên tiếp vang lên, chấn động toàn trường.
– Tất cả đừng nên cử động!- Hứa Tinh Trình dẫn theo cảnh sát chạy vào rạp hát Phúc Long.

Theo sát phía sau là anh em Hồng bang do La Thành dẫn đến và người của đội hành động đặc biệt do Lâm Khải Khải gọi tới.

Trong lúc nhất thời, rạp hát rộng như vậy đông nghịt đủ mọi loại người.

Trước kia, những người này tuyệt đối không cùng xuất hiện, cho nên hiện tại họ cũng chỉ xem đối phương như tàng hình, mỗi người thờ một chủ, mạnh ai nấy làm.
Hồ Kỳ chưa từng nhìn thấy thế trận này, sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống xin tha mạng.
Lâm Khải Khải thấy tình thế ổn định rồi, nên nói người của đội hành động đặc biệt đi trước, cảnh sát thì đưa đám côn đồ sinh sự về đồn, còn mỗi mình Hồ Kỳ thì giao lại cho La Thành.
La Phù Sinh không hỏi đến chuyện giải quyết Hồ Kỳ thế nào, tóm lại không ngoài ném xuống biển cho cá ăn hoặc biến thành nô lệ ở bên kia đại dương.

Không ai cùng bạn tranh luận đây là một sinh mạng, họ đều đã quen rồi.
Thấy cả người Phù Sinh toàn là máu, Hứa Tinh Trình vội vàng bước tới đỡ anh:
– Có sao không?
– Không sao, phần lớn không phải là máu của tôi- La Phù Sinh cởi chiếc áo khoát dính máu ra để sang một bên.
Lâm Khải Khải thấy trên người anh tuy rằng có nhiều vết thương, nhưng đều là ngoài da, không mấy nghiêm trọng.

Chỉ có nhát đâm trên đùi hình như rất sâu, nên khuyên anh mau chóng đến bệnh viện điều trị.
La Phù Sinh dùng tay ra hiệu:
– Em phải đi gặp một người đã.
– Ai?
– Ân nhân cứu mạng- Hứa Tinh Trình ngầm hiểu là diễn viên nọ, La Phù Sinh ôm cổ anh- Đi, cùng bạn thân đi gặp “nữ Chu Du” nào.
Thiên Anh ở hậu đài vẫn còn mặc thủy y và thủy khố[1], hóa trang trên mặt chưa kịp tẩy, đang cùng với Đoàn Thiên Tứ và các sư huynh đệ vây quanh chỗ nằm của Cửu Tuế Hồng.
Khi La Phù Sinh vào đến, đúng lúc đụng phải Thiên Anh đang chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình hình.

Cô hết hồn một chút, nhưng vẫn không chú ý đến anh.

Nếu anh thật sự không sao, vậy chứng tỏ tình hình bên ngoài đã được dẹp yên.
Thiên Anh cầm tay Cửu Tuế Hồng, đau đớn nhìn cha mình dần mất đi ý thức, vành mắt đỏ hoe:
– Các sư huynh, bên ngoài đã an toan rồi, gờ chúng ta đưa sư phụ đến bệnh viện gần nhất đi.
La Phù Sinh chặn đường cô lại:
– Tiểu Chu Du, cô… nhìn sao lại thấy quen mắt vậy?
Thiên Anh chẳng thèm để ý đến anh, cô không thể không thừa nhận, vừa nãy khi trải qua thời khắc sinh tử, đúng là cô có hồi hộp thay anh một chút.

Nhưng hiện tại thế cục đã ổn, thứ còn lại chỉ có ân oán lúc đầu.

Người này đúng là sao chổi của cô, gặp hai lần cả hai lần đều xúi quẩy.
– Chó ngoan không cản đường, nhường đường giúp, tôi phải đưa cha tôi đi bệnh viện.
Thiên Anh vừa mở miệng, La Phù Sinh đã cảm thấy cách ăn nói này rất quen thuộc, lại nhìn thấy mặt dây chuyền đá quý hình sao lấp lánh đủ màu trên cổ cô, lập tức nhận ra cô là ai:

– Hóa ra là cái cô nữ tặc bánh bao.
– Anh vừa ăn cướp vừa la làng!- Anh không nhắc thì thôi, nhắc đến lửa giận trong lòng cô lại bốc lên đỉnh đầu.

Nhưng nghĩ đến bệnh tình của cha cô không thể trì hoãn, cô không muốn đấu võ mồm với anh- Mạng người quan trọng, xin anh tránh ra được không?
La Phù Sinh đứng lù lù ngay lối ra, bởi vì vóc người cao lớn, đứng một cái liền ngăn hơn phân nửa đường đi:
– Bệnh viện gần nhất cách nơi này mười dặm.

Các người chạy bộ, chờ đến nơi, người cũng tiêu rồi.
– Anh! Đừng có trù ẻo cha tôi- Thiên Anh tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng lời La Phù Sinh không phải không có lý, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc hai người đôi co, Hứa Tinh Trình đã lặng lẽ đi qua xem xét tình hình của Cửu Tuế Hồng, cũng đã sơ cứu đơn giản cho ông, Cửu Tuế Hồng từ từ tỉnh lại, sắc mặt dần hồng hào hơn.
– Cha, sư phụ!- Mấy người họ mau chóng vây đến.
– Anh là bác sĩ?- Thiên Anh nhìn Hứa Tinh Trình như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng- Cha tôi bị sao vậy? Tình hình có nghiêm trọng không?
– Tôi học Tây y, không phải Trung y, sẽ không nhìn, nghe, hỏi, sờ (vọng văn vấn thiết: bốn bước khám trung y).

Tình hình cụ thể của bác đây phải đợi đến bệnh viện làm kiểm tra chi tiết mới có thể xác định được, tôi bước đầu phán đoán có lẽ là hở van tim.

Nếu đúng là vậy, sau này phải chú ý điều dưỡng, không thể làm việc nặng nhọc.

Hiện tại bác ấy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải đưa vào bệnh viện- Khi Hứa Tinh Trình nói chuyện với Thiên Anh nhỏ nhẹ và kiên nhẫn rất có tư chất người hành y, so với tên “quỷ la sát” bên kia, Thiên Anh cảm thấy anh đúng là thiên sứ.

Khó trách đám người Hà Lan đều gọi bác sĩ là thiên sứ.
Mọi người đỡ Cửu Tuế Hồng ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài mưa to gió lớn khi nào không hay, gần như nửa nước khó đi.
La Phù Sinh đề nghị muốn lái xe đưa ông đi, nhưng Thiên Anh từ chối thẳng.

Bổn mạng của người này e là mang theo sát khí, thân cận quá gần sẽ bị khắc chết.

Nếu hiện tại cha cô đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mấy sư huynh đệ cõng cha đến bệnh viện cũng được.
La Phù Sinh chưa từng bị cô gái nào làm bẽ mặt như vậy, huống hồ bản thân giờ còn đang bị thương, muốn báo ơn, lại bị xem thành lòng lang dạ sói, mặt anh xanh tái, lâm vào thế bí.
Hứa Tinh Trình có lòng giải vây giúp Thiên Anh, cũng giúp La Phù Sinh thoát khỏi rắc rối, anh thoáng thấy xe kéo dừng trước cửa rạp hát không có ai, liền chủ động kéo xe:
– Tôi đưa cô và cha cô đến bệnh viện, mấy anh em khác cứ đi sau đi.


Đường đến bệnh viện các người cũng chưa quen, mạng người quan trọng, đừng chậm trễ nữa.
Thiên Anh thấy cha ngày càng yếu, không đành lòng để ông chịu xóc nảy thêm nữa, đồng ý với lời đề nghị của Hứa Tinh Trình, đỡ cha mình ngồi lên xe kéo, cả mình cũng ngồi lên, nhẹ giọng nói:
– Phiền anh.
La Phù Sinh có hơi lo lắng, Hứa nhị thiếu có khi nào làm việc này đâu:
– Mật Trúc, anh được không?
Hứa Tinh Trình cởi áo vest trắng ra ném cho La Phù Sinh:
– Anh đi xe đi, tôi chạy bộ.

Chúng ta hẹn gặp ở bệnh viện, để xem lần này ai nhanh hơn.
La Phù Sinh “xì” một tiếng với anh, nhưng vẫn thấy lo lắng, dặn La Thành đi theo phía sau.
Hứa Tinh Trình kéo xe lao vào màn mưa, Đoàn Thiên Tứ cùng các sư huynh đệ chạy theo ra ngoài.
Hứa Tinh Trình ở đằng trước kéo xe, Thiên Anh ngồi sau che cho Cửu Tuế Hồng, thỉnh thoảng nhìn lên bóng lưng Hứa Tinh Trình.

Tuy rằng bị gió mưa thấm ướt, nhưng tấm lưng không cường tráng của anh, lại khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lớp hóa trang trên mặt Thiên Anh lúc này bị mưa tẩy rửa đến loang lổ, xanh xanh đỏ đỏ trông rất buồn cười.

May mà hiện giờ cô không nhìn thấy mặt mình, nếu không, e rằng cô không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.
Xe kéo chạy tới cổng bệnh viện, La Phù Sinh và Thiên Anh luống cuống đỡ Cửu Tuế Hồng xuống xe.
Trong lúc hỗn loạn, mặt dây chuyền trên cổ Thiên Anh bị tuột ra, rơi bên trong xe kéo mà chính bản thân cô lại không phát hiện ra.
Thiên Anh và Hứa Tinh Trình đỡ Cửu Tuế Hồng vào phòng cấp cứu, cả hai ngồi chờ bên ngoài.
Thiên Anh thấy đầu anh đầy mồ hôi và nước mưa, nhưng không giấu được vẻ điển trai.

Có một câu nói thế nào ấy nhỉ, bụng đầy sách vở tất mặt mũi sáng sủa, người trước mặt chính là một quân tử như vậy đó, có thể nhìn ra được anh xuất thân rất tốt, nhưng lại không kiêu ngạo, lại càng không ỷ thế hiếp người.

Tình nguyện vươn tay giúp đỡ người gặp khó khăn, cũng không làm ai khó xử, so với tên bạn thân của anh, đúng là hai mặt đối lập.
– Cám ơn anh.
– Chuyện nhỏ mà, không đáng nhắc đến.
– Anh tên gì?
– Tôi tên Hứa Tinh Trình, Hứa trong nguyện hứa, Tinh trong phồn tinh (bầu trời đầy sao), Trình trong tiền trình (triển vọng), tự là Mật Trúc, Mật trong tĩnh mật (yên tĩnh), Trúc trong trúc tử (cây trúc).
– Mật trong tĩnh mật?- Anh nghe thấy Thiên Anh đọc nhẩm lại câu đó.

Thiên Anh đọc sách không nhiều, rất nhiều chữ cô biết đều từ lời hát mà ra, mấy chữ này với cô mà nói rất lạ.
Hứa Tinh Trình lật tay cô lên, dùng ngón tay mình làm ngòi bút, viết chữ Mật vào lòng bàn tay cô.
Thiên Anh nhìn rất chăm chú, chưa ý thức được tư thế hiện giờ của hai người có bao nhiêu mờ ám.

Cô không đếm được chữ này rốt cuộc có bao nhiêu nét, chỉ cảm thấy hình thái viết ra vô cùng đẹp:
– Phức tạp thật đó, Mật Trúc, xin chào, tôi tên Thiên Anh.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, đột nhiên ý thức được khoảng cách của cả hai rất gần, nhưng không muốn lập tức dời đi, mà cứ như vậy đối diện nhau, đột nhiên Hứa Tinh Trình bật cười.

Thiên Anh vội hỏi:
– Sao vậy?
– Xin lỗi, lớp hóa trang của cô.
Thiên Anh đột nhiên nhớ tới bản thân chưa tẩy trang, hiện tại chắc xấu lắm.

Cô rầu rĩ, xoay mặt vào tường, không biết làm gì cho phải.

Bỗng nhiên một đôi tay vịn vào vai Thiên Anh, quay cô lại, Thiên Anh nhìn Hứa Tinh Trình, vừa định lên tiếng, Hứa Tinh Trình đã lấy chiếc khăn lụa trắng trong túi ra, bắt đầu lau đi thuốc màu còn sót lại trên mặt cô, lực tay nhẹ nhàng chu đáo.
Mặt Thiên Anh bỗng chốc đỏ bừng, giật lấy khăn trong tay anh, rụt lui về sau:
– Để tự tôi làm, cám ơn.
Thiên Anh sau khi tẩy trang xong để lộ diện mạo vốn có, đường nét gương mặt tinh xảo, làn da sáng bóng như trân châu, dưới mái tóc đen nhanh ướt sũng càng thêm trắng trẻo.

Hai cánh môi mỏng khẽ mím lại, tiết lộ cảm giác hồi hộp hiện giờ của chủ nhân nó.

Hứa Tinh Trình tỉ mỉ nhìn Thiên Anh, trong mắt đầy yêu thích.
– Ai là người nhà bệnh nhân?- Bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra, Thiên Anh và Hứa Tinh Trình lập tức chạy đến- Tình hình bệnh nhân cơ bản đã ổn định, hai người có thể làm thủ tục nhập viện theo dõi thêm.

Đây là bệnh án, lát nữa người nhà đến văn phòng của tôi nói chuyện nhé.
Lúc này, La Thành dẫn theo hai đàn em đi vào, nói với Hứa Tinh Trình:
– Hứa thiếu gia, họ đều ở hội sở Hilton chờ anh, anh có thể đi được chưa?
– Hội sở? Phù Sinh sao lại không đến bệnh viện băng bó vậy?
– Thiếu gia nói đều là vết thương nhỏ không đáng ngại, anh ấy đã chuẩn bị tiệc chào đón anh về nước ở hội sở Hilton rất lâu rồi.

Anh ấy nói không thể để chút chuyện cỏn con đó trì hoãn được.
– Đúng là cái tên không muốn sống mà- Hứa Tinh Trình ngoài miệng tuy trách móc, nhưng trong lòng lại rất cảm động với tấm lòng của anh ta.
Anh nhìn Thiên Anh, nói:
– Vậy phía bác Đoàn không còn chuyện gì nữa rồi, tôi đi trước đây.
Thiên Anh gật đầu, trong mắt lại đầy lưu luyến:
– Vậy… tạm biệt.
Hứa Tinh Trình theo La Thành rời đi, khi ra cửa, lại bất ngờ nhìn thấy mặt dây chuyền phát sáng lấp lánh trong mưa rơi trên xe kéo, anh cầm lên xem, món đồ vốn tưởng bằng đá quý hóa ra lại là kim cương độ tinh khiết cao mài thành ngôi sao năm cánh.

Nói chung, vì để tận dụng triệt để kim cương, người ta thường cắt kim cương thành hình tròn, cách làm hoang phí này đúng là xa xỉ thật.
Hứa Tinh Trình ý thức được mặt dây chuyền này là của Thiên Anh đánh rơi, mau chóng nhặt lên, đang nghĩ ngợi nên làm gì với nó.
La Thành đã lên xe thúc giục:
– Hứa thiếu gia, họ chờ anh đã lâu, mau đi thôi.
Hứa Tinh Trình nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bỏ mặt dây chuyền vào túi mình, cúi đầu chui vào trong xe, cùng La Thành rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui