La Phù Sinh ôm bó hoa hồng đen bước ra khỏi Ninh Viên.
Không ngờ, đã hai giờ trôi qua, xe con của Lâm gia vẫn đậu trước cổng.
Lâm Nhược Mộng ngồi trong xe đọc kịch bản phim mới, ngẩng đầu bắt gặp La Phù Sinh đang bước tới.
Cô xuống xe đi về phía anh, vừa định lên tiếng, lại bị cắt ngang bởi ánh mắt anh.
Cổng Ninh Viên còn có hạ nhân đứng đó, cho nên anh chỉ có thể nói một câu:
– Lên xe hẳn nói.
La Phù Sinh đặt hoa ở ghế trước, hai người cùng nhau lên xe của Lâm gia.
– Lúc nãy nghe nói hôm nay là sinh nhật anh, em đã chuẩn bị quà rồi, hy vọng anh thích- Cô đưa một hộp quà hình chữ nhật được gói cẩn thận cho anh.
– Thực sự tôi không có thói quen mừng sinh nhật- La Phù Sinh nhíu mày.
Thấy cô kiên trì, anh mới nhận lấy, nhưng không mở ra ngay, chỉ đặt trên đầu gối.
Ánh mắt Lâm Nhược Mộng thoáng buồn bã, nhất thời không biết phải nói gì.
– Em đừng qua lại quá gần với Nashi- La Phù Sinh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
– Tại sao?- Vừa rồi cô quả nhiên không nghe nhầm, nhưng câu nói này có rất nhiều cách lý giải khác nhau, nên cô muốn chính miệng La Phù Sinh nói.
– Không có lợi gì cho em- Trong lời nói của anh vẫn không có nhiệt độ gì, Lâm Nhược Mộng lại lén quay sang chỗ khác mỉm cười.
Người này lòng dạ thâm sâu, nhưng đối với cô lại không có tâm tư gì.
– Em cười gì vậy?- Rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, La Phù Sinh lại thấy cô đang cười trộm, không khỏi nhíu mày.
– Anh không tò mò em tặng quà gì cho anh à?- Lâm Nhược Mộng nhìn chằm chằm hộp qua trong tay anh.
La Phù Sinh lúc này mới mở quà ra, bên trong là một đôi rối bóng, chính là đại tướng và nữ tướng do tự tay Lâm Nhược Mộng điều khiển lúc họ ở phiên chợ đêm lần đó.
– Em tặng thứ này cho tôi làm gì?
– Qua cầu chưa hẳn là thiên nhai, cũng có thể khác đường nhưng cùng đích- Lâm Nhược Mộng nhìn thẳng vào mắt anh, cầm lấy con rối nữ tướng kia- Cân quắc (khăn trùm của phụ nữ) chưa từng nhường đấng mày râu.
Mắt La Phù Sinh lập lòe sáng tối, nội tâm như có trăm ngàn người đang đánh trận.
Anh không biết rốt cuộc cô biết được bao nhiêu chuyện, nhưng chuyện này có thể để cô tham gia vào không? Chuyện của mẹ cô, cô có biết chưa? Nếu đã biết, thì cô nghĩ thế nào?
Lâm Nhược Mộng nhìn ra được sự do dự của anh, chậm rãi đặt lại con rối vào hộp:
– Có đôi khi, bảo vệ chính là một cách biểu đạt khác của sự khinh thường.
Anh nghĩ kỹ đi xem phải trả lời em thế nào.
Một lúc lâu sau, La Phù Sinh báo điểm đến cho tài xế.
– Tôi dẫn em đến một nơi.
Xe chạy thẳng đến thôn Sùng Minh, bến cảng ở đây có cửa sông gần biển nhất.
Sau khi xuống xe, La Phù Sinh dẫn cô ra bờ biển, gặp một thuyền phu đang kéo thuyền.
– Chú Bàng!- La Phù Sinh vẫy tay với thuyền phu nọ.
Chú Bàng thấy anh, cột chặt dây thừng trong tay rồi ngoắc anh lại, cười đến độ nếp nhăn dồn đống trên mặt, rãnh nếp nhăn toàn cát biển:
– Sinh, sao hôm nay cháu lại đến đây!
Chú Bàng là bạn thân hồi cha anh còn trẻ, thuở bé cha anh thường dẫn anh tới nhà chú Bàng ở thôn Sùng Minh này chơi.
Hồi bé, nơi anh thích nhất chính là chỗ này, thường xuyên ầm ỹ không chịu trở về.
Ở chỗ này, anh còn có cả một căn cứ bí mật.
– Chú Bàng, lấy hai bộ đồ bơi, hai ống thở và kính bảo hộ đưa cho cháu- Anh quay lại hỏi cô- Em biết lặn không?
– Ừm- Khi Cửu Tuế Hồng nhặt được cô là lúc cô rơi xuống sông, lo cô sợ nước, cho nên từ nhỏ đã dạy cô học bơi.
Mặc dù cô có hơi sợ nước, nhưng cô vẫn biết lặn.
Chú Bàng dẫn họ vào một căn nhà gỗ nho nhỏ ven bờ biển, chỉ vào cái tủ đồ bơi trong phòng cho Lâm Nhược Mộng:
– Đây đều để bán cho khách nước ngoài đến du lịch, đều là hàng ngoại nhập không đó, kiểu dáng đẹp, toàn là đồ mới cả, cô chủ yên tâm mà mặc.
Lâm Nhược Mộng cầm lên một chiếc quần bơi rộng thùng thình màu hồng, sắc mặt ửng đỏ hỏi La Phù Sinh:
– Anh muốn em mặc cái này để bơi à?
– Đây là đồ bơi mốt nhất ở Pháp đấy, mặc ở đây và ở đây- Chú Bàng chẳng thấy có gì lạ cả, cầm lấy cái áo hồng trông giống như nội y, đề cử cho Lâm Nhược Mộng.
La Phù Sinh chỉ cần nhìn sơ qua, mặt liền đỏ gay, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp:
– Không… không phải, em mặc cái này đi.
Anh ghé mắt nhìn thấy một bộ đồ lặn liền thân màu đen trong hốc tủ, chỗ nên che đều được che kín mít, như được đại xá:
– Cái này được nè! Thay cái này đi.
Lâm Nhược Mộng ừ một tiếng, cầm bộ đồ anh chọn đi vào phòng tắm kế bên, La Phù Sinh liền cởi áo và áo khoát ngay trong phòng, mặc quần bơi vào.
Chú Bàng ở bên cạnh chế nhạo anh:
– Hai đứa còn trẻ thế này sao tư tưởng bảo thủ quá vậy.
Giờ cũng vào thời Dân Quốc rồi, mặc đồ bơi còn chê hở hang.
Sinh à, cháu đúng là vô dụng! Mà đây là con gái nhà nào thế? Ngay cả Hồng Lan cháu còn không chịu dẫn tới nơi này, vậy mà lại dẫn cô này đến.
Không tầm thường nha.
– Cô ấy là Lâm Nhược Mộng.
– Họ Lâm?- Chú Bàng nghẹn họng, làm như nhớ tới gì đó- Không lẽ là họ Lâm đó à?
Lâm Nhược Mộng từ phòng tắm đi ra, vẫn còn có chút khó chịu không ngừng cào vào cổ, giống như có vật gì đó đang cạ vào cổ cô.
La Phù Sinh đi đến sau lưng cô, từ bên trong cổ áo kéo ra hai sợi dây, giúp cô cột vào cổ:
– Phải buộc ở chỗ này, đề phòng trong lúc bơi bị tụt đồ ra.
Nói xong mới ý thức được mình đang nói gì, mặt hai người càng đỏ hơn, như bị điện giật đồng thời tách ra.
Lâm Nhược Mộng nhớ tới trong vũ hội hóa trang lần đó, anh cũng nói với cô như thế: Em chỉ cần nhìn tôi là được.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh, ánh mắt điềm tĩnh ấy làm cô không còn sợ hãi nữa.
La Phù Sinh thấy cô bình tâm lại, nắm lấy tay cô chậm rãi bơi xuống sâu hơn.
Lúc này đột nhiên một bóng đen cực lớn xuất hiện trước mặt, khoảng cách quá gần, không thấy rõ được toàn diện, chỉ thấy một đống sắt thép, đen thui lạnh ngắt.
La Phù Sinh lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước, chùm sáng bắn vào bề mặt “con quái vật khổng lồ” nọ, lúc này Lâm Nhược Mộng mới nhìn rõ là một con tàu bị đắm.
Họ từ phần đuôi bơi vào lòng tàu, bơi suốt quãng đường, đèn pin chiếu sáng tới đâu, hệt tấm màn bí ẩn dần dần được hé lộ tới đó.
Luồng sáng hình mũi khoan trong khoang tàu màu đen làm nước biển cùng tất cả đồ vật bên trong tỏa ra cái bóng lạ thường, kỳ diệu.
Thỉnh thoảng bắt gặp chú cá nhỏ lặng lẽ lướt qua rồi mất tăm, ánh mắt cô nhìn đâu cũng thấy một lớp bùn dày và gỉ sắt.
Bơi tới một chỗ có lẽ là khoang chứa hàng, có thể trông thấy rất nhiều rương gỗ chìm trong khoang, lớp gỗ đều bị mục nát, chỉ có thể lờ mờ trông thấy chữ viết bằng bút chì bên trên, không giống tiếng Trung Quốc.
Ngón tay La Phù Sinh gõ gõ lên rương gỗ, ý bảo cô chú tâm nhìn vào.
Tiếp tục bơi về trước, họ đến phía trong khoang tàu, họ cẩn thận bơi qua một gian phòng, có thể trông thấy khung giường, các đồ vật giá đỡ bằng sắt bị gỉ.
Xung quanh yên tĩnh đến dọa người, tĩnh mịch đủ để bạn nghe rõ nhịp đập con tim mình.
Lâm Nhược Mộng đang suy nghĩ có khi nào chùm sáng ấy đột nhiên quét qua thi thể người nào đó, nghĩ đến tim liền đập rộn lên, suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, siết tay La Phù Sinh chặt hơn, La Phù Sinh quay đầu nhìn cô, cô chỉ lắc đầu ý bảo đừng quan tâm.
Cũng may suốt đoạn đường bơi qua không đụng phải vật gì kỳ quái.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ràn rạt, là con cua bò qua khung giường sắt.
Rặng san hô và mấy vỏ sò chậm rãi há ra rồi khép lại, giống như đang trò chuyện cùng cô.
Lâm Nhược Mộng từ từ bình tĩnh lại, chuyên tâm ngắm phong cảnh, còn hứng thú kéo tay La Phù Sinh chỉ trỏ, biểu cảm kích động lộ rõ trên mặt.
Cuối cùng bơi tới một lỗ hổng liền kề boong tàu, Lâm Nhược Mộng trông thấy có ánh sáng xuyên qua lỗ hổng phóng ra cột sáng chói mắt, tựa như cái thang bắc lên thiên đường, thần thánh đến nỗi con người chỉ muốn một lòng hướng về nó.
La Phù Sinh dẫn cô nương theo cột sáng bơi ra, dọc đường cô thấy san hô đỏ mọc đầy boong tàu, đường kính phải hơn một mét, là một rặng san hô cực lớn.
Vô số loài cá không biết tên đủ màu dưới phản xạ ánh sáng phát ra màu sắc phi thường mộng ảo.
Nơi này tựa như một thế giới khác, một thế giới chỉ có trong truyền thuyết.
Cho nên lúc cô trồi lên khỏi mặt nước, lại có chút lưu luyến không rời.
Hai người trôi nổi trên mặt nước, Lâm Nhược Mộng tháo kính bảo hộ xuống, hưng phấn lôi kéo La Phù Sinh:
– Anh biết được một nơi quá đỗi đẹp đẽ đi!
La Phù Sinh vừa kéo cô bơi vào bờ, vừa hỏi cô:
– Em có biết vừa rồi là gì không?
Cô lắc đầu.
– Là chiếc tàu vận chuyển thuốc phiện của Anh bị đánh chìm.
La Phù Sinh nhớ lại hồi bé, cha anh lần đầu tiên dẫn anh đến đây xem con tàu này.
Trên bắp chân anh có một vết sẹo dài cỡ cây bút lông, chính là hồi đó lần đầu cha dẫn anh lặn xuống xem con tàu này, đã quẹt vào thanh sắt trên tàu rồi bị thương.
Lúc ấy, anh chỉ biết khóc lóc nói rằng không muốn đi đến nơi quỷ quái đó nữa, cha anh đã mắng anh thế này:
– Chút vết thương cỏn con đã khóc sướt mướt rồi, con có còn là nam tử hán nữa không!
– Con vốn không phải- Tiểu Phù Sinh không phải là đứa bé nói đạo lý, từ nhỏ đã không có mẹ kềm cặp, sống tự do cùng cha, vô cùng buông thả, thế cho nên cậu lại càng khóc dữ dội hơn.
Cha anh thấy dọa dẫm không được, liền quay sang dụ dỗ:
– Để cha kể cho con nghe một câu chuyện.
Cha anh kể câu chuyện liên quan đến con tàu này:
– Vào năm Đạo Quang, khoảng một trăm năm trước, triều Thanh có một vị khâm sai đại thần đề xuất phong trào cấm thuốc phiền.
Vị đại thần này dâng tấu chương thống kê các tác hại của thuốc phiện, Đạo Quang Đế rất tán thành, hạ lệnh cho tướng quân, tổng đốc, tuần phủ của hai mươi tám tỉnh nghiêm tra thuốc phiện, một khi phát hiện phải tiêu hủy toàn bộ.
Con tàu buôn này chính là lúc đó cứng rắn muốn nhập cảng mà bị đánh chìm.
Lâm Nhược Mộng chăm chú lắng nghe, nghiêng đầu hỏi:
– Sau đó thì sao?
Hồi bé La Phù Sinh cũng hỏi cha mình một câu như vậy:
– Sau đó thì sao?
– Sau đó chớp mắt trăm năm trôi qua, giờ đã là Dân Quốc.
Đề xuất đất nước không khói thuốc của vị đại nhân kia vẫn chưa thực hiện được, thuốc phiện bào mòn ngày càng nghiêm trọng hơn, một lượng lớn bạc trắng bị thất thoát ra nước ngoài, quốc gia tích bần suy yếu lâu ngày, dân chúng lầm than.
Lịch sử của chúng ta đang lùi lại.
Không bao lâu nữa, những quốc gia dùng thuốc phiền đổi bạc trắng sẽ mua được súng máy đạn pháo tiến đánh chúng ta, cổng biên giới này về sau cần những đấng trượng phu như chúng ta canh giữ.
Cho nên, Phù Sinh à, con có muốn ở bên cha trông coi cổng biên giới này không?
Cha anh năm đó đã hỏi anh như vậy.
Cha anh không học hành nhiều, nhưng lại am hiểu sâu rộng tình hình chính trị trong nước.
Nếu như cha anh không qua đời sớm như vậy, hiện tại có lẽ sẽ là chiến hữu tốt nhất của anh.
– Cho nên, Nhược Mộng à, tôi không hứa hẹn một tương lai cho em được, tương lai tôi đã hứa cho đất nước- Cuối cùng La Phù Sinh vẫn nói ra câu ấy.
Ánh mắt Lâm Nhược Mộng nhìn anh càng dịu dàng hơn:
– Em biết, từ lúc anh bắn phát súng ở Ninh Viên em liền biết anh đang làm gì.
Cái chết của vị tổng biên tập tòa soạn báo đã từng công khai cổ xúy “diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong”, thi hành chính sách “không chống cự” với Nhật Bản.
Hội phó Hồng Thập Tự mang tiền dân chúng quyên góp cho quân đội đánh trận giữ làm của riêng, còn cố tình trì hoãn đưa cho chiến sĩ ở tiền tuyến.
Người phụ trách phòng đặc biệt kia lại càng lộ liễu, mang tình báo đặc vụ chính phủ Nam Kinh bán cho người Nhật, gây tổn thất nặng nề cho nhân viên tình báo nằm vùng trong quân đội Nhật Bản.
Nếu như em đoán không sai, họ đều do anh, hoặc do Hồng bang, ám sát…Hồng Chính Bảo là người của Quân Thống[1].
Lâm Nhược Mộng nói ra kết luận cuối cùng.
Phụ trách ở phía sau ám sát phần tử phản động và phản bội quốc gia, đây là nhiệm vụ lớn của Quân Thống Quốc Dân Đảng.
– Em…- La Phù Sinh đã nghĩ tới việc cô sẽ đoán ra, nhưng không ngờ cô lại biết nhiều như vậy, cho dù Lâm Đạo Sơn đang giữ chức vụ trọng yếu, nhưng sẽ không thể biết được tình báo quan trọng như thế.
Làm sao cô lại biết?
– Bởi vì… Em cũng như anh, hai ta đang cùng nhau canh giữ cổng biên giới này- Lâm Nhược Mộng đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
[1] Cục Điều tra và Thống kê Quốc gia, thường được gọi là Juntong (Quân Thống), là cơ quan tình báo quân sự của Trung Hoa Dân Quốc trước năm La Phù Sinh946.
Nó được dành cho việc thu thập thông tin tình báo và bí mật hoạt động gián điệp cho mục đích an ninh quốc phòng.
(theo Wikipedia)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...