Hứa Tinh Trình bận rộn cả đêm, đợi đến lúc anh có thể ngồi xuống, trời đã sắp sáng rồi.
Anh kéo ghế ngồi bên giường bệnh của Thiên Anh, chống tay lên trán chợp mắt một chút.
Khi Thiên Anh tỉnh lại, liền nhìn thấy Hứa Tinh Trình ngồi trong ánh nắng ban mai, gương mặt phờ phạc nhưng dịu dàng, trong không khí có thoang thoảng mùi rượu.
Cô vô thức vươn tay, lúc sắp chạm vào má anh lại rụt trở về, chỉ vẽ một đường hư vô trong không khí phác họa đường nét gương mặt anh.
Gương mặt này thật điển trai.
Chỉ là trong đầu cô vô thức xẹt qua một gương mặt khác, gương mặt đeo mặt nạ nói: “Nhìn tôi là được.”
Hứa Tinh Trình ngủ mê man, đến khi tay chống không ổn liền giật mình, thấy Thiên Anh đã tỉnh lại, còn đang thất thần suy nghĩ gì đó:
– Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?
– Không có cảm giác gì, chỉ là hơi mệt.
– Bình thường thôi, thoáng cái rút nhiều máu như vậy, may mà sức khỏe em tốt- Hứa Tinh Trình lấy qua hộp sô cô la được đóng gói kỹ càng đưa cho Thiên Anh- Ăn chút sô cô la sẽ khá hơn.
Nói xong, Hứa Tinh Trình lấy một viên ra, mở giấy gói đút cho Thiên Anh ăn.
Thiên Anh do dự, vẫn há miệng ngậm lấy, cô thưởng thức hương vị sô cô la:
– Ngọt ngọt, đắng đắng, ăn rất ngon, khác với vị kẹo đường.
Hứa Tinh Trình thấy cô thỏa mãn vì một viên sô cô la, tâm trạng nặng nề cả đêm chậm rãi chuyển biến tốt đẹp hơn, hứng thú kể cho cô nghe nhân duyên của sô cô la:
– Thiên Anh, em biết không? Ở Pháp, có một ngày gọi là Lễ Tình Nhân.
Con trai sẽ tặng sô cô la cho con gái, thổ lộ tâm ý của mình.
Nếu cô gái này cũng thích anh ta, thì vào ngày này tháng sau tặng lại món quà cho anh ta.
Mặt Thiên Anh ửng đỏ, nhẹ nhàng nói:
– Lãng mạn thật.
Hứa Tinh Trình chần chừ một chút, vẫn hỏi ra miệng:
– Thiên Anh, trong vũ hội, trước khi La Phù Sinh cứu em, tại sao em lại liều mạng cứu anh ấy? Chẳng lẽ em…
Thiên Anh vô thức phủ nhận:
– Sở dĩ em cứu anh ấy còn khiêu vũ với anh ấy, là bởi vì… vì em tưởng là anh.
Đáp án trong lòng Hứa Tinh Trình được chứng thực, sự lo lắng trên mặt cũng tan biến theo.
Anh đột nhiên hôn nhẹ lên má Thiên Anh, nụ hôn trong sáng không mang theo bất cứ nhục dục gì.
– Em nghỉ ngơi đi, anh đã báo cho sư huynh đệ trong gánh hát, họ sẽ đến nhanh thôi.
Anh về nhà tắm rửa xong lại đến thăm em- Hứa Tinh Trình kéo chăn lại giúp cô, ra khỏi phòng như chạy trốn, tim đập sắp văng ra khỏi cổ họng.
Thiên Anh cũng vì nụ hôn này mà tinh thần bất định, gần như cùng một ngày, cô hôn hai người.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, cô liền lăn lộn không ngủ được, cảnh tượng trong vũ hội lần lượt hiện lên.
Thời khắc cô và La Phù Sinh bốn mắt nhìn nhau bước lên chân anh, thời khắc La Phù Sinh ôm lấy cô đỡ đạn.
Trong lòng cô đang tự hỏi, tất cả cảm giác động lòng trong vũ hội hoàn toàn là bởi vì tưởng anh là Hứa Tinh Trình mới có hay sao?
Thiên Anh càng nghĩ trong lòng càng loạn, dứt khoát trùm chăn kín đầu, vỗ giấc.
***
Hứa Tinh Trình về nhà định đi nghỉ ngơi, không ngờ vừa vào đến phòng khách, đã nhìn thấy Hứa Thụy An ngồi trên sô pha, anh bất an chào một tiếng:
– Cha.
– La Phù Sinh kia sao rồi?
– Cha… biết rồi à?- Hứa Tinh Trình hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa, Lâm Khải Khải có thể nhận được tin tức, cha anh đương nhiên cũng không chậm trễ.
– Chuyện lớn như ám sát thiếu đương gia của Hồng bang, cha làm sao không biết được?- Hứa Thụy An hừ lạnh.
– Anh ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, cả quá trình làm phẫu thuật con đều ở bên cạnh.
– Ừ- Hứa Thụy An gật đầu- Chuyện này làm tốt lắm, vất vả rồi.
Hứa Tinh Trình khá bất ngờ, anh còn tưởng cha anh sẽ vì ghét La Phù Sinh mà trách cứ anh đã xen vào chuyện của người khác.
– Lúc trước con và Hồng Lan ở trong bữa tiệc chào mừng con về nước đã làm mọi người không mấy vui vẻ, khiến quan hệ của họ Hồng và họ Hứa căng thẳng.
Vũ hội lần này, biểu hiện của con còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của cha.
Còn để Hồng Chính Bảo nợ họ Hứa ta một ân tình, đây là chuyện tất yếu, với hôn ước của con, với họ Hứa chúng ta đều có lợi.
Hứa Tinh Trình cười khổ, hóa ra cha anh nghĩ vậy.
Anh do dự, cảm thấy có một chuyện vẫn nên báo cho cha mình:
– Con hoài nghi sát thủ đêm qua là nhằm vào con.
– Hửm?- Sắc mặt vốn trầm tĩnh của Hứa Thụy An cuối cùng cũng biến hóa một chút- Sao lại nói vậy?
Hứa Tinh Trình kể tường tận chuyện đêm qua cho cha mình nghe, chính là tại sao họ phải tráo đổi quần áo, chỉ không nhắc đến Thiên Anh.
– Nói vậy, chuyện này chúng ta không thể không nhúng tay vào- Hứa Thụy An nhìn gương mặt bơ phờ của con trai, không giữ anh lại thêm- Con đi nghỉ trước đi, trước khi điều tra rõ sự việc, ra đường phải kêu người đi theo, chú ý an toàn.
Hồng Chính Bảo ngồi ở sô pha nhận cuộc gọi của Hứa Thụy An:
– Bên tôi đã huy động toàn bộ người ra ngoài, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của hung thủ, bộ trưởng Hứa, bên anh có tin tức gì không?
– Tôi cũng đã phái nhiều người lục soát nhà ga, bến tàu, khách sạn cả đêm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì- Hứa Thụy An không biết Hồng Chính Bảo đã biết chuyện hai đứa đổi quần áo cho nhau chưa, ông không đề cập đến, ít nhất ngoài mặt vẫn là Hồng Chính Bảo nợ ông một ân tình- Hôm nay tôi qua chỗ anh một chuyến, chúng ta thương lượng đối sách.
– Ừ, vậy làm phiền bộ trưởng Hứa tốn công rồi.
– Người một nhà mà cần gì nói vậy.
Một vụ án ám sát nhỏ kinh động không chỉ có hai nhà đương sự.
Lâm Khải Khải về nhà, quản gia liền báo ông chủ đang ở trong thư phòng đợi anh.
Thư phòng nhà họ Lâm được xây thành một gian riêng biệt, có dàn hoa tú cầu bao quanh.
Đây là lúc dì An còn sống đích thân trồng, tổng cộng chỉ có bảy gốc, là bảo bối của cha anh.
Nhiều năm trôi qua vẫn luôn cẩn thận vun bón, năm này qua năm khác, hoa lá cũng có linh khí như người.
Có lần, một thợ trồng hoa không cẩn thận xén đi một đóa hoa tú cầu đương nở rộ, cha anh xưa nay luôn hiền lành đã nổi cơn thịnh nộ, đuổi việc ông ấy.
Dọc đường đi vào, chỉ có người làm cặm cụi làm việc, không ai nói chuyện.
Lâm Khải Khải, mẹ cả và cha anh đều là người thích yên tĩnh, người làm trong nhà lâu dần cũng nuôi dưỡng ra thói quen yên tĩnh.
Anh nghĩ nếu dì An và em gái còn đây, căn nhà này sẽ không quạnh quẽ như vậy.
Anh vừa vào thư phòng đã ngửi thấy mùi mực tàu, Lâm Đạo Sơn đang vẩy mực viết thư pháp, phong thái tiên nhân.
Lâm Khải Khải đến gần, thấy ông đang hết sức chăm chú, không hề quấy rầy, chỉ đứng ở một bên.
Lâm Đạo Sơn đầu không nhấc, hỏi:
– Hôm qua ở lại bệnh viện cả đêm à?
Lâm Khải Khải vội giúp cha anh mài mực:
– Vâng, cho nên vừa về nhà liền đặc biệt đến đây chào cha.
– Ừ, có phải vì La Phù Sinh hay không?
-… Cũng không hoàn toàn là vậy.
– Khải Khải à, cha biết con và La Phù Sinh lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao nó cũng là người nhà họ Hồng.
Quan hệ giữa họ Lâm và họ Hồng, không phải con không biết, cho nên…
– Con tự biết chừng mực.
– Ừ, trong mấy đứa, kể ra con là người biết nguyên tắc nhất, không giống Hứa Tinh Trình kia, không quyết đoán, lại không giống tên La Phù Sinh, kiêu căng ngang ngược.
Thấy chưa, giờ không biết bị kẻ thù nào nhắm trúng rồi.
Nhà họ Hồng này họa đến dồn dập, thật ứng với câu nói, làm nhiều việc bất nghĩa, ắt tự chuốc diệt vong.
Khải Khải à, con có thời gian, chi bằng qua lại nhiều hơn với con gái nhà họ Hứa đi.
Dù sao, Tinh Viện khác hẳn Tinh Trình, cũng không mạnh mẽ như Hồng Lan, là tiểu thư khuê các chân chính.
Tuy rằng không thích nói chuyện, chỉ cần tâm địa thiện lương là được.
Cha thấy, con bé này thích con.
– Cha dạy rất phải, hôm nay con sẽ đến thăm cô Hứa.
Lâm Đạo Sơn gật đầu, đặt bút viết xuống một bài thơ.
Lâm Khải Khải nhìn xem, phần đề chữ chính là:
Thiên địa vô cùng cực,
Âm dương chuyển tương nhân.
Nhân cư nhất thế gian,
Hốt nhược phong xuy trần.
Nguyện đắc triển công cần,
Thâu lực ư minh quân.
Hoài thử vương tá tài,
Khảng khái độc bất quần.[1]
Dịch thơ:
Trời đất vô cùng cực,
Âm dương mãi đổi thay.
Người sống trong trời đất,
Gấp như bụi gió bay.
Nguyện lập công kiến nghiệp,
Tận lực trổ hết tài.
Dốc sức mình giúp chúa,
So bì há có ai.
– Con nói xem, bài thơ này có nghĩa là gì.
– Cha là muốn nói với con, vạn vật trên thế gian này đều có cách thức để cân bằng.
Lâm Đạo Sơn gật đầu khen ngợi:
– Ở Bến Thượng Hải, cân bằng rất quan trọng, nếu có người muốn phá vỡ thế cân bằng này, họ Lâm chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được.
Nghe nói Tinh Viện đam mê thư họa, bức tranh chữ này, con thay cha mang tặng cho họ Hứa.
Nhớ kỹ, phải đích thân giao cho Tinh Viện.
Mặt trời nhô cao, giấy vẽ tranh rải đầy đất, Hứa Tinh Viện cầm bút vẽ, ngồi thừ người trước bàn vẽ.
Trước mặt cô bé Hứa Tinh Viện, là một người đàn ông không thấy rõ mặt đang cầm súng.
Tiếng súng vang lên, dì An ngã xuống, chị Nhược Mộng hét toáng lên.
Cô ngồi ở một góc, chân mềm nhũn không thể cử động, muốn nói chuyện nhưng không thành tiếng.
Hứa Tinh Viện nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt, phát hiện bản thân bất giác lại vẽ ra một con ác ma trừu tượng khủng bố như thế.
Hứa Tinh Viện đột nhiên hoảng sợ, ném bút vẽ xuống, cuộn mình lại, trốn tránh xung quanh, cho đến khi va vào một vòng ôm ấm áp.
– Tinh Viện, em sao vậy? Người em đang run, có cần anh đưa em đến bệnh viện không?- Hứa Tinh Viện lắc đầu kích động, nhìn thấy là Lâm Khải Khải, hệt như gặp được cứu tinh, chui vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Lâm Khải Khải không vội, cứ vậy ôm lấy Hứa Tinh Viện, vuốt tóc cô, nhẹ nhàng an ủi cô:
– Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây.
Hai người ôm nhau rất lâu, Lâm Khải Khải nhẹ giọng hỏi:
– Tinh Viện, có đỡ hơn chưa?
Lúc này Hứa Tinh Viện mới ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lâm Khải Khải, gật đầu.
Lâm Khải Khải buông cô ra, đi rót nước, đưa cho cô:
– Uống nước đi, chậm thôi.
Hứa Tinh Viện ngoan ngoãn uống, Lâm Khải Khải nhìn bức tranh cô vẽ, hỏi:
– Em mới vẽ gì vậy?
Hứa Tinh Viện nhìn bức tranh, hình ảnh trừu tượng, Lâm Khải Khải xem không hiểu, cô tháo tranh xuống, vo lại thành một cục rồi ném xuống lầu, chậm rãi nói ra một chữ:
– Mộng.
– Xem ra là một giấc mộng không tốt- Lâm Khải Khải mỉm cười.
Hứa Tinh Viện gật đầu.
Lâm Khải Khải giao bức tranh chữ của cha anh cho Hứa Tinh Viện.
– Nghe nói em thích thư họa, đây là bức tranh chữ cha anh đặc biệt dặn anh mang đến cho em- Hứa Tinh Viện mở ra xem, lông mày từ từ giãn ra, tuy rằng cô học tranh màu nước của Tây Dương, nhưng tranh thủy mặc Trung Quốc vẫn khiến cô yêu thích không thôi.
Hứa Tinh Viện gật đầu cảm ơn Lâm Khải Khải, cuộn tranh lại, cất giữ cẩn thận.
– Nói đến tranh, trước giờ anh chưa từng được mời đến thăm phòng vẽ tranh của em, không ngại anh tham quan thế giới nhỏ của em chứ?- Lâm Khải Khải dạo bước quanh phòng vẽ.
Ban đầu Hứa Tinh Viện cảm thấy không có gì nên gật đầu.
Lâm Khải Khải đi xem xung quanh, khi đi đến một góc phòng, chợt nhìn thấy có rất nhiều bức tranh được đậy vải bố:
– Đây là gì vậy?
Hứa Tinh Viện bỗng nhiên ý thức được không thể để Lâm Khải Khải nhìn thấy tranh bị che đi, chạy nhanh đến, kết quả ghim cài áo trước ngực bị rơi ra, cô giẫm phải nên không cẩn thận bị trượt chân.
Lâm Khải Khải vội vàng chạy tới đỡ Hứa Tinh Viện, chụp được cô, nhưng cô lại không cẩn thận kéo tấm vải bố ra, để lộ một bức tranh trong số đó.
Lâm Khải Khải vừa nhìn, trên tranh chính là bản thân anh, anh kinh ngạc:
– Đây… là anh à?
Hứa Tinh Viện cảm thấy tâm tư bị vạch trần, quá ngượng ngùng, không nói được lời nào đã chạy ra khỏi phòng vẽ.
Lâm Khải Khải bước đến trung tâm khung vẽ, xốc lên từng tấm vải bố, nhìn thấy bên dưới lớp vải mỗi bức đều là chính anh.
Có đang uống trà, có chơi bóng, có diễn thuyết, thậm chí còn có lúc ngủ, có vài cảnh tượng ngay cả bản thân anh cũng không nhớ xảy ra lúc nào.
Có lẽ là do tự Hứa Tinh Viện tưởng tượng ra.
Sắc mặt Lâm Khải Khải kinh hãi, nhìn theo hướng cô chạy đi, mày nhíu chặt, vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, cô tôi phối hợp diễn xuất, cô lại bỏ nhiều tình cảm như vậy, nên làm thế nào mới tốt đây.
***Chú thích:
[1] Trích “Giới Lộ Hành” của Tào Thực.
Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...