Quản gia nhà họ Hồng ra mở cổng, Hồng Lan hát lẩm bẩm đi vào, tâm trạng rất tốt.
– Cô chủ dùng cơm chưa?
– Rồi- Hôm nay cô cùng đám bạn học cũ ăn cơm bên ngoài.
Có cô bạn nói nhà mình tuần trước mới tổ chức vũ hội Tây Dương, trong vũ hội vị hôn phu còn cầu hôn cô, rất là lãng mạn.
Câu chuyện này đã cho Hồng Lan linh cảm, cô cũng cần một bầu không khí tốt để kéo gần quan hệ với anh Phù Sinh, thuận tiện làm cho Hứa Tinh Trình xấu mặt.
Khi Hồng Lan bước vào, thấy Hồ Mạn Lệ trong phòng khách đang mát xa cho Hồng Chính Bảo, Hồ Mạn Lệ thấy Hồng Lan về, biết điều rời khỏi.
Hồng Lan đi tới sau lưng Hồng Chính Bảo, làm bộ mát xa đầu cho ông, thực tế là đang “giày vò” mặt ông.
Nhéo mặt một hồi, Hồng Lan không khỏi bật cười.
Hồng Chính Bảo từ từ mở mắt:
– Lại có chuyện gì xin cha?
– Cha!- Hồng Lan nũng nịu ngồi xuống bên cạnh Hồng Chính Bảo- Con có một chuyện muốn thương lượng với cha.
Hồng Chính Bảo rất hiểu đứa con gái này:
– Chuyện gì?
– Con muốn cuối tuần này tổ chức vũ hội ở Mỹ Cao Mỹ.
Hồng Chính Bảo chỉ biết đường hội[1], vũ hội mới mẻ này là trò thịnh hành của bọn Tây Dương, ông xưa nay không để ý:
– Cuối tuần trước chẳng phải Hứa gia vừa tổ chức rồi sao?
– Đó cùng lắm chỉ là tiệc rượu, con muốn tổ chức một vũ hội hóa trang chân chính thịnh hành ở phương Tây cơ!
– Vũ hội hóa trang?- Từ này đối với người già như ông mà nói lại chưa từng nghe đến.
– Vâng, vũ hội hóa trang! Đến lúc đó con sẽ mời Hứa Tinh Trình nữa, chẳng phải cha kêu chúng con qua lại nhiều hơn sao?- Cô nắm chuẩn tâm lý của cha mình.
Hồng Chính Bảo khá bất ngờ, mơ hồ ngửi ra mùi âm mưu trong đó:
– Chẳng phải con luôn ghét Hứa Tinh Trình sao?
– Còn không phải vì để cha sớm ngày bồng cháu ngoại hay sao?- Hồng Lan ra vẻ thẹn thùng, nói vậy cũng không tính là nói dối, cháu ngoại là cháu ngoại, chỉ là không phải sinh với Hứa Tinh Trình thôi.
Câu nói này với Hồng Chính Bảo mà nói rất cám dỗ:
– Đương nhiên tốt! Con gái à, tuy rằng cha không biết con định làm gì, nhưng chỉ cần là con gái muốn, cha nhất định sẽ ra sức ủng hộ!
Hồng Lan mỉm cười hôn chụt lên mặt của cha cô:
– Cám ơn cha! Giờ con đến Mỹ Cao Mỹ tìm anh Phù Sinh đây! Cha, ngủ ngon nha.
Hồng Chính Bảo nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của con gái, có chút đăm chiêu.
***
Trước cửa Mỹ Cao Mỹ, chiếc Cadillac của Hồng Lan dừng lại, cô xuống xe, hỏi thuộc hạ của Hồng bang trước cửa:
– Anh Sinh có trong đó không?
– Cô chủ, thiếu đương gia đang ở bên trong nghe tuồng- Người ở cửa cung kính đáp.
– Nghe tuồng?- Hồng Lan tưởng mình nghe nhầm, bên trong Mỹ Cao Mỹ sao có người hát hí khúc được? Cô sải bước đi vào Mỹ Cao Mỹ, còn chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng hát.
Một loạt tiếng hí khúc i i a a cô nghe chẳng hiểu từ sau tấm rèm đỏ truyền tới.
Trên sân khấu, Thiên Anh đang hát, vốn không dẫn người trong gánh hát đến theo, nên cô định chuẩn bị thanh xướng[2].
Không ngờ máy hát lại phát bản phối “Du viên kinh mộng”, âm thanh nghe vào mặc dù kém hơn nghe tại hiện trường, nhưng so với thanh xướng vẫn hay hơn nhiều.
La Phù Sinh nhắm mắt, hai chân gác lên bàn, cũng không biết có đang nghe hay không.
Bên cạnh là hai cô vũ nữ Mộng Lộ và Thu Thường, La Thành cũng ngồi ở đó, không thấy Hứa Tinh Trình.
La Phù Sinh đang nghe say sưa, đột nhiên một cái bóng chắn trước mặt anh.
Anh nhíu mày đang định nổi giận, mở mắt ra nhìn thấy là Hồng Lan, sắc mặt dịu đi, nhưng cũng không đứng dậy, mà càng ôm chặt hai cô gái bên người hơn:
– Sao em tới đây?
– Em còn đang định hỏi anh đó.
Từ khi nào Mỹ Cao Mỹ thành nơi hát tuồng rồi?- Hồng Lan trừng mắt, Mộng Lộ và Thu Thường lập tức ngồi dang ra chừa chỗ cho cô.
Hồng Lan hài lòng ngồi xuống bên cạnh La Phù Sinh, chỉ vào Thiên Anh mặc đồ diễn trên sân khấu lại không dấu được vẻ tươi xinh, hỏi:
– Ai vậy?
Thiên Anh ở trên đài đương nhiên cũng thấy La Phù Sinh và Hồng Lan dây dưa nhau, vô thức lắc đầu.
Cha nói đúng thật, đám cậu ấm này phụ nữ bên cạnh mỗi ngày đổi một cô là chuyện bình thường, ngoại trừ bác sĩ Hứa.
Trừ em gái anh, cô chưa từng thấy ở bên cạnh anh xuất hiện qua bất cứ cô gái nào khác.
La Phù Sinh ra dấu “suỵt” với Hồng Lan:
– Nhỏ giọng thôi, đang diễn hay mà.
Hồng Lan tức giận vút một roi vào không khí:
– Theo em đi ăn cơm Tây.
La Phù Sinh nhìn đồng hồ đeo tay:
– Giờ mấy giờ rồi? Em còn chưa ăn tối.
Đêm nay không được, anh có hẹn với Hứa Tinh Trình rồi.
Hồng Lan nghe thấy cái tên Hứa Tinh Trình giống như gặp phải quỷ kiến sầu:
– Anh là muốn mang anh ấy ra làm lá chắn đẩy em đi, rồi cùng con hát kia quấn lấy nhau ở Mỹ Cao Mỹ chứ gì?
La Phù Sinh nhíu mày, nhỏ này bị cha nuôi cưng chiều quá rồi không còn biết phép tắc gì nữa, nhưng lại không thể nổi giận với cô:
– Ha ha, mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.
Mật Trúc!
La Phù Sinh vẫy tay với bóng người ở đối diện, Thiên Anh nghe thấy cái tên đó, hai mắt phát sáng, nhìn theo hướng anh vẫy tay, Hồng Lan thì ra vẻ “anh lừa ma đấy à”.
– Phù Sinh!- Khi cô nghe được giọng của Hứa Tinh Trình cách đó không xa truyền đến, vội vã trốn đi theo hướng ngược lại.
– Anh, em có việc đi trước nha.
La Phù Sinh dở khóc dở cười, ngẩng đầu thấy trong mắt Đoàn Thiên Anh nhìn Hứa Tinh Trình lấp lánh muôn màu, nụ cười trên mặt anh tắt dần, bưng ly whiskey lên nốc cạn.
Đúng lúc hết đoạn hát, Đoàn Thiên Anh để lộ biểu cảm e lệ, nhân lúc Hứa Tinh Trình chưa đến gần, nhanh chóng chui ra sau rèm tẩy trang.
Hứa Tinh Trình vừa đi vào Mỹ Cao Mỹ vừa hát một ca khúc tiếng Anh, nhìn thấy bóng dáng La Phù Sinh, chạy nhanh tới bá cổ với anh:
– Anh em tốt! Khổ cho anh rồi, hôm nay tôi phỏng vấn thành công lắm! Người mới chạy đi là ai vậy?
– Là Lan Nhi- La Phù Sinh cười khổ.
– Anh lại sao nữa rồi? Tâm trạng kém vậy, có phải bị cha tôi phát hiện rồi không? Ông ta không làm gì anh chứ?- Hứa Tinh Trình thân thiết dán vào người anh.
La Phù Sinh đang định nói với Hứa Tinh Trình không thể ở lại đây, muốn đưa anh đi tìm Lâm Khải Khải, chưa kịp mở miệng, từ xa nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến:
– Đương nhiên là không.
Hứa Thụy An dẫn theo bốn gã cảnh sát xuất hiện trước cửa Mỹ Cao Mỹ.
Hứa Tinh Trình kinh ngạc nhìn ông, lại quay nhìn La Phù Sinh:
– Cha?
La Phù Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là chậm một bước, chỉ e có người đã theo dõi ở cửa Mỹ Cao Mỹ từ lâu.
Sự bất đắc dĩ của anh ở trong mắt Hứa Tinh Trình lại biến thành ngầm thừa nhận mình phản bội, mà lời nói tiếp theo của Hứa Thụy An lại càng thêm củng cố suy nghĩ này của anh:
– Phù Sinh à, chỉ có cậu mới có thể tìm được con tôi thôi.
Hứa Tinh Trình trừng mắt nhìn La Phù Sinh:
– Là anh nói với cha tôi, tôi ở đây?
La Phù Sinh mở miệng, nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thụy An lại không nói gì.
Hứa Tinh Trình còn định lên tiếng chất vấn, lúc này Hứa Thụy An nói:
– Đi thôi, có gì về nhà rồi nói.
Dù cha anh không đến, anh cũng sẽ về nhà thông báo chuyện phỏng vấn hôm nay, bác sĩ Hồ nói đúng, được sự ủng hộ của gia đình là cơ sở theo ngành y của anh.
Đến Mỹ Cao Mỹ một chuyến chỉ là để chào La Phù Sinh, nhưng tuyệt đối không ngờ anh sẽ bán đứng hành tung của mình cho cha.
Hứa Tinh Trình nhìn anh một cái, tức giận bỏ đi.
La Phù Sinh đứng tại chỗ, cúi đầu cầm lên ly rượu mà Thu Thường vừa rót đầy cho anh, uống một hơi cạn sạch.
Quay đầu lại liền thấy Thiên Anh tẩy trang xong đứng nép ở góc tối, trong ánh mắt nhìn anh cũng tràn đầy thất vọng.
– Anh ấy thật sự xem anh là anh em- Cô chỉ nói một câu này rồi xoay người ra cửa, một câu không có âm thanh lại còn nặng hơn cả đánh anh một bạt tai.
Ly rượu trong tay La Phù Sinh rơi xuống, mảnh vỡ văng tung tóe.
***Chú thích:
[1] Đường hội: nhà giàu có khi tổ chức tiệc mừng thường mời gánh hát hoặc đoàn xiếc về nhà biểu diễn để góp vui.
[2] Thanh xướng: hát biểu diễn một số đoạn kịch mà không cần phải hoá trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...