Hứa Tinh Trình nhìn tấm ảnh của Thiên Anh kẹp trong sách y khoa, ngẩn người.
Cửa đột nhiên mở ra, Hứa Tinh Trình mau chóng đóng sách lại, Hứa Tinh Viện bước vào trong ánh nhìn lom lom của đám vệ sĩ vũ trang đầy đủ.
Cửa đóng lại, thần thái của Hứa Tinh Viện lập tức chuyển từ kích động thành lo âu, lấy ra phong thư trên người đưa cho Hứa Tinh Trình.
Hứa Tinh Trình nhận lấy, vội vả mở ra xem, vừa xé bao thư vừa hỏi:
– Là ai gửi cho anh?
Hứa Tinh Viện lắc đầu.
Hứa Tinh Trình rút thư bên trong ra, đầu thư là lối chữ khải viết tay: “Thông báo phỏng vấn bác sĩ bệnh viện Từ Ái”.
Hứa Tinh Trình ở nước ngoài có quen một đàn anh cùng trường tốt nghiệp về nước đang công tác tại bệnh viện Từ Ái, trước khi về nước anh từng cố tình nhờ đàn anh giúp đỡ đánh tiếng ở quốc nội.
Không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ chuyện này, anh vui vẻ ôm chầm lấy Hứa Tinh Viện:
– Viện Nhi, anh được bệnh viện gọi phỏng vấn rồi!
Hứa Tinh Viện ra hiệu cho anh trai đừng la lớn.
Lúc này Hứa Tinh Trình mới ý thức được vì quá hào hứng mà giọng anh quá lớn, vội vàng nhỏ giọng đọc tiếp lá thư:
– Hai giờ chiều ngày 20, chuẩn bị sơ yếu lý lịch cá nhân và giấy bút, đến bệnh viện Từ Ái làm bài kiểm tra.
Chẳng phải là hôm nay sao? Sao bức thư này đến muộn vậy?
Hứa Tinh Viện vẻ mặt lo lắng theo.
Hứa Tinh Trình nhíu mày, hiện tại anh như bị cầm tù, ngay cả cửa phòng cũng không ra được, làm sao dự phỏng vấn đây?
Anh gấp đến độ đi qua đi lại, đột nhiên nhớ tới một người, anh lấy giấy bút ra, viết vài chữ rồi giao cho Hứa Tinh Viện.
– Viện nhi, em lập tức giao cho La Phù Sinh, anh ấy sẽ biết nên giúp đỡ anh thế nào.
Hứa Tinh Viện gật đầu, sau đó cẩn thận giấu vào trong người, kiểm tra mấy lần, lúc này mới mở cửa ra ngoài.
La Phù Sinh đang uống cà phê xem báo ở phòng riêng tại Mỹ Cao Mỹ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, La Phù Sinh mở cửa, thấy Hứa Tinh Viện đang lo lắng đứng ở bên ngoài:
– Cô ba? Sao cô lại đến đây? Vào trong ngồi đi.
Hứa Tinh Viện bước vào, không ngồi, mà giao tờ giấy ngay cho La Phù Sinh.
La Phù Sinh đọc lướt qua, lập tức nhét nó vào túi quần:
– Cô ba yên tâm đi, có tôi ở đây, không làm lỡ thời gian anh cô đi phỏng vấn ở bệnh viện đâu!
Hứa Tinh Viện làm động tác cám ơn.
Hứa Tinh Trình ăn mặc chỉnh tề đi qua đi lại trong phòng, lo lắng chờ đợi.
Lúc này nghe thấy tiếng của La Phù Sinh ngoài cửa:
– Không biết tôi là ai à?
– Biết biết, thiếu đương gia Hồng bang đây mà.
La Phù Sinh mặc một bộ áo dài nam kiểu Trung rộng thùng thình không nhìn ra dáng người, còn đội một chiếc mũ tạo hình phô trương, nhưng khí thế mắng người không hề suy giảm:
– Biết còn không mau mở cửa?
– Thiếu đương gia, thứ cho tôi khó phục tùng, lệnh của bộ trưởng, người ngoài không ai được vào.
Hứa Tinh Viện nhìn La Phù Sinh, La Phù Sinh thấy cứng không được, nên đổi giọng:
– Người anh em này, tôi biết mọi người làm việc trung thành.
Nhưng tôi sao lại có thể là người ngoài được? Các người không nghe nói hai nhà Hồng-Hứa sẽ mau chóng kết thành thông gia hay sao! Vậy còn không nhìn ra, tôi chính là được bộ trưởng của các người gọi tới để thuyết phục cậu hai, dùng tình huynh đệ cảm hóa anh ta, để anh ta nhận lỗi.
Tôi cũng được người ta nhờ vả thôi.
Nếu tôi may mắn thành công, các người cũng có thể tranh công ở trước mặt bộ trưởng mà, đúng không?
Hai vệ sĩ nhìn nhau, do dự:
– Chuyện này…
La Phù Sinh nhân cơ hội kéo một người qua, đưa cho hắn chút tiền:
– Anh giai à nể mặt chút, cho một con đường đi mà, để tôi nhân lúc bộ trưởng không có mặt ở đây, dàn xếp ổn thỏa chuyện này, đối với chúng ta đều tốt cả.
Vả lại có mấy anh đứng đây canh chừng, bọn tôi muốn chạy cũng không thoát được, đúng không?
Vệ sĩ cất tiền vào, cuối cùng mở cửa phòng:
– Vậy… được rồi, mười phút thôi nhé.
La Phù Sinh cười cười với Hứa Tinh Viện, đi vào trong phòng.
Anh vừa vào trong, đóng cửa lại cẩn thận, lúc này Hứa Tinh Trình mới lo lắng đi tới.
Hai người mắt đối mắt, hình như đã sớm ăn ý…
Ngoài cửa, Hứa Tinh Viện sốt ruột chờ đợi, đột nhiên có tiếng cãi cọ trong phòng ngày càng lớn.
– Ra ngoài! Dù các người nói gì, tôi cũng không khuất phục đâu! Anh giúp cha tôi như vậy, tôi không xem anh là anh em của tôi nữa!
– Được! Tôi đi! Không ngờ anh lại không nể mặt anh em như vậy, anh đúng là khiến tôi thất vọng quá!- Cửa đột nhiên bật mở, Hứa Tinh Trình cải trang thành La Phù Sinh cúi đầu, giả bộ tức giận chạy ra ngoài.
Hứa Tinh Viện thoạt nhìn rất căng thẳng vội vàng đuổi theo, cùng anh chạy nhanh xuống lầu.
Anh và La Phù Sinh chiều cao tương đương nhau, lại mặc thêm áo dài nam và đội mũ La Phù Sinh mang tới, càng khó phân biệt.
Đám vệ sĩ tỉnh táo nhìn thoáng vào trong phòng, La Phù Sinh giả dạng thành Hứa Tinh Trình nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng.
Hứa Tinh Trình và Hứa Tinh Viện nhanh chóng chạy ra cổng lớn, cũng yên tâm hơn một chút.
Trong phòng, La Phù Sinh mặc đồ của Hứa Tinh Trình nằm trên chiếc giường rộng, thế nào cũng cảm thấy cổ áo thật gò bó.
Đưa tay kéo áo ra, càu nhàu:
– Mấy thứ đồ của bọn nước ngoài đúng là dùng không tốt bằng của nước mình.
La Phù Sinh không có chuyện gì làm, đi đến trước bàn giấy nhàm chán lật cuốn sách để trên đó, một tấm ảnh rơi xuống sàn.
Anh nhặt lên xem, là tấm ảnh đen trắng lúc Thiên Anh mặc đồ diễn.
La Phù Sinh nhớ đến buổi tiệc chào mừng tối qua, Hứa Tinh Trình từng nói với anh rằng đã có người mình thích rồi.
Hóa ra không phải viện cớ, anh nhìn tấm ảnh trong tay, rơi vào trầm tư.
Bên kia, Hứa Tinh Trình bước nhanh vào bệnh viện Từ Ái, đến quầy trực ban hỏi y tá:
– Xin lỗi, cô y tá cho tôi hỏi một chút, bác sĩ mới phỏng vấn ở đâu vậy?
– Ngay căn phòng thứ hai ở hành lang trước mặt.
– Cám ơn!- Hứa Tinh Trình xem đồng hồ, đã qua thời gian quy định nửa tiếng, anh chỉ có thể mau chóng chạy đến, mong rằng có nhiều người nhận lời mời, buổi phỏng vấn vẫn chưa kết thúc.
Hứa Tinh Trình chạy đến bên cạnh căn phòng có dán giấy “Phỏng vấn”, thấy có hai bác sĩ cầm văn kiện đi tới, người trẻ tuổi trong đó đúng là đàn anh khóa trên của an.h
Hứa Tinh Trình không hề tỏ ra mình có quan hệ với đàn anh, chỉ chạy nhanh tới cúi đầu chào hai vị bác sĩ:
– Xin chào, tôi đến phỏng vấn làm bác sĩ.
– Anh bạn trẻ à, buổi phỏng vấn đã xong, xin lỗi- Vị bác sĩ lớn tuổi hơn xoay người đi.
Đàn anh của anh ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với anh:
– Số người phỏng vấn chỉ có hai, sao cậu có thể tới muộn như vậy chứ!
Hứa Tinh Trình cúi đầu, đi theo sau hai vị bác sĩ, giải thích:
– Là tôi không đúng, người trong nhà phản đối, nhốt tôi lại, khó khăn lắm tôi mới trốn ra được, đã dốc hết toàn lực chạy đến rồi, xin hai vị hãy cho tôi thêm một cơ hội, được không?
Bác sĩ lớn tuổi hơn ngẩng mặt:
– Chúng ta làm bác sĩ, là người phải luôn chạy đua với thời gian, nếu cậu ngay cả thể diện dự thi cũng không giữ được, làm sao có thể cam đoan sẽ nghiêm túc đối xử với bệnh nhân và công việc của cậu chứ? Huống hồ, nếu người nhà cậu đã phản đối, công việc này cậu nhất định không làm được lâu! Cậu vẫn nên về đi.
Mọi người đang đi ở hành lang, gặp được viện trưởng từ phòng bệnh của khoa ngoại tim mạch đi tới:
– Là cậu à?
– Chúng ta biết nhau sao?- Hứa Tinh Trình ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
– Đêm mưa gió đó, cậu là người đưa ông Cửu Tuế Hồng đến cấp cứu, là tôi phụ trách ca cấp cứu đó.
Hứa Tinh Trình dường như có chút ấn tượng, trong ấn tượng của anh vị bác sĩ này tay chân nhanh nhẹn, trầm ổn quả cảm, thật sự là người y thuật cao minh:
– Cám ơn bác sĩ.
– Là trách nhiệm của tôi.
Nhưng anh bạn trẻ à, ít nhiều cũng nhờ cậu sơ cứu cho ông ấy, đưa đến bệnh viện chúng tôi mới tranh thủ được thời gian.
Nhưng sao cậu lại biết phương pháp cấp cứu hồi sức tim phổi vậy? Cậu cũng là người trong ngành à?
– Suýt chút nữa ạ- Ở trước mặt hai người phỏng vấn, Hứa Tinh Trình có hơi xấu hổ.
Viện trưởng nhìn thoáng qua hai bác sĩ nọ, trong lòng hiểu được chút ít:
– Cậu bỏ lỡ buổi phỏng vấn rồi?
Hứa Tinh Trình ảo não gật đầu.
Vị bác sĩ lớn tuổi hơn nhíu mày lắc đầu với viện trưởng, viện trưởng lại làm như không thấy:
– Có mang theo sơ yếu lý lịch không?
– Vâng có! Vâng có!- Hứa Tinh Trình vội đưa sơ yếu lý lịch, bằng cấp cho viện trưởng.
Viện trưởng xem lý lịch, vẻ mặt dần thoải mái hơn.
Đây là người có thực tài, quá trình thực tập đều rất khá:
– Sinh viên du học, còn từng thực tập ở bệnh viện quận 13.
Thảo nào tôi thấy hôm đó cậu xử lý cấp cứu chuyên nghiệp đến vậy.
Hay vầy đi, đặc cách cho cậu cơ hội phỏng vấn lại.
– Viện trưởng!- Bác sĩ lớn tuổi tỏ ý bất mãn.
– Lão Hồ à, đừng quá khắt khe.
Ai mà không có lúc phạm sai lầm.
Lúc anh và tôi còn trẻ cũng không ưu tú như người ta vậy đâu.
Cho lớp trẻ một cơ hội đi mà.
Hứa Tinh Trình vậy mới biết vị bác sĩ nhã nhặn ở trước mặt là viện trưởng, mừng rỡ:
– Cám ơn viện trưởng!
– Phỏng vấn của lão Hồ rất khó thông qua đấy, tự cậu phải nắm chắc cơ hội rồi- Viện trưởng vỗ vai anh, đi trước.
Hứa Tinh Trình theo hai bác sĩ bất an đi vào một phòng họp trống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...