Trên bệ cửa sổ, một con mèo hoang nhảy vào, con mèo này hình như bị thương, đi khập khiễng, còn dẫn theo vết máu, nó đi mấy bước lại nằm xuống bắt đầu liếm miệng vết thương trên đùi.
Một bàn tay trắng muốt vươn đến, vuốt ve con mèo nọ.
Con mèo như cảm nhận được thiện chí, cũng không né tránh.
Chủ nhân bàn tay mở dải băng trên tóc, búi tóc vừa cột xong giờ xõa tung, tóc dài buông trên đầu vai.
Cô dùng dải băng nọ băng bó cẩn thận vết thương trên chân mèo.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, con mèo meo meo vài tiếng, vùng khỏi tay cô nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hứa Tinh Viện đang muốn nổi giận, nhìn thấy là Hứa Tinh Trình, chuyển giận thành vui, đôi mắt trong suốt ánh lên niềm kinh hỉ.
Cô đứng lên, nhưng không dám bước tới, nắm làn váy của mình, muốn mở miệng lại không phát ra tiếng, chỉ làm ra khẩu hình một tiếng “anh”.
Hứa Tinh Trình khóe mắt rưng rưng, lúc anh đi, thỉnh thoảng cô còn nói được mấy câu.
Nói đến cũng do anh ích kỷ, rõ ràng đoán được tình cảnh em gái khi không có anh sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng anh vẫn dứt khoát lựa chọn xuất ngoại du học, ném cái nhà mà anh chán ghét cùng đứa em gái luôn ỷ lại vào anh ra sau đầu.
Hứa Tinh Trình vuốt mái tóc óng mượt của em gái:
– Viện Viện, anh về rồi…
Hứa Tinh Viên gật đầu, tuy rằng vui vẻ, nhưng trên mặt đã có mấy phần xa cách.
– Viện Viện đã cao hơn rồi- Hứa Tinh Trình khoa tay múa chân đo chiều cao của cô đã xấp xỉ đến vai anh.
Anh lấy ra bóp da, đưa cho cô xem tấm ảnh duy nhất hai anh em chụp chung kẹp lẫn trong mớ tiền giấy.
Bốn năm trước anh đi, cô cao chưa đến ngực anh, hiện tại đã lớn thành thiếu nữ duyên dáng rồi.
– Nhưng mà, Viện Viện cũng tăng cân không ít nha, anh không thể bế em xoay vòng như trước kia rồi- Anh cố ý chọc cô, Hứa Tinh Viện quả nhiên mắc mưu, đưa hai tay ra làm nũng với anh.
Anh một phen bế bổng Hứa Tinh Viện lên xoay vài vòng, lúc này mới tìm lại được chút thân thiết xưa kia.
– Đừng dỗi, xem xem anh mang gì về cho em này?- Hứa Tinh Trình vội vàng lấy quà trong vali ra đưa cho Hứa Tinh Viện, cô mở ra xem, là kim cài áo hình con mèo đính đá, bên dưới còn dùng thể chữ hoa viết tên tiếng anh của cô: Crystal.
Hứa Tinh Viện cẩn thận vuốt nhẹ chòm râu của chú mèo, yêu thích không rời.
Hứa Tinh Trình giúp Hứa Tinh Viện cài lên ngực áo, Hứa Tinh Viện ngắm mình trong gương, rất hợp, hôn lên má Hứa Tinh Trình xem như cám ơn.
Hứa Tinh Trình ngồi lên giường cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
– Lại đây, kể cho anh nghe mấy năm nay có chuyện gì thú vị không?
Hứa Tinh Viện lắc đầu, vẫn không muốn mở miệng.
Có lẽ thật sự không có chuyện gì đáng để chia sẻ với anh.
Ngày qua ngày, năm qua năm, cô với bàn vẽ của mình, ở trong thế giới nhỏ của riêng cô, như bị người đời lãng quên.
Hứa Tinh Trình biết bệnh của em gái nhất thời không trị khỏi được, nhẫn nại kể cô nghe những chuyện lí thú khi mình du học ở nước ngoài.
Hứa Tinh Viện chăm chú lắng nghe, thường xuyên biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, sản sinh khát khao mãnh liệt với thế giới tự do tự tại trong miệng anh trai kể.
Nhưng trong lòng cô biết cả đời này chắc cô không thể đặt chân đến nơi đó, ba cô gần đây đang trù tính hôn sự cho cô.
Cả đời này của cô, gả chồng, là đã xong sứ mệnh của cô với họ Hứa.
Hứa Tinh Trình chậm rãi kể đến chuyện thú vị hôm qua về nước gặp được, nói đến Lâm Khải Khải, La Phù Sinh và Hồng Lan.
Hứa Tinh Viện nghe đến tên của Lâm Khải Khải, sóng mắt lưu động, e thẹn rụt rè.
Hứa Tinh Trình không phát hiện ra, tiếp tục nói đến cái tên cô chưa nghe thấy bao giờ:
– Hôm qua anh gặp được một cô gái rất thú vị, tên của cô ấy là Thiên Anh…
Hứa Tinh Viện chống cằm, vừa nghe vừa vui vẻ.
Anh cô chưa từng nói đến ai mà vẻ mặt phấn khởi như thế, e rằng đã động lòng với cô gái có tên là Thiên Anh này rồi.
Hai anh em cứ ngồi cùng nhau như vậy, vui vẻ trò chuyện như trước đây.
***
Đêm đã khuya, Thiên Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu đang hồi tưởng đến giọng nói khinh bỉ của Bàn tam gia và nụ cười nịnh hót của viên cảnh sát kia.
– Con nhỏ này mày đang diễn gì vậy hả? Cả cái đất Thượng Hải này không có ai dám bắt cậu hai nhà họ Hứa đâu.
– Sao vậy? Ngay cả người ta là ai còn chưa làm rõ, đã đến tìm chúng tôi chuộc người.
Cậu Hứa là con trai của bộ trưởng bộ quân chính nội các Hứa Thụy An, tất cả các cục cảnh sát ở Thượng Hải đều nằm trong phạm vi quản hạt của cha cậu ấy.
Cô đó, từ chỗ nào vào thì ra chỗ đó đi nha, an nguy của cậu ấy không cần cô quan tâm.
Thiên Anh mở mắt ngồi dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Thực sự không phải đoán không ra, chỉ là bị một chút yêu thích trong lòng làm đầu óc mụ mị.
Anh kề vai sát cánh, cùng vào cùng ra với người như La Phù Sinh, sao có thể là cậu chủ gia đình tầm thường được chứ?
– Mật Trúc…- Cô thì thầm, vô thức gọi ra cái tên này lại lập tức nhỏ giọng, như sợ người khác nghe thấy.
Trong lòng Thiên Anh khó chịu, vì một chút kỳ vọng bị bóp chết.
Nếu La Phù Sinh là nhân vật không thể đụng vào, thì cậu chủ nhà quân chính đại thần, Hứa Tinh Trình lại càng không thể gần.
Thiên Anh cố gắng thuyết phục bản thân, vì sự bình yên của gánh hát, vì tương lai của chính mình, cô phải kiên định hơn.
Cùng trằn trọc khó ngủ còn có một người, La Phù Sinh nằm trên tấm phản cứng, đèn tắt.
La Thành không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng, vừa thấy thiếu đương gia nằm đó, tưởng anh ngủ, đang chuẩn bị lui ra ngoài.
– Không còn phép tắc gì nữa à?- Giọng La Phù Sinh vang lên trong bóng tối.
La Thanh vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng đêm La Phù Sinh mở mắt, hoàn toàn không ngủ, đặc biệt dọa người.
– Em vội mang đồ đến cho anh, là bản thu gì đó lúc chiều anh muốn.
Anh Sinh, sao anh ngủ mở mắt vậy? Làm em sợ mất hồn.
La Phù Sinh chẳng có gì để nói với tên đàn em thiếu đầu óc này:
– Chất lượng giấc ngủ của ông đây vốn không tốt, mỗi lần cậu đều bất kể giờ giấc, không gõ cửa cứ vậy mà vào.
La Thành hiểu nhiên không biết quan sát sắc mặt:
– Anh già rồi còn ngủ ở nơi ồn ào như Mỹ Cao Mỹ, ngủ ngon được mới tài đấy.
Hồng bang chủ chuẩn bị cho anh căn nhà lớn vậy không chịu ở, cứ thích ngủ ở sảnh ca múa này.
Chẳng lẽ anh sợ tối?
Trong bóng tối, một cái gối bay chuẩn xác đến giữa mặt La Thành:
– Cậu muốn chết à? Đồ đâu?
La Thành xin tha, giao ra đĩa than trên người mình:
– Theo lời dặn của anh, bản thu ngay hiện trường, không thiếu câu nào.
La Phù Sinh nhìn thấy đĩa hát, cơn giận tan biến, đích thân đặt đĩa than vào máy hát, hạ kim, giọng hát âm vang mạnh mẽ của Thiên Anh từ máy hát truyền ra.
La Phù Sinh nằm trên phản, nhắm mắt chuyên chú nghe, bộ dạng thích ý:
– Người đâu?
– Cô ấy đến hiệu cầm đồng ở thành đông một chuyến, sau khi đi ra liền đến thẳng đồn cảnh sát.
Nhưng đi một chuyến uổng công, nên giờ tý (khoảng 23h-1h) đã trở về gánh hát.
La Thành thở dài, ra vẻ khó dạy nói:
– Anh Sinh, em nói này, theo đuổi một con hát thôi mà cần gì lao lực đến vậy? Thật không giống tác phong làm việc của anh gì cả.
La Thành nói xong câu đó đã làm tốt công tác chuẩn bị ăn đòn.
Nhưng đối phương lại không đáp, nhìn lên, La Phù Sinh nghe hát hí khúc đã an tường ngủ thiếp đi.
La Thành có hơi kinh ngạc, không phải chứ? Vài câu hí đã trị dứt chứng mất ngủ lâu năm của thiếu đương gia? Còn phải nói, cô gái Thiên Anh hôm nay đúng thật không phải người bình thường! Chỉ điểm này thôi, La Thành chấp nhận cô.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Thiên Tứ đi cùng Thiên Anh đến hiệu cầm đồ chuộc lại mặt dây chuyền của cô.
Tối qua anh biết Thiên Anh mang cầm mặt dây chuyền thì rất tức giận:
– Đó là của….
kỉ vật duy nhất mà mẹ chúng ta để lại cho em.
Không nói đến giá trị của nó, về mặt ý nghĩa đã không tầm thường rồi.
Thiên Anh để anh tùy ý trách mắng, không hề cãi lại.
Anh thấy bộ dạng cô như thế, biết trong lòng cô cũng khó chịu, ngược lại không đành lòng mắng nhiều.
Hôm nay đi cùng cô đến chuộc lại mặt dây chuyền.
Nhưng ông chủ lại trở mặt không giữ lời.
– Ông chủ, lúc ấy chẳng phải chúng ta đã thương lượng xong, chỉ cần trong vòng mười ngày đến chuộc lại, đều giữ giá gốc để chuộc đồ về sao? Sao mới có một ngày mà ông đã thêm ba phần lãi vậy?
Ông chủ chỉ vào tấm bảng trước cửa hiệu cầm đồ, rõ ràng có viết một ngày ba phần lợi tức.
– Chỉ là đêm qua lúc tôi đến, không hề thấy tấm biển quy định này.
Đoàn Thiên Tứ ở bên cạnh bênh vực:
– Đúng vậy, ông chủ, em gái tôi là người rất giữ chữ tín, sẽ không gạt ai đâu.
– Vậy ý cậu là tôi gạt người? Nói miệng không bằng chứng, đặt bút làm chứng.
Trên tấm biển này của tôi viết rõ ràng như vậy, làm sao đồng ý với cô ta theo giá gốc chuộc đồ chứ? Không tin thì nhìn biên lai trong tay cô ta xem.
Thiên Anh nhìn kỹ, trên biên lai cầm đồ quả thật có hàng chữ nhỏ giải thích lợi tức, đêm qua đi gấp quá, hoàn toàn không kiểm tra cẩn thận.
– Đêm qua giá cả tôi đưa cho cô là để cứu người, là giúp cô một mạng.
Hiện tại cô muốn chuộc lại mặt dây chuyền, vậy mau đưa tiền ra, tôi sẽ lập tức trả đồ lại cho cô.
Nếu qua mười ngày, ai ra giá cao thì tôi sẽ bán lại cho người đó! Mặt dây chuyền này trông không dưới tám mươi đồng bạc đâu.
Thiên Anh cắn môi, biết mình tiêu rồi.
Đối phương có chữ viết làm bằng cớ, cho dù lôi đến đồn cảnh sát cũng không có miệng giải thích:
– Anh, chúng ta đi.
– Không chuộc nữa à?- Đoàn Thiên Tứ kinh ngạc.
– Trong mười ngày tới tôi sẽ kiếm đủ tiền lãi, ông đừng bán cho ai khác nhé!- Thiên Anh nói với ông chủ.
Ông chủ lại chỉ cười trơn tru, không thèm lên tiếng trả lời.
Hai anh em đi rồi, bức màn xốc lên, La Phù Sinh từ phòng trong bước ra, trong tay cầm mặt dây chuyền nọ.
Ông chủ vội đến đón tiếp:
– Nhị đương gia, vừa rồi đột nhiên có khách, chậm trễ cậu, tiếp đãi không chu đáo, mong cậu thứ lỗi.
– Không sao, dù sao đoạn đối thoại vừa rồi của các người, tôi ở bên trong cũng nghe rõ ràng rồi.
– Cậu nghe thấy hết rồi? Cô gái vừa rồi nói tôi là gian thương! Cậu biết tiệm của chúng tôi mà, chữ tín làm đầu, giao dịch công bằng.
Đúng rồi, cậu nhìn trúng bảo bối gì à?
La Phù Sinh nhìn mặt dây chuyền đang phát sáng trong tay.
Ông chủ có hơi luyến tiếc:
– Thứ này? Thứ này làm gì đáng để chơi chứ? Tôi lấy thêm mấy món bảo bối tốt cho nhị đương gia xem qua nha.
– Không cần, mặt dây chuyền này có duyên với tôi- La Phù Sinh bỏ mặt dây chuyền vào túi, đặt một trăm đồng đại dương xuống, quay đầu bỏ đi.
Ông chủ đau lòng không thôi, nhưng đành nhìn theo anh mang mặt dây chuyền nọ đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...