Hư Vô Mộng Ảo
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Mộc An Hạ chung sống cùng Mãn và Nghiêu Anh.
Nàng đã dần quen với cách sinh hoạt của hai ân nhân cứu mạng.Từ những chi tiết nhỏ nhất cho đến những thứ vụn vặt, Mộc An Hạ đều để ý rất kĩ, nhưng dường như nàng không cần phải cố gắng thích nghi.
Tất cả mọi việc nàng đều cảm thấy có phần quen thuộc.
Ba cô nương sống chung một căn nhà hoà hợp đến mức lạ thường.Sáng sớm tinh mơỞ ngoại thành Hàng Châu, màn sương mờ ảo vẫn đang nhẹ nhàng vắt qua vườn ruộng xóm phố, lượn lờ nhẹ nhàng bao quanh những rặng núi xa xa.
Tiếng chim ríu rít véo von trên những ngọn cây ngô đồng.
Đường xá chưa gì đã tấp nập buôn bán, mọi người đi tới đi lui.Người đi kẻ lại, gặp chào hỏi nhau đan xen với tiếng xe ngựa, rao bán của mấy sạp gánh hàng rong.
Khung cảnh bình minh đẹp đẽ như tiên cảnh trần gian.
Nhưng đấy là ở một khu phố khác.
Còn riêng khu phố ba người Mộc An Hạ sống thì...Tiếng gáy hợp xướng của bầy gà trống không biết từ nhà nào mà kêu liên tục từ canh 5 cho đến tận giờ.“Mấy con gà chết tiệt gáy từ sáng sớm đến giờ không thấy đau họng hả.
Đừng để ta đây dậy bắt bọn ngươi cho vào nồi hầm thành cháo gà.
Hừ”Mộc An Hạ khó chịu, lăn lộn trở mình trên giường, miệng lẩm bẩm.
Hôm qua nàng đã phải thức đọc sách về hệ thống tu luyện đến nửa đêm nên nay phải ngủ bù mới được.
Quyết định như vậy, nàng trùm chăn che kín tai đi tìm Chu Công đánh cờ thêm ván nữa.Ò ó o...cục tác! Gâu...!meo...Mộc An Hạ bật phắt người khỏi chăn, bực bội gằn giọng “ Cmn, quá náo nhiệt đi.
không ngủ nữa, hôm nay là ngày gì không biết, muốn ngủ một tí cũng không xong”Nàng ngồi dậy cáu kỉnh bước xuống giường, chỉnh trang lại y phục, vệ sinh cá nhân.Không biết Nghiêu Anh chuẩn bị bữa sáng như nào? Mộc An Hạ vừa rửa mặt vừa nghĩ.
Nàng là kiểu người sáng ăn không no, không có tâm trạng làm việc.Bên ngoài sânNghiêu Anh thức dậy rất sớm.
Nàng có thói quen luyện tập đao pháp vào sáng sớm nên lúc nào nhìn nàng cũng tràn trề sức sống.
Vì nàng chuyên là người thức dậy đầu tiên nên nhiệm vụ chuẩn bị bữa sáng được 2 con sâu lười An Hạ và Man kia cấu kết gật đầu biểu quyết giao trách nhiệm “cao cả” này cho nàng.Luyện tập vài bài cơ bản xong, Nghiêu Anh vừa đặt đao xuống định phi vào nhà gọi hai vị tiểu thư ngang ngược dậy.
Ngẩng lên liền Mộc An Hạ đang thò chân bước ra ngoài.“Nãy ta nhìn trời tự hỏi sao nắng to sớm thế, ra có nguyên nhân cả” Nghiêu Anh mắt híp lại cười Mộc An Hạ chế giễu nói.“ Nghiêu Anh, ngươi không phải nói đểu ta.
Không phải do bản giao hưởng của lũ gà qué chó mèo bên hàng xóm kia thì còn lâu ta mới dậy.
Ít ra hiện tại, ta tỉnh sớm hơn Mãn nha.” Mộc An Hạ bĩu môi phản bác.“Còn ganh ai trước ai sau nữa à? Mau đi gọi Mãn dậy đi, không ta cho hai ngươi nhịn ăn sáng.
Nay phải dọn nhà đấy” Nghiêu Anh trừng mắt.
" Giao hưởng là gì cơ chứ" nàng đã quen với việc Mộc An Hạ đôi khi nói vài từ khó hiểu.“Tuân lệnh, nữ vương” Mộc An Hạ thẳng tắp người, nghiêm trang đáp.Lết đôi mắt thâm tiến về phía phòng Mãn.
Phải nghe theo “ nữ vương điện hạ” này thôi, ở ba tháng nàng đã biết Nghiêu Anh “đáng sợ” như nào.Sau nửa giờ vật lộn, ba nàng cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng.
Tranh thủ phân chia công việc, bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa sân vườn.Mặt trời dần lên cao, ánh nắng càng chiếu rọi gay gắt xuống mặt đất.
Chả bù cho mấy tháng trước, mưa bão âm u liên miên.Các nàng quyết định đem đồ đạc trong nhà làm một phen tẩy rửa.
Đừng nói có phép tiên mà đồ vật có thể sạch, dù tu luyện pháp thuật đi chăng nữa thì cũng chả có bí thuật nào có hiệu năng là quét dọn vệ sinh cả.
Nếu có thì đã không còn việc mua bán người hầu trong các khu chợ đen.
Cho nên những công việc làm sạch nhà nhà cửa vẫn phải dùng sức lao động tay chân.
Mà các nàng lại không có người hầu, vì vậy có tay có chân tự túc mà làm thôi.Tuy nói trong nhà không phải là chật, nhưng trời lại vô cùng nóng.
Cả ba nàng đứng trong nhà có chút khó chịu nên Nghiêu Anh đã đề nghị cùng Mộc An Hạ khiêng đồ, Mãn phụ trách gặt hái cây ngoài vườn và dọn dẹp kiếm chút không gian.Mộc An Hạ cùng Nghiêu Anh khiêng chiếc bàn gỗ chương ra ngoài sân.
Chiếc bàn hình vuông, góc cạnh bốn bên được bo tròn lại.
Chân bàn điêu khắc họa tiết sóng ẩn uốn lượn lả lướt.
Trên mặt bàn được ẩn xà cừ bởi những vỏ trai đặc trưng của Hàng Châu.
Đây là đồ cổ mà Mãn cùng Nghiêu Anh ăn may săn được trong một đợt đấu giá trong thành.Lại nói mỗi năm, thành Hàng Châu cùng Kim Lăng đều có vài đợt đấu giá mua bán lớn cho tất cả các mặt hàng từ cổ cho đến mới.
Người cần thuốc quý sẽ mua bán thuốc, cần linh thú tốt sẽ đấu giá tìm mua linh thú.
Riêng Mãn và Nghiêu Anh lại thích chăm sóc nhà cửa nên hai nàng đều đổ hết tinh lực vào lựa chọn đồ đạc gia viên.
Nhờ đợt đấu giá này, các nàng mua được rất nhiều vật phẩm tốt.Mất ba canh giờ dọn dẹp, cả ba người đều mệt vã cả mồ hôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...