Chương 11: Cái gọi là “Bi kịch”
Một nhà văn lớn đã nói, cái gọi là bi kịch chính là đem một giá trị nhân sinh nào đó hủy diệt trước mắt người đọc, từ đó kích thích sự phẫn nộ của độc giả tới cao trào, đạt được mục đích đề cao tư tưởng tình cảm.
Nhận xét sắc bén đối với “bi kịch” của nhà văn cách mạng vĩ đại, cao thượng, có can đảm đấu tranh cùng các thế lực xấu xa, Lỗ Tấn tiên sinh, thật sự là rất rất rất thích hợp với tình trạng hiện tại của ta.
Tiểu Duy dưới sự giúp đỡ của Xán Xán, vất vả mới từ dưới gầm bàn bò lên, di động màu bạc đang mở trong tay lóe sáng. Nguyên nhân phát sáng, ngoài trừ vẻ đẹp bên ngoài, còn bởi vì đang ở trạng thái thực hiện cuộc gọi nên mới phát ra ánh sáng độc đáo như vậy.
Tiểu Duy sắc đen đầy mặt, ngắt điện thoại, lắp bắp nói: “Bạch, Bạch Ngưng, anh… anh…”
Lúc này đây, hiếm thấy được, Xán Xán hộ diệp sứ giả không nói câu nào, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tiếu Phù. Thật lâu sau, Tiếu Phù mới châm điếu thuốc, tàn nhẫn nói: “Bạch Ngưng, em hoàn toàn nổi tiếng rồi.”
Sự thật chứng minh, ta xác thực đã nổi danh. Sau việc này, trên có Đại Boss, dưới có bác gái lao công, tất cả đều đã biết Bạch Ngưng ta sắc nữ đại danh. Hóa ra, ở tiệm trà hôm trước, đám người Xán Xán, Tiếu Phù đã thương lượng xong, nhất định khẳng định cùng với xác định muốn vạch trần hành vi cầm thú của Nhậm Hàn, nhưng bằng vào lời nói một phía của bọn họ hiển nhiên không đủ sức ảnh hưởng cùng sức thuyết phục. Chính lúc ta giải thích tình huống, di động trên tay Tiểu Duy cũng trực tiếp truyền đạt tình hình.
Bên kia di động, Tiểu Trịnh bộ phận hành chính mở loa hết cỡ, các nhân vật tinh anh cỡ bự của bộ phận hành chính, phòng phóng viên, bộ phận tài vụ, bộ phận phát hành ngồi xung quanh.
Nguyên bản Xán Xán cùng bọn họ muốn lấy lần này làm chứng cớ vạch trần hành vi thú tính của Nhậm Hàn, kết quả không ngờ, xe lửa trật đường ray, vạch trần hành vi thú tính của ta.
Xán Xán không thể không tiếc hận nói: “Bạch Ngưng, chuyện này cũng không thể trách bọn chị, bọn chị cũng không thể tưởng tượng được em…. aizzzzz!”
Tiếu Phù dí tàn thuốc, tổng kết nói: “Bạch Ngưng, rốt cuộc là em trải qua bi kịch, hay là Nhậm Hàn trải qua bi kịch đây?”
Tiểu Duy: Im lặng.
Trong nhất thời, gã lăng nhăng buổi sáng còn đang bị các đồng nghiệp khinh bỉ, thủ trưởng đê tiện Nhậm Hàn biến hóa nhanh chóng, trở thành một đóa hoa vô cùng thuần khiết của tổ quốc (có giá trị nhân sinh gì đó), mà người thanh niên hào hoa phong nhã, tài mạo như thế lại bởi vì ta vô lại vô sỉ mà tàn phá (hủy diệt cho người đọc xem), thế cho nên giữa trưa, toàn bộ tòa soạn đều đắm chìm trong tiếng thở dài tiếc hận (khiến cho độc giả phẫn nộ tới cao trào).
Bi kịch vừa xuất hiện trình diễn một cách hoa lệ, đã lại hạ màn một cách hoa lệ.
Đến buổi chiều, lời đồn đại đã từ “Nhậm Hàn bị phụ nữ háo sắc lấy thân báo đáp” diễn biến thành “Nhậm Hàn bị chuốc say, hồ đồ bị Bạch Ngưng đưa đến khách sạn, cưỡng bức”, tiện đà thăng cấp đến “Bạch Ngưng vô sỉ cưỡng bức người không nói, còn muốn Nhậm Hàn trả tiền cùng với cấp thêm mười nghìn đồng trả phí hao tổn thanh xuân”.
Trước bàn làm việc, ta hoàn toàn nổi giận.
Con bà nó chứ, thế này rốt cuộc là thế nào? Ta mới là bất hạnh nhất, vì sao vòng vòng vo vo, Nhậm Hàn liền biến thành người tốt, ta lại thành tội phạm cưỡng gian? Thiên lý ở đâu? Luật pháp ở chỗ nào? Trước khi ta kịp bạo phát, đã có người ngồi không yên.
[Nhậm Hàn phòng phóng viên] Cho cô mười giây.
[Nhậm Hàn phòng phóng viên] Đến văn phòng tôi.
Ta nhìn tin nhắn QQ, cười lạnh lùng.
Nếu bây giờ ta còn đầu bò mò đến văn phòng của ngươi, ta mới thật sự là ngu ngốc. Nhân viên tòa soạn lại còn không nói ta cưỡng bức ngươi một lần nữa? Không biết ngày mai đi làm, bản cũ có thể đổi mới thành “Văn phòng diễn xxx, Nhậm Băng Sơn rưng rưng nước mắt bị người chà đạp”!
Ta mặt dày nói với bọn người Xán Xán vài câu xã giao, rồi tự làm ình một tách cà phê nóng. Mười phút sau, rốt cục, tên đầu sỏ cũng xuất hiện ở cửa ban biên tập.
Nhậm Hàn khoanh tay trước ngực, dựa người vào cửa, nhíu mày nhìn ta.
Phía sau, vô số người A B C D ngó ra xem kịch vui. Ta cắn răng, hận không thể dùng một tách cà phê nóng này hắt thẳng lên đầu Nhậm Hàn. Ta chịu nhục như vậy, là vì cái gì? Vì cái gì?
“Phó tổng giám đốc Nhậm có việc gì ạ?”
Nhậm Hàn hừ lạnh lùng, “Không thấy tin nhắn của tôi sao?”
“Ha ha, bận việc quá, còn chưa kịp xem.”
Nghe vậy, con ngươi Nhậm Hàn càng phát tia lạnh băng, ” Ưm, ra vậy. Cô đã không muốn đến văn phòng tôi nói chuyện, vậy thì ở chỗ này nói thẳng đi”, dứt lời, Nhậm Hàn dừng một chút rồi mới nhẹ nhàng nói, “Anh ở khách sạn Kempinski chờ em.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể bay khắp đại sảnh cùng từng góc trong phòng ban biên tập. Nhậm Hàn dứt lời liền xoay người đi. Đi được hai bước, lại giả bộ trở lại ám muội cười, “Số phòng không thay đổi, vẫn là tối hôm đó”.
Sét đánh trời quang, cho dù da mặt ta có dày, cuối cùng cũng bị Nhậm Băng Sơn một câu đập nát.
Phía sau, không cần quay đầu, dùng cái ót cũng có thể thấy, các vị đồng nghiệp đang đưa tay chỉ trỏ.
Ta thật quá vĩ đại, quá cao thượng, vì công ty tạo ra một chuyện xấu như vậy, từ đó làm cho các đồng nghiệp ít nhất hai tháng cơm trưa đều có chuyện để say sưa bàn tán.
Ta vô tội biết bao, oan uổng biết bao, rõ ràng thị dâm uy là Nhậm Hàn, bức ta làm gián điệp cũng là Nhậm Hàn, nhưng kết quả là, bị nghìn người chỉ trích cũng chính là ta.
Ông thầy Lỗ Tấn ơi, cầu ngươi ở trên trời có linh, thay ta thu thập tên yêu nghiệt Nhậm Hàn này đi!
Tối 5:58:03, ta đứng ở cửa khách sạn Kempinski, lay động trong gió.
Lấy di động ra xác nhận lại tin nhắn của Nhậm Hàn thêm lần nữa, gọn gàng: “Sáu giờ, tầng 3 Kempinski”. Đúng vậy, là chỗ này, sáu giờ. Nhưng vấn đề là, hắn muốn làm gì?
Hai tiếng trước, Nhậm Hàn trước mặt mọi người yêu cầu ta đến khách sạn gặp nhau, ta chỉ cho rằng đây là trừng phạt nho nhỏ trả đũa ta không chịu ngoan ngoãn tới văn phòng hắn, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nghĩ được, hắn thật sự gửi tin nhắn thời gian địa điểm chính xác cho ta.
Một anh chàng độc thân gửi một tin nhắn như vậy ột cô gái độc thân, thật sự là vô luận thế nào, cũng làm cho người ta hiểu được một chút ám muội. Đứng ở cửa Kempinski, ta rất lâu cũng không thể nhấc được nửa bước chân. Giả thiết lần thứ một nghìn lẻ một, Nhậm Băng Sơn muốn làm gì?
Nói chuyện cụ thể việc trộm tư liệu? Thế thì hẳn là đi tiệm cà phê.
Ăn cơm kết thân thu mua lòng người? Thế thì hẳn phải đi nhà hàng.
Ở khách sạn như vậy có giường, có không gian riêng tư… Chẳng lẽ, Nhậm Hàn thật sự tính ăn ta?
Ta kinh hãi, nghĩ đến khả năng bị ăn, đứng trong thang máy, ta ôm cup B kiêu ngạo của mình lạnh run. Nếu, ta nói là nếu… Nhậm Hàn thật sự chuẩn bị ăn ta, ta có nên hay không trước khi hắn ăn, tiên hạ thủ vi cường đường hoàng phản công, lật ngược đem hắn làm thịt?
Nhưng mà, “làm thịt” hình như từ trước tới giờ đều chỉ dùng trong trường hợp thủ trưởng làm với cấp dưới, như vậy cấp dưới làm vậy với cấp trên thì gọi là gì?
Trong đầu ta hết hỗn loạn lại hỗn loạn, cắn móng tay không biết làm sao, thang máy “đinh” một tiếng đến lầu 3. Ta ngẩng đầu nhìn lên, lưng cứng ngắc tại trận.
Hoa lệ, bước một bước xuống chiếc thảm đỏ mềm mại đến mức muốn té ngã, khăn trải bàn hình vuông trắng tinh thêu hoa văn hình hài thanh nhã, nữ tân tiếp khách uyển chuyển xúc động lòng người đứng chờ ở đại sảnh, đại sảnh hoa lệ phú quý chất đầy đủ loại đồ ăn tây và sâm banh, còn có các tiên sinh tiểu thư mặc lễ phục muôn màu muôn vẻ, đứng ở đại sảnh giơ cao biểu ngữ:
Tập đoàn XX kỷ niệm một năm Sâm Banh XX được đưa ra thị trường.
Thực tế cho thấy, nơi này là tiệc rượu của tập đoàn XX.
Thực tế cũng cho thấy, vừa rồi ta hoàn toàn hiểu sai, tự mình đa tình một phen. Mục đích Nhậm Hàn gọi ta đến… Có thể là cho ta làm đại biểu cho tạp chí tham gia tiệc rượu.
Quả nhiên, phía này ta đang há miệng líu lưỡi, đằng kia Phó tổng giám đốc Nhậm Hàn nho nhã lễ độ đã đi xuyên qua đám người, vẻ mặt tươi cười đến trước mặt ta, lạnh lùng nói, “Cô đến muộn 1 phút, trừ lương 50 đồng.”
Ta nhìn Nhậm Hàn trên cao vời vợi, cả vú lấp miệng em, có một sự hung hăng muốn đạp hắn một cước, hưởng thụ hắn ở giữa bữa tiệc rượu tao nhã như thế này lớn tiếng thảm thiết kêu lên những âm thanh dục vọng. Công ty quy định, làm khách tham dự tiệc rượu, không thể muộn, nếu không trừ lương. Việc này không thành vấn đề, vấn đề là… Phó tổng giám đốc Nhậm ngươi có tin nhắn nào bảo ta tới tham gia tiệc rượu sao?
Ta không kịp tranh cãi với hắn, nhìn đám người kia đang thì thầm to nhỏ, ta liền ý thức được vấn đề kế tiếp càng nghiêm trọng, Nhậm Hàn soi muốn lác con mắt, “Không trang điểm, không mặc lễ phục, đối với chủ tiệc cực kỳ không tôn trọng, theo quy định trừ bốn trăm.”
Ngày hôm nay, ta không còn cách nào để sống. Trừ mỗi tháng một ngàn năm trăm đồng trả vào tài khoản cho Nhậm Hàn, ta chỉ còn lại dưới năm trăm đồng sống qua ngày. Đã thế vừa mới trong vòng một phút, Phó tổng giám đốc Nhậm không chút nể tình trừ mất bốn trăm năm mươi đồng, vì thế, ta chỉ còn lại năm mươi đồng mua hai mươi gói mì ăn liền.
Được lắm, rất tốt!
Ta nén giận nắm chặt tay, rốt cục cũng hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng, “Phó tổng Nhậm, nếu tôi nhớ không nhầm, tham gia tiệc rượu hình như là chuyện của phòng phóng viên, ban biên tập chúng tôi từ bao giờ phải đi theo anh tham dự hoạt động?” Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ! Sếp của ta chính là trưởng phòng biên tập Lý Tử Nho, Nhậm Hàn ngươi cho dù chức vị cao tới đâu, nhưng tùy tiện mượn người ban khác, có phải có điểm không hợp lý?
“Phóng viên bộ phận các anh chết…. bận việc hết rồi sao?”
Nghe xong lời ta nói, Nhậm Hàn hừ lạnh một tiếng nở nụ cười, lắc lắc chén rượu trong tay nói một câu không hiểu ra sao cả: “Cô nghĩ rằng tôi muốn đi cùng cô?” Dứt lời, tiện tay ném cho ta một cái thẻ từ nói, “Phòng 305, máy chụp ảnh cùng bút ghi âm đều ở bên trong, hội nghị 6 giờ rưỡi chính thức bắt đầu, ghi lại cho tốt, hiểu không?”
Kiêu ngạo xoay người, ta đi tới phòng lấy máy chụp ảnh. Biết, ta đương nhiên biết. Nhớ ngày đó vừa vào công ty, vừa nghe nói thế nào thế nào ăn cơm, khai tiệc rượu, mời đi khách sạn năm sao cao cấp, tân binh như ta hưng phấn vô cùng. Nhưng mà, nửa năm sau, ta liền hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Tham gia tiệc rượu, việc này có vẻ rất dễ dàng, nhưng sự thật lại rất khó khăn.
Thứ nhất, tân binh giống như ta tham dự tiệc rượu, nhất định là phải dựa vào phó tổng, Đại Boss mà đến. Nói cho dễ nghe chính là cùng đi, nói khó nghe chính là làm người phục vụ kiêm hầu rượu. Theo hiểu biết của ta đối với Phó tổng giám đốc Nhậm, uống rượu xã giao, đại khái là hắn không cần dùng đến ta.
Cho nên, tác dụng của ta chỉ còn lại loại thứ hai
làm thư ký. Ngươi đã bao giờ nhìn thấy giám đốc tham gia các hoạt động tin tức truyền thông chạy trước chạy sau tự mình chụp ảnh ghi âm với phỏng vấn chưa? Ngươi đã bao giờ nhìn thấy giám đốc đi ăn tiệc lại tự mình ghi chép nội dung sự kiện chưa? Chẳng phải lại đến phiên lính quèn tướng mọn như chúng ta xắn tay nhảy vào hay sao?
Cho nên, cho dù phó tổng giám đốc Nhậm quên nói cho ta biết đến Kempinski để làm gì, còn đem chuyện này ra để tiêu khiển một phen, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ vô cùng chuyện đem theo máy ảnh cùng bút ghi ghi âm, bởi vì, những thứ ấy đều để chuẩn bị cho ta.
Đến lúc đó, vài vị sếp bự bọn họ ngồi ở đó vui chơi giải trí, chuyện trò vui vẻ xem người chủ trì sự kiện hôm nay hấp dẫn như thế nào, ta phải cay cay đắng đắng ghé vào phía trước mặt bàn ghi âm chụp ảnh. Ăn cơm? Đừng nghĩ đến nữa, kiểu gì sau khi tiệc rượu kết thúc, ta chẳng phải về nhà ăn thêm cơm.
Ta bi thúc oán thầm, một mặt tìm phòng, một mặt quyết định đi tìm xem trong phòng có thứ gì có thể ăn tạm hay không. Nhưng thẻ từ còn chưa kịp cắm vào cửa, phòng 305 lại tự động mở ra. Thoáng chốc, ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau.
“Lưu, Tổng giám đốc Lưu?” Không nghĩ tới, một cái tiệc rượu nho nhỏ như thế lại khiến cho Đại Boss tự thân xuất động!
Đại Boss thấy ta, cười đến cả mặt co rúm lại một chỗ, hắn nhìn hướng ra cửa, chắc chắn không có ai theo sau, mới sốt ruột kéo ta vào nói: “Vào đi, tôi chờ cô đã lâu rồi!”
…
Không, không phải chứ?
Mama, chị Tiếu Phù, sếp, Xán Xán, Tiểu Duy, cứu ta! Ta tình nguyện bị Nhậm Băng Sơn hấp một nghìn lần, cũng không muốn bị Đại Boss mần thịt nửa lần đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...