Chuyện Bác Hi, ta kể đầu đuôi ngọn ngành cho Sâu nghe,
quỷ Sâu nghĩ ra giúp ta N biện pháp, nhưng lại khiến ta tâm ý phiền loạn, thế
nên buổi tối lúc thực hiện nghĩa vụ ở chung, cũng là lúc ta không yên lòng.
Vì thế, Nhậm Ma Vương không hài lòng.
“Bạch Ngưng, em đang thử thách tính kiên nhẫn của anh
đấy à?”
“Hưm?” Chưa kịp hoàn hồn, cằm ta đã bị bàn tay to lớn
giữ chặt, con ngươi của Nhậm Hàn lóe sáng trong đêm tối, “Em —— đang —— nghĩ ——
cái —— gì mà lại dám mất tập trung ở loại thời điểm này?!”
Nhìn sâu vào đáy mắt Nhậm Ma Vương, lại thở dài.
Không phải ta không nghĩ đến việc nói thẳng chuyện Bác
Hi ra, Nhậm Ma Vương cáo già như vậy, nhầm, là cơ trí hơn người, chắc chắn sẽ
có biện pháp tốt nhất giúp ta cự tuyệt Bác Hi, nhưng mấy tháng ở chung cũng cho
ta biết, Nhậm Ma Vương tuyệt đối không giống vẻ ngoài thoạt nhìn khoan hồng độ
lượng, một khi ăn dấm chua thì không có gì sánh kịp. Nếu thật sự cho hắn biết chuyện
Bác Hi, người gặp xui cuối cùng khẳng định là ta, hơn nữa gần đây hình thức
trừng phạt càng ngày càng nhiều, đa dạng chồng chất, quả thật là ta———–
Nghĩ đến quá trình “Trừng phạt” cụ thể, mặt ta đỏ lên,
vuốt ve bàn tay đang đặt trên cằm mình, “Nhậm Hàn, chắc chắn là anh bị rất
nhiều người truy đuổi đúng không?”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Nhậm Ma Vương giật mình,
sau rồi híp mắt lại nói: “A? Chẳng lẽ gần đây Ngưng Ngưng nhà ta buồn phiền là
vì bị người khác quấn lấy?”
Ta suy nghĩ, cảm thấy đây ngược lại có thể là một cơ
hội tốt để nói ra, vội vàng gật mạnh đầu,”Đúng thế, Nhậm Ma Vương anh nói đi
xem nào, ngày trước làm thế nào mà anh vừa không làm tổn thương lòng tự trọng
vừa khéo léo cự tuyệt người ta được vậy?”
Nhậm Hàn miết miết môi, kéo ta vào trong lòng rồi mới
nói: “Chuyện này không dễ, anh chưa bao giờ bị người ta truy nợ
nha.”
=.=!
Nhìn vẻ mặt giả vờ vô tội của Nhậm Hàn, ta nổi giận:
“Không phải truy nợ, là truy đuổi! truy đuổi! Đòi yêu, hiểu không hả?!”
“À ra vậy ~ ” Nhậm Hàn nhìn trời trầm tư, mãi lâu sau
mới nhìn thẳng vào ta, trầm giọng, “Bạch Ngưng, kẻ đui mù nào vậy?”
o(╯□╰)o cái tên này hoàn toàn không có
cách nào khai thông!!
“Cái người đui mù nhất kia không phải là lão nhân gia
ngài hay sao, lại còn ở chung với nô tài nữa?”
Đôi mắt Nhậm Hàn cố tình mở thật to, tiếp tục giả vờ
ngây thơ, “Anh cũng chỉ là người bị hại thôi, hàizzz, nhớ ngày đó em truy đuổi
anh thật là nhanh” (1)
“…..”Lòng ta kích động cuồn cuộn, cắn răng nhịn lại
nhịn, “Chú Nhậm à, chú xác định là tôi theo đuổi chú?” Một bông hoa như ta, lại
đi thích thể loại ông già 5 tuổi (2) như ngươi? Cũng chẳng biết ngày trước là
ai giở thủ đoạn đùa bỡn, âm thầm giăng bẫy, lừa ta từng bước một sa chân vào
tẩm cung, gạo nấu thành cơm.
Nói xong, bên này Nhậm Hàn cũng nheo mắt nguy hiểm,
“Em gọi anh là cái gì cơ?”
Vẫn tươi cười ngọt ngào, vẫn giọng nói dịu dàng, có
điều, ta biết, ta đã chọc phải chỗ phạm của Nhậm Ma Vương. Nói đến danh xưng
“Chú Nhậm” này, cũng có một câu chuyện bên lề giải thích.
Một đêm nào đó, sau một hồi áp bức, đột nhiên Nhậm Ma
Vương nổi hứng nhẹ nhàng quay sang nói chuyện tình cảm, ôm lấy ta, vành tai và
tóc mai hai đứa chạm vào nhau: “Ngưng Ngưng, em lúc nào cũng gọi ‘Nhậm Hàn’
‘Nhậm tổng’, em không thấy không được tự nhiên à?”
“Có gì không được tự nhiên đâu?”
Nhậm Ma Vương cắn cắn tai ta, khàn khàn quyến rũ nói:
“Lúc em động tình cũng gọi anh ‘Nhậm Hàn’, thế thì có khác gì người ngoài gọi
đâu, ít nhất…. Cũng nên có một cái tên thân mật duy nhất chứ.”
Tên duy nhất…….
Thân mật……
Người khác không có quyền, chỉ mình ta được gọi….
Nhìn ánh mắt chờ mong của Nhậm Ma Vương, đáp án đã
viết rõ ràng trên mặt: gọi chồng yêu nhanh đi, gọi chồng yêu nhanh đi!!! Vì
thế, ta ngừng một chút, hèm hèm cổ họng, liếc mắt: “Chú Nhậm.”
Quá độc nhất vô nhị, coi như tên thân mật, dám thề trừ
ta có gan gọi, người khác cho tiền cũng không dám.
Coi như đáp án tối ưu đi?
!!
“Bạch Ngưng, em thử gọi lại lần nữa xem!”
Đối phó với Nhậm Ma Vương tàn bạo, phương pháp tốt
nhất chính là dội gáo nước lạnh, thế nên ta cố ý ngáp một cái, xoay người:
“Biết Nhậm thúc thúc anh gừng càng già càng cay rồi, ngủ thôi ngủ thôi. Mai còn
—-” nói chưa xong, môi đã bị người ta hung hãn đánh chiếm, chân tay cũng bị
“Gừng càng già càng cay Nhậm thúc thúc” giữ chặt, đầu óc ta trống rỗng, một
giọt lệ lặng lẽ rơi xuống thể hiện toàn bộ tâm trạng của ta tại thời khắc này.
Đây không phải là đùa với lửa có ngày chết cháy sao?
Oa oa oa!
Trước lúc ta chết ngạt, rốt cục Nhậm Ma Vương cũng mở
lòng từ bi buông tha ta, còn cực kỳ nghiêm túc nói: “Ngưng Ngưng, cuối tuần này
chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
??
“Em muốn ăn cơm anh nấu cơ.” Nói mới nhớ, ta còn chưa
có lần nào được một mình thưởng thức cơm nước mà Nhậm Ma Vương làm.
“Lần sau.”
“Không muốn, cuối tuần này anh nấu cơm cho em ăn đi,
em ———–” chưa nói xong, ánh mắt giết người của Nhậm Hàn đã bắn về phía ta,
“Bạch Ngưng, đừng bảo em quên cuối tuần này là ngày gì đấy?”
Ta thẳng người, nhíu mày. Ngày gì? Ngày Phật Đản? Ngày
kỷ niệm thành lập hội XX? Ngày sinh của tác gia vĩ đại Lão Xá?
Ta còn đang nhìn trời như lạc vào đám sương mù, bên
này Nhậm Ma Vương đã hoàn toàn phẫn nộ bừng bừng rồi: “Bạch Ngưng, nếu em mà
không nhớ ra, từ nay về sau đừng mong ăn cơm!!”
“….”
Tròn sáu năm thành lập tòa soạn? Ngày thẻ tín dụng của
Xán Xán còn tiền? Sinh nhật Ultraman?
Mẹ ơi, ai đó tới cứu ta đi??
Bởi vì ta thật sự không nghĩ ra được cuối tuần này rốt
cuộc là ngày gì, một tuần nay, trên đỉnh đầu Nhậm đại BOSS mây đen vần vũ, mặt
đen như muốn mưa. Đến tòa soạn cũng không chìa ra được cái mặt thoải mái, thấy
ta một cái là bộ dạng như muốn lóc thịt rút xương, lại hại cả tòa soạn đều đồn
đại ta bắt cá hai tay.
Bị liên lụy còn có đám đồng nghiệp Xán Xán, xét thấy
thật sự không chịu nổi ánh mắt giết ngươi của Nhậm Ma Vương, ta liền đi xin sự
giúp đỡ từ Xán Xán và Tiểu Duy, kết quả là, ba người chúng ta xét hết từ thứ
hai đến thứ năm, lôi từ kỷ niệm một trăm ngày quen biết, kỷ niệm một trăm ngày
yêu nhau, kỷ niệm một trăm ngày ở chung cho đến sinh nhật cha mẹ hắn, sinh nhật
em gái bà nội cho đến ngày xem phim ra đoán hết một lượt. Thế cho nên cuối cùng
Xán Xán vừa thấy mặt ta là bỏ của chạy lấy người, Tiểu Duy cũng chắp tay vẻ mặt
cầu xin: “Tiểu Ngưng Tử em buông tha cho anh đi, đại ma vương nhà em suy nghĩ
quả thật quá khó đoán, tốt nhất vẫn là em tự mình đi mà hỏi đi!”
Kết quả, cuối cùng người cho ta đáp án chính xác, lại
là bà bầu Sâu bụng bự.
Nhìn tờ vé VIP đi xem live show Kiều Kiều, ta khinh bỉ
trừng mắt nhìn Sâu, vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ hận không thể lao lên một cước
đạp chết bà cô này, nếu không phải ta nể mặt đứa nhỏ…
Vỗ bàn bật dậy, ta đáp tờ vé VIP đến mặt Sâu, giậm
chân, “Sâu, cô cố ý làm tôi nhanh tức chết phải không?”
“Không mà,” Sâu vuốt bụng vờ thánh thiện,”Mềnh không
phải vì muốn nhanh giải quyết rắc rối cho bạn mà đến sao?”
“Cô cô cô ——–” Ta chỉ vào mặt Sâu, “Cô biết rõ dạo này
Nhậm Ma Vương giận dỗi tôi vì cái ngày kỉ niệm dở hơi nào đấy, cô không giúp
tôi ngẫm lại ngày nào thì thôi, còn đưa vé xem live show Kiều Kiều cho tôi với
Nhậm Hàn làm gì.”
Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Sâu nhíu lại, “Ai bảo
tôi tặng cho cô với Nhậm Hàn?”
Ta líu lưỡi, nhặt lên lại, là hai vé mà, “Không tặng
tôi với Nhậm Hàn thì cô đưa cho tôi làm gì? Tôi với cô đi xem à?”
Sâu trợn mắt, “Tôi mới không đi đây này, nghe nói fan
của Kiều Kiều toàn một hội điên, còn trốn học đáp máy bay đến, ngộ ngỡ bọn nó
nhìn thấy Kiều Kiều kích động, đụng phải cục cưng trong bụng tôi, ông xã tôi
còn không lấy sét bổ chết tôi mới lạ đấy?”
“Vậy mềnh đi với ai?”
“Bác Hi ấy ——–”
??
Lời vừa dứt, ta đã trợn trừng đôi con ngươi 囧 nhìn Sâu. Sâu ơi là Sâu,
cô một đời sáng suốt, người khác đều nói phụ nữ có thai đều bị đần đi, tôi còn
không tin, kết quả cô thật sự phát đần rồi. “Là tôi nghe nhầm hay là cô ấm đầu
vậy?”
Đôi tình nhân cũ ta và Bác Hi đi xem live show cô nàng
bắt cá hai tay Kiều Kiều, ha! Thật là chuyện lạ đó đây! Đám người nhiều chuyện
biết cơ sự ngày trước nhìn thấy ta và Bác Hi ở hiện trường còn không vui bằng
chết? Sâu thấy thế, lắc đầu nói: “Cậu chưa hiểu phải không? Này nhé, nếu Bác Hi
thật sự mất trí nhớ, cậu liền biến lần hẹn này thành nghi thức chia tay, nói
không chừng cậu với hắn đi xem ca nhạc, hắn tức cảnh sinh tình, bị kích thích
nhớ lại Kiều Kiều, không phải là cậu được giải thoát sao?”
Dừng lại một chút, Sâu ho khan, “Nếu mà hắn giả vờ mất
trí, ha ha! Vậy thì vui rồi, để cho bọn họ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, hay bằng
chết, đến lúc đó cậy giả bộ không biết, say bye bye với hắn, cũng là chuyện
đáng mừng mà! Đấy nhé, phương thức chia tay độc nhất vô nhị trước sau chưa từng
có, bản đại tiểu thư phải nghĩ ba ngày ba đêm mới tìm ra được, lại nhờ vả quan
hệ của thầy già mới mua được ghế ngồi chính giữa hàng thứ ba cho các người, để
Kiều Kiều có thể nhìn rõ các người, cũng để Bác Hi nhìn rõ tiểu mỹ nhân Kiều
Kiều, cậu không được từ chối nha!”
Nói một hồi, ta sửng sốt thốt, “Cách này được thật
không?”
“Được mà!”
“Nhưng mà, ngày kia mình nhận lời về nhà ăn cơm với
Nhậm Hàn rồi.” Nghĩ đến việc còn chưa đoán ra ngày kỉ niệm quái quỷ kia rốt
cuộc là ngày gì, ta liền nhăn mày khổ sở. Nếu lại lỡ hẹn, Nhậm Ma Vương nhất
đinh chém ta thành hai đoạn.
“Không sợ,” Sâu hiên ngang lẫm liệt vỗ vai ta, chỉ vào
tấm vé VIP, “Nhìn đây này, live show chỉ có khoảng hai giờ, người ta là super ~
star Kiều Kiều, bận hơn cậu cả vạn lần, bốn giờ chiều đã hết live show. Đến lúc
đó Bác Hi nhớ ra Kiều Kiều cũng tốt, không thớ ra cũng vậy, buổi chia tay của
cậu và hắn cũng đã xong, chẳng còn liên quan gì nữa. Đến lúc đó nhẹ nhàng đi
hẹn hò với cháu trai của tớ, chẳng phải là thoải mái vô cùng sao?”
Nhìn chằm chằm Sâu đang cười tươi như hoa, bộ dạng
khua môi múa mép, ta mím môi, biện pháp tốt thì có tốt… Nhưng sao chỉ cần liên
quan đến cô, tôi đều nảy sinh dự cảm xấu vậy?
____________
(1)Truy đuổi: Chơi chữ: theo đuổi = truy = đuổi theo bắt, đuổi trộm với theo
đuổi tềnh êu các bạn ý cũng dùng từ truy. Đoạn trên bạn Hàn chơi chữ thành bạn
Ngưng bị truy nợ.
(2):Ông già 5 tuổi: ý nói bạn Hàn già rồi mà còn chơi thú bông như đứa bé 5
tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...