Trăng tối thuận giết người, gió to dễ phóng hỏa, ta
ngồi mai phục ở đại sảnh khách sạn Sofitel.
Díp mắt ngước nhìn đồng hồ trên tường của khách sạn,
kim giờ nằm đè lên số 3, ta lại ngáp dài lần nữa. Có thể nói, họa vô đơn chí,
lúc không may mắn, chuyện xui xẻo xuất hiện cả tá một lúc.
Lại nói sau khi ta lấy được địa chỉ từ chỗ Slime bèn
rón rén ra khỏi cửa, gian khổ mãi mới gọi được taxi, trước khi trời sáng mới
vất vả đến được khách sạn Sofitel. Kết quả là vừa mới hỏi, anh bảo vệ đẹp trai
đã trả lời: Sophie vẫn chưa về khách sạn.
Bất đắc dĩ, ta chỉ còn cách ngồi ở đại sảnh mong giai
nhân trở về, bị các nhân viên trong khách sạn nhìn chòng chọc, ta ngượng ngùng
trốn sau tách cà phê. Chớp mắt một cái đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, hơn ba
giờ sáng rồi, vẫn không thấy bóng giáng Sophie như cũ!
Bà nó, chẳng lẽ cô người Pháp này định bụng cuồng hoan
một đêm trước khi về nước? Ta đang chuẩn bị đổ rầm đến nơi thì chú bảo vệ lúc
nãy run run ngồi xuống cạnh ta, ta ngạc nhiên.
Ông chú thụt cổ, mắt rưng rưng: “Em gái, bây giờ anh
có một tin tốt với một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
Ta gãi đầu, đừng bảo là Sophie đột nhiên sửa thời
gian, đã bay về Pháp rồi đi? “Tin tốt.”
“Tin tốt là… thì ra, Sophie đã về khách sạn từ lâu
rồi~ lúc nãy anh đi tiểu nên không để ý, ha ha ha ~”
Nhìn gương mặt tươi cười ngây thơ của chú bảo vệ, ta
đã bắt đầu siết chặt nắm đấm, “Thế tin xấu?”
“Tin xấu là, Sophie tiểu thư đã sớm đi ngủ, nếu em
thật sự muốn gặp cô ấy, chắc phải chờ đến sáng mai ———-” Trước khi ta kịp bùng
nổ, chú bảo vệ lại vội vàng nói thêm: “Em đừng giận, thế này được không, em về
trước, sáng mai lại đến.”
Căn cứ theo quy tắc tiết kiệm, ta không mang theo thêm
tiền xe, ông chú bảo vệ xảo trá lại mời ta uống thêm một chén cà phê đắt tiền,
tiếp tục buồn tẻ ngồi đợi bình minh. Vất vả chờ đến tám giờ sáng, ngay lúc ta
đang gật gà gật gù, chú bảo vệ lay ra dậy, kích động chỉ về phía trước:
“Mau, mau, đứng lên! Sophie tiểu thư đi ra kìa, nhanh
nhanh!”
Ta mở mắt nhìn theo hướng chú bảo vệ chỉ, ba giây sau,
ta nhắm mặt lại không chút do dự, xoa xoa mắt, nhất định là ta… hoa mắt. Sophie
tiểu thư trong truyền thuyết, Sphie tiểu thư khó chiều chuộng, hay soi mói,
chẳng lẽ không phải là người đẹp tóc vàng, mắt xanh, môi đỏ mọng sao?
Ài, được rồi, thật ra tiểu thư Sophie trước mắt này
cũng là người đẹp, nếu rơi vào ba mươi năm trước. Chỉ thấy bà lão người Pháp
này thần thái sáng láng, nhìn có vẻ minh mẫn hoạt bát, chiếc mũ dạ trắng như
tuyết gắn trang sức tinh tế đội trên đầu, âu phục trắng, váy trắng, giày cao
gót trắng, túi xách trắng… Từ đầu đến chân, chính là một công chúa bạch
tuyết đáng yêu’s bà ngoại.
Năm đó khi cha mẹ ta còn làm tiểu thương bán quần áo,
từng đưa ra một chân lý: Những người thích quần áo trắng đều có vẻ khó chiều,
họ hoặc là cuồng sạch sẽ, hoặc là cực kỳ soi mói, hoặc là là theo đuổi sự hoàn
hảo một cách gần như điên cuồng. Không phải là thử tới thử lui một bộ quần áo n
lần thì cũng là mặc cả rất rất dị thường. Được u già nói nhiều mưa dầm thấm
đất, ta vừa nhìn gặp “Người cuồng trắng” là đã muốn rút lui có trật tự.
Nhưng mà thời khắc này, vì hạnh phúc tương lai, ta
đành phải dũng cảm xung phong, chặn lại Sophie đang chuẩn bị đi ăn điểm tâm,
tuôn một tràng giải thích: “Sophie tiểu thư, chào bà! Tôi là biên tập viên của
tạp chí Thực Thượng, tuy quấy rầy ngài như thế này thật mạo muội, nhưng tôi xin
phép được nói vài lời với ngài, hôm ấy Phó tổng Nhậm thật sự không phải cố ý
không đi đón máy bay của ngài……”
Ta nói liền một hơi, hồi hộp chờ phản ứng của bà lão,
kết quả là: Đối phương sửng sốt ba giây, sau đó: “#¥%... &*(# “
Ta ngã ngửa, rốt cuộc nhớ tới một vấn đề vô cùng quan
trọng ——— Bất đồng ngôn ngữ.
Ta không biết tiếng Pháp a a a ————
Cuộc gặp quan trọng liên quan đến nguồn thu lớn năm
nay của tòa soạn và hạnh phúc cả đời của ta cuối cùng kết thúc bằng việc ông
nói gà bà nói vịt, Sophie không mang theo phiên dịch.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, hình như bà lão này
đã thẳng thừng kết luận ta là một nhân viên PR nhàm chán, tránh qua người ta
vòng đi mất, ta đương nhiên sẽ không khinh địch để phí mất cả một đêm ấm ức mai
phục như vậy, lại vọt tới trước mặt bà lão, suy nghĩ dùng tiếng Anh giải thích
một lần. Nhưng vấn đề nối tiếp vấn đề, ta tốt nghiệp với trình độ tiếng Anh
chưa quá cấp 4, lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy hối hận vì không mang sách
theo.
Hiển nhiên ở phương diện này Sophie lợi hại hơn so với
ta, thấy ta lại chặn đường, bà ngắc ngứ nói hai chữ bằng tiếng Trung: “Bảo vệ.”
Vì thế, ông chú bảo vệ lại hoành tráng xuất hiện trước mặt ta, nghiêm mặt tươi
cười vừa nói “Sorry” vừa kéo ra ra khỏi khách sạn.
Khi ta ý thức được bản thân bị ruồng bỏ, một chân đã ở
bên ngoài cửa khách sạn, thừa lúc ông chú bảo vệ không đề phòng, ta liều chết
vòng tay ôm lấy cái cột ở cửa, bắt đầu khóc rống: “Ô ô, chú không phải là
người, chú là đồ lừa đảo, làm hại tôi đợi suốt một đêm ở đây, bây giờ người ta
mới chỉ nói một câu, chú đã đá văng tôi ra. Tôi nguyền rủa cúc hoa của chú,
nguyền rủa cúc hoa của con chú, nguyền rủa cúc hoa của cả nhà chú!!”
Ngay lúc ta đang khóc lóc om sòm, chợt nghe một giọng
nam kinh ngạc truyền đến từ phía sau: “Ngưng nha đầu?”
Quay đầu lại, ta phát nghẹn. Thế giới này quả nhiên
hỗn loạn, tại sao một người lúc trước đã mua vé may bay đi sao hỏa rồi giờ lại
quay về?
———————————
Tại quán trà, ta nghiêng đầu nhìn trái ngó phải, muốn
xem kỹ xem người trước mặt là thật hay giả. Đối phương hiển nhiên đối với hành
vi của ta có chút bất mãn, nhíu mày nói: “Nếu em còn nhìn anh như kiểu nhìn
người sao hỏa vậy, anh sẽ ăn thịt em luôn đấy!”
Ta phì cười, “Anh cho rằng em là sữa Vượng Tử à? A,
nhắc đến em vẫn còn nhớ hồi nhỏ anh thích nhất là uống sữa Vượng Tử nha, Hổ
Mập.”
Hổ Mập thở dài, vuốt vuốt mũi: “Hồi nhỏ người thích
uống sữa Vượng Tử là anh Vương hàng xóm, không phải anh. Em không cần phải thử
anh, anh thật sự là Hổ Mập.”
Đúng vậy, mấy tiếng trước, anh chàng đẹp trai mảnh
khảnh tự xưng là thanh mai trúc mã Hổ Mập của ta này, giải cứu ta từ tay chú
bảo vệ, hỏi rõ tình hình, rồi nói giúp với Sophie một đống tiếng Pháp mà ta
nghe chẳng hiểu gì, sau đó Sophie không ngờ lại gật đầu: Đồng ý cùng công ty
chúng ta tiếp tục đàm phán ký kết hợp đồng.
Để biểu đạt thành ý, bà lão này thậm chí còn bỏ cả bữa
sáng, trực tiếp theo ta đến công ty, dưới sự toàn quyền an bài của Đại Boss, bà
lão trao quyền thương thảo chi tiết hợp đồng với tòa soạn cho đại lý ở Trung
Quốc, dự định sẽ ký kết nội trong một tuần.
Càng khiến ta bất ngờ là, cái gọi là người đại diện
của văn phòng tại Trung Quốc của Marquis không ngờ là Hổ Mập. Ta nhíu mày, ngạc
nhiên nói: “Hổ Mập, không phải anh đi Anh du học à? Từ bao giờ lại quay sang
gian – díu với bà lão người Pháp này vậy?”
Hổ Mập ho khan, không chú ý đến những chữ mẫn cản như
“Gian – díu”, cười sẵng giọng: “Em có từng nghe cái gọi là thu hút nhân tài
chưa?” Nói xong, ta bỗng chốc nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ đối với Hổ Mập. Người
khác bị thu hút, nhiều nhất cũng không hút đi quá mấy trăm km, Hổ Mập không
giống a, lại có thể bị hút qua cả biển.
Ta bám mép bàn, cẩn thận nói: “Anh chắc chắn anh là Hổ
Mập trong nhà số 2 ở chung cư, hồi nhỏ tròn đến mức có thể lăn trên mặt đất? Là
Hổ Mập đánh nhau với em đến tận bây giờ cũng chưa một lần thắng? Còn có… lần
nào chơi ú tim cũng trốn vào toilet đếm ngón tay?”
Nói đến đoạn cuối, giọng của ta đã cao lên đến chót
vót. Thật ra, từ hồi mấy năm trước nghe nói Hổ Mập ra nước ngoài du học, phản
ứng đầu tiên của ta là nghĩ hôm này là ngày cá tháng tư. Ai mà ngờ được, mới
chỉ hai năm ra ngoài lăn lộn, ta còn vì chuyện được thăng chức từ chân tạp dịch
lên biên tập mà đắc chí mà giờ kẻ có tiếng là “Hổ Mập Đần Độn” lúc ở chung cư
đã hoành tráng giữ chức CEO ở văn phòng tại Trung Quốc của hãng rượu quốc tế
lớn.
Nghĩ lại, ta khóc nức nở đau lòng nói: “Hổ Mập, anh
nói đi, rốt cuộc ở nước ngoài anh đã phải chịu khổ như thế nào? Sao lại gầy
thành cái dạng này, khiến dì của em đau lòng ———”
Vừa dứt lời, nước ở chén trà trong tay Hổ Mập đã văng
ra quá nửa, một lúc sau mới bình tĩnh lại nói: “Bạch Ngưng, anh sắp ba mươi đến
nơi rồi, về sau trước mặt người ngoài phải gọi anh bằng tên, có nghe không?!”
Nói đến đoạn cuối, Hổ Mập gần như gầm lên.
Ta làm bộ dạng một cô gái nhỏ đang sợ hãi, gật mạnh
đầu, “Dạ, anh Hổ Mập, em nhớ rồi.”
“Bạch! Ngưng!” Hổ Mập nổi giận, bóp khớp ngón tay răng
rắc, giọng điệu nghiêm trọng, “Em phải nhớ cho rõ Sophie về Pháp rồi, người đàm
phán chi tiết hợp đồng với bên em là anh.” Nghĩa bóng là, tòa soạn của các
người là khách hàng của ta, quyền quyết định mấy chục triệu ở trên tay ta, cho
nên, lấy lòng ta đi, nịnh bợ ta đi!
Ta oán giận liếc mắt một cái, rồi đột nhiên giật mình
hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc lúc nãy anh giải thích như thế nào với Sophie mà bà ấy
đã lập tức thông cảm lại còn đồng ý hợp tác với tòa soạn bọn em thế?” Dĩ nhiên,
ngồi mai phục cả một đêm, ta đã suy nghĩ cẩn thận. Lý do Sophie tức giận, cùng
lắm là vì cảm thấy công ty chúng ta không để bà vào mắt, đã đồng ý đến đón máy
bay rồi cuối cùng lại không ma nào đến. Mà căn cứ theo tính tình của tên Nhậm
Hàn kia, chắc chắn là không thể không quản thể diện đi giải thích rõ ràng với
Sophie tại sao mình lại bị thương, thế nên bà lão này mới cho rằng Nhậm Hàn lấy
cớ lừa gạt bà.
Nhưng mà vì lúc ở cửa khách sạn, thời gian gấp gáp, ta
cũng chỉ mới nói đại khái với anh Hổ Mập, còn về phần nguyên nhân tại sao ta
chạy ra từ trong nhà phó tổng giám đốc, tại sao phó tổng giám đốc của chúng ta
lại phải chạy đuổi theo thì vẫn chưa nói, cho nên, ta rất nghi ngờ Hổ Mập phiên
dịch giùm ta như thế nào mà lâu nhất là một phút, bà lão Sophie đã loại bỏ hết
thắc mắc, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp chăm chú nhìn ta gật đầu đồng ý.
Nghe vậy, Hổ Mập nói: “À, thật ra rất đơn giản. Anh
nói với bà ấy là, cô bé này rất thích Phó tổng Nhậm, thậm chí còn bám đuôi tới
tận nhà. Sáng sớm Phó tổng Nhậm rời giường, vốn định chạy bộ thể dục, kết quả
bị kẻ háo sắc này dọa mất mật, chạy trốn bạt mạng nên mới bị thương.”
“…….” Trầm mặc hai giây, ta vỗ bàn bật dậy. F**k, đây
là kiểu phiên dịch gì thế hả? Hoàn toàn là bẻ cong sự thật! “Có phải lỗ tai anh
rơi mất rồi hay không? Em bảo là anh ta đuổi em, không phải em đuổi anh ta!”
Ta gầm rú xong, đã thấy Hổ Mập nhàn nhã nâng chén trà
lên, suy nghĩ nhấp một ngụm trà, uống vào rồi nói: “Nếu anh nói như vậy thật,
vụ quảng cáo này của bên em chắc chắn sẽ bị người khác nẫng mất.”
??
“Nghĩa là sao?”
“Ngưng nha đầu, em thấy với con người của em như thế
này, anh mà nói Phó tổng giám đốc Nhậm đuổi theo em, thậm chí luống cuống bị
tai nạn, tiểu thư Sophie tin được à?”
“… Có lẽ, anh ta thấy em hợp khẩu vị thì sao?”
Hổ Mập ngã ngửa, “Khẩu vị của vị Phó tổng giám đốc
Nhậm này thật là đặc biệt ~”
(╰_╯)# Sự thật thắng bịa đặt, giờ phút
này, câu danh ngôn trong truyện cổ ấy có vẻ như sai lè rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...