(*) Sơn trại = hàng giả
Một ngày nào đó, hoàng tử bạch mã của ta sẽ cưỡi ngựa
trắng, cầm đóa hoa bách hợp đang nở rộ trong tay tới đón ta….
Phật nói: Cưỡi ngựa trắng không nhất định phải là
hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng.
Cũng tương tự như vậy, người lái xe tới đón ngươi không nhất định là một vị
công tử BMW đẹp trai tài giỏi, cũng có thể là ông chú xe bus mặt mũi râu ria,
tính tình nóng nảy.
Bi kịch của ta là ở việc cố chấp chờ đợi BMW với
Ferrari, cho nên bỏ lỡ rất nhiều xe bus, cuối cùng, đợi cho đến tận khi ngay cả
ông chú taxi cũng tan tầm tập thể, mãi mãi lạc trong đơn độc.
Thật ra câu chuyện hai năm trước này, phải bắt đầu kể
từ khi cha ta mới phất lên.
Trước khi ta mười hai tuổi, cha mẹ ta vẫn là những
người bình thường thuộc giai cấp công nhân, một nhà ba người chúng ta chen chúc
tại căn nhà tập thể gần 35 m² mà bây giờ ta đang ở, phòng khách + phòng ngủ +
phòng làm việc ở chung một một chỗ. Lúc ấy thân thể của cha mẹ ta còn khỏe
mạnh, mỗi khi đêm đến, hai người bọn họ liền chăng rèm ngay trong phòng khách,
che chắn cách ly ta với không gian của bọn họ. Bây giờ ngẫm lại, ta rốt cuộc
mới hiểu được vì sao lúc ấy tối nào cũng truyền đến âm thanh yêu tinh đánh
nhau.
Cho dù như vậy, dù có hơi nghèo khó, nhưng một nhà
chúng ta vẫn sống rất vui vẻ. Cho tới khi, có một câu nói được phổ biến ————
Tri thức làm thay đổi vận mệnh. Nửa vế sau là “Tri thức cũng có thể làm cho
người ta bị giảm biên chế”, cha mẹ ta vì thiếu văn hóa, cả hai đều bị giảm biên
chế. Nhìn ta kêu khóc đòi ăn, cha mẹ ta kéo nhau ôm tiền phụ cấp mất việc đi mở
cửa hàng.
Nhiều năm như thế trôi qua, không thể nói rõ là vì lúc
ấy chính sách tốt hay vì cha ta có năng khiếu làm thương nhân, chưa đến mười
năm, cha già sáng lập tập đoàn Bạch Thị. Tuy ông vẫn là một người thô lỗ quê
mùa như trước, nhưng việc làm ăn càng ngày càng lớn, ta cũng theo đó từ một con
bé chảy nước mũi ở khu tập thể biến thành thiên kim tiểu thư.
Tuy một người là chủ tịch của tập đoàn Bạch Thị trị
giá bạc triệu, một người là thiên kim tiểu thư yểu điệu, là người thừa kế duy
nhất, nhưng khi bước vào xã hội thượng lưu, nhóm tiểu thư công chúa lại thích
len lén sau lưng gọi cha già là “Nhà giàu mới nổi”, gọi ta là “Công chúa mới
nổi”.
Bất kỳ ai cũng không thích bị gọi như vậy.
Vì thế, cho dù cha già ra sức muốn ta đứng vững ở xã
hội thượng lưu, ra sức đưa ta đi tham gia các loại party, xã giao, bạn tốt của
ta lại vẫn chỉ có hai người: Một là người đánh nhau từ nhỏ tới lớn ở khu tập
thể, Bàn Hổ (Hổ mập), một là cô bạn thân từ hồi tiểu học đến đại học, Kiều
Kiều.
Mọi chuyện thay đổi khi ta được hai mươi tuổi. Tuy
rằng không thích các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, không thích các thiên kim
tiểu thư làm bộ làm tịch, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn ấy, luôn có một hai
trường hợp đặc biệt. Trường hợp đặc biệt này chính là kẻ kéo ta vào vòng xoáy
đam mỹ sau này, người lập gia đình ở tít nước ngoài, Sâu.
Cha già nhà Sâu là một vị quan chức. Đương nhiên, có
rất nhiều người muốn dựa thế, mà hình thức dựa thế tốt nhất chính là kết thông
gia. Vì thế, ngày x tháng x, Sâu rốt cuộc không chịu nổi, trên đường đi xem
mắt, lấy lý do đau bụng trốn mất. Trốn rồi, Sâu đi dạo gần đường Xuân Hi, sợ về
nhà bị cha già quạt cho một trận, vì thế bỉ ổi gửi đi hai tin nhắn:
Tin nhắt thứ nhất cho ta: Ba giờ chiều nay, gặp ở gần
Lương Mộc, tình yêu, nhớ mặc bộ váy tím có thắt lưng hôm trước hai đứa đi mua
nhé.
Tin nhắn thứ hai cho đối tượng xem mắt: Kẹt xe, tới
trễ nửa tiếng, xin lỗi. Tôi mặc váy tím, tóc thẳng để buông dài ngang vai.
Vì thế, dĩ nhiên ta cùng Bác Hi xem mắt, quen biết rồi
yêu nhau. Ta nghĩ rằng, ta đã tìm được hoàng tử bạch mã của mình, bản thân mình
cuối cùng cũng từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga, từ nay về sau hoàng tử và
công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Nhưng ta đã quên mất một chi tiết rất quan trọng.
Ta không phải sinh ra đã là công chúa, chỉ là giữa
chừng biến thành con gái của một nhà giàu mới nổi, cho dù là công chúa cũng chỉ
là một công chúa hàng giả. Cho nên, đêm trước khi hai nhà bàn bạc về đám cưới,
chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn, hoàng tử Bác Hi bùng nổ.
Phương thức bùng nổ là, vị hoàng tử có cá tính này,
cuối cùng cũng từ bỏ công chúa mới nổi để chọn cô bé lọ lem. Mà cô bé lọ lem
này, rất bất ngờ, lại chính là bạn thân của ta: Kiều Kiều. Ngay trước đêm đính
hôn, hai người hoành tráng bỏ trốn.
Trước khi bỏ trốn, hai người mặt dày gửi cho ta hai
tin nhắn, bộc bạch tình cảm lâu năm.
Kiều Kiều: Tiểu Ngưng Tử, cha bạn có tiền, giúp bạn
tìm một anh chàng đẹp trai giàu có khác không khó khăn gì. Bạn ngoài Bác Hi còn
có rất nhiều thứ khác, nhưng mình trừ anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng.
Bác Hi: Ngưng Ngưng, thật xin lỗi. Thật ra anh đã
không nói thật với em, anh và em hẹn hò chỉ vì anh biết em là con gái của bác
Bạch. Ở bên cạnh em cũng chỉ vì tập đoàn hai nhà có ý hợp tác liên kết thông
qua đám cưới này. Nhưng rốt cuộc, anh không muốn lừa dối em và chính anh.
Nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên của ta không
phải là lao xuống nhà kêu bố mẹ mau đuổi theo hai người, cũng không điên cuồng
gọi cho hai người, mà bình tĩnh gọi cho Sâu, chửi ầm lên, “Đồ không có lương
tâm nhà cô nhé, không tự đi xem mắt lại bảo tôi đi, cô là đồ hại bạn, không ngờ
lại giới thiệu một tên thối tha như thế cho tôi, cô nhé…” Chờ ta mắng chán,
mắng đến đơ lưỡi không còn nói được tiếng nào, rốt cuộc Sâu lo lắng chạy đến
nhà ta, vỗ vỗ vai ta mà mắng, “Tiểu Ngưng Tử đừng khóc, đôi gian phu dâm phụ
bọn họ chắc chắn không có kết cục tốt!”
Sự thật chứng minh, miệng của Sâu không phải là quạ
đen bình thường. Đêm đó Bác Hi và Kiều Kiều đang bỏ trốn thì gặp tai nạn, Bác
Hi nằm viện tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, cô lọ lem yêu kiều kia trong tình trạng
thái xây xát nhẹ, biến mất không thấy tăm hơi.
Sau này y tá của bệnh viện xác nhận, khi bọn họ tới
hiện trường cứu người, cả người Bác Hi nhào lên người Kiều Kiều bảo vệ cho cô
ấy, còn bản thân mình thì biến thành người thực vật.
Ngày đính hôn, ta đứng yên thật lâu trong phòng bệnh
của Bác Hi, cuối cùng vẫn không chảy lấy một giọt nước mắt.
Ta nói: “Bác Hi, thế nào? Xem ra là Kiều Kiều yêu tiền
của anh, bây giờ anh không tỉnh lại, cho nên cô ấy chạy trốn.”
Ta nói: “Bác Hi, cha mẹ anh thật thông minh, cho dù
như thế, vẫn tiến hành lễ đính hôn đúng hạn, vì việc làm ăn của hai nhà, càng
vì muốn tôi làm quả phụ thủ tiết.”
“Bác Hi, tôi không phải Đức Mẹ, nếu đúng như lời của
cha mẹ anh, chỉ là tai nạn đơn thuần, có thể tôi sẽ chờ anh. Nhưng bây giờ,
vĩnh viễn không thể.”
Có Sâu đi cùng, ta lập tức đến nơi tổ chức lễ đính
hôn, đối diện trước mặt mọi người, nói: “Cuộc hôn nhân này, tôi không đồng ý.”
Dứt lời, ta trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, sau đó trời đất tối sầm, ngủ ba ngày
ba đêm.
Ba ngày này, Sâu giống như con ong mật cần cù lải nhải
bên tai ta chuyện ngoài kia.
“Tiểu Ngưng Tử, mọi người đều nói cô vong ân phụ
nghĩa, vị hôn phu bị tai nạn, cô liền từ hôn.”
“Còn nữa, bố mẹ cô giận đến hôn mê, thiếu nước nhảy
đến đánh cô. Cô không nghĩ đến chuyện mang hai cái tin nhắn kia triển lãm cho
mọi người xem à?”
“Tôi nói cho cô, không chừng cha mẹ Bác Hi đã biết
chuyện con bỏ trốn, bọn họ cố ý giấu diếm cô, cố ý vờ như không biết. Bọn họ vô
tình, cô còn có nghĩa làm gì? Công khai chuyện kia đi, tại sao phải mang tiếng
xấu trên người?”
…
Thật lâu sau, cuối cùng ta bị Sâu làm cho không ngủ
nổi, mở to mắt.
“Quên đi, dù sao cũng quen biết lâu rồi, bây giờ chơi
trò mất tích thì cứ mất tích, giả chết thì cứ giả chết, tôi tình nguyện làm
người xấu, con gái của nhà giàu mới nổi, cũng không phải diễn trò bi thảm như
của Quỳnh Dao, để hoàng tử và cô bé lọ lem đi tìm chết hết đi!”
Cuối cùng một tuần sau, cha mẹ cũng có thể bình tĩnh
nhìn ta, không lấy chổi ra đuổi. Vì thế, ta quyết định, “Bố, con muốn chuyển ra
ngoài sống một thời gian.”
Chuyện sau này, mọi người đều biết.
Ta đốt tất cả thư từ, quà tặng mà Bác Hi đưa cho ta,
chỉ để lại một món đồ sống ——- Ultraman là không đốt. Nói thật, khi ấy nhìn
thấy ánh mắt vô tội của Ultraman, ta thật sự muốn vứt nó đi, nhưng dưới áp lực
của Hiệp Hội Động Vật, ta đành cắn răng mang theo một ít hành lý rách nát và
Ultraman trở về chung cư.
Tiếp theo là thuận lợi tìm được việc làm, bắt đầu làm
chân tạp dịch ở tòa soạn, mà Sâu thì gả sang nước ngoài, Bàn Hổ thi đỗ trở
thành du học sinh ở Anh. Cuộc sống của ta, trở về như mười năm trước, những
ngày tháng bình yên hạnh phúc nhất.
Mãi cho tới hôm nay, tình cờ trở lại biệt thự của cha
mẹ, ta có cảm giác như trong một giấc mộng. Tình tiết trong mộng thật kinh
điển, cô gái nhà giàu mới nổi mơ mộng trở thành công chúa bị cô bé lọ lem đánh
bại, bị đánh trở lại nguyên hình, quay về với xã hội.
Từng có lần, ta còn chưa từ bỏ được ý định dựa vào
tình tiết tiểu thuyết mà ảo tưởng: Có lẽ, Bác Hi có tình ý với ta, nhưng lại
phải đè nén, ví dụ như tình tiết quen dùng trong tiểu thuyết ——- bị cô nàng thủ
đoạn Kiều Kiều chuốc quá chén, người phụ nữ kia mang thai, vì không muốn ta đau
lòng nên mới bỏ trốn. Hoặc là, cái tin nhắn kia không phải Bác Hi gửi, lúc ấy
Bác Hi uống say đã ngủ như chết rồi.
Vì thế, ta cứ cố chấp tin vào điều đó, với sự giúp đỡ
của Sâu, bọn ta mời hacker hack blog của Bác Hi. Đau đớn là, mỗi trang mỗi phần
đều ghi lại hắn yêu Kiều Kiều như thế nào, miễn cưỡng khổ sở cười vui với ta
như thế nào.
Đêm đó trở về, ta ra sức đánh Ultraman một trận. Mẹ
nó, thế mới nói, cổ tích vẫn chỉ là cổ tích, sự thật vẫn sẽ luôn tàn khốc.
Ban đầu ta tưởng rằng, phải cần một thời gian dài mới
có thể quên được đoạn chuyện cũ này, giống như trong tiểu thuyết: “Từng giọt
từng giọt ký ức rơi trong câm lặng, chôn giấu nỗi đau ở nơi sâu nhất trong trái
tim mình”. Đáng tiếc, ta không phải nhà văn, lại không đủ nhẫn tâm, có lẽ tại
đầu óc nhà họ Bạch thật sự quá đơn giản, gen của nhà họ Bạch quá dư thừa. Bước
chân vào tòa soạn được một năm, đêm đến khi ta nhắm mắt lại, không phải mơ thấy
sếp nữ cầm roi da vút vút thúc giục bản thảo thì cũng là bị Nhậm Hàn ép trả nợ;
Không phải mơ thấy Xán Xán lải nhải chi hơn một ngàn mua bộ váy hoa xinh đẹp
thì cũng là chị Tiếu Phù lạnh như băng cảnh cáo: Cô lại béo lên rồi.
Vì thế, sau một thời dan dài ta đã không còn nhớ nổi
khuôn mặt khôi ngô mà trước kia ta từng say đắm đến mức tự lừa dối chính mình.
Cho đến một ngày ta với Xán Xán, Tiểu Duy cùng nhau tới tiệm CD chơi, Tiểu Duy
hớn hở mua một cái đĩa của một nữ ca sĩ nào đó, không chút lắp bắp nói với bọn
ta: “Nhìn này, người anh yêu nhất đấy!”
Ta nhìn khuôn mặt đẹp đẽ gợi cảm trưng trên mặt bìa
kia, nhìn thế nào cũng thấy quen quen.
Xán Xán đứng cạnh khinh bỉ nói: “Loại đàn bà ghê tởm,
cô ta không phải là tiểu tứ (người thứ 4) Kiều Kiều, tình nhân được bao dưỡng
của lão già CEO tập đoàn giải trí XX sao?”
Ta giật mình, hóa ra cô ta là người cùng sống trong
khu tập thể ngày trước, là cô bé lọ lem Kiều Kiều từng thân thiết sớm chiều với
ta a! Thế giới này, quả nhiên có tiền thì làm sao còn chân thành được nữa.
Đại minh tinh Kiều Kiều bây giờ còn có thể nhớ rõ câu
nói ngày trước của chính mình không đây? “Ngoài Bác Hi ra, tớ chỉ có hai bàn
tay trắng.”
Lại nhớ đến cái tin nhắn quý giá kia, ta tỉnh ngộ hoàn
toàn.
Bác Hi, tôi mong anh tỉnh lại sớm biết bao, để cho tôi
còn được xem khuôn mặt bàng hoàng của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...