Nếu người mà ngươi không thể đắc tội ngược đãi ngươi, ngươi
sẽ làm thế nào? Viết tên hắn lên giấy rồi dán lên tường, mỗi này phóng phi tiêu
đóng đinh hắn, hay là khâu một con búp bê vải, mỗi đêm vừa nguyền rủa vừa lấy
kim đâm chết hắn?
Là một hủ nữ kiểu mới, lựa chọn của ta là … khụ khụ,
trong tiểu thuyết đam mỹ của mình, đặt tên cho tiện thụ trùng tên trùng họ với
hắn, sau đó khiến cho người người ngược chết hắn. Nhớ lại chuyện hồi đầu trung
học, bạn học cùng bàn thở dài nói: “Không thể đắc tội với Tiểu Ngưng Tử a, nếu
không ngươi vào tiểu thuyết của cô ấy lúc nào cũng không biết, sau đó thành tú
bà hoặc là kỹ nữ qua tay nghìn người rồi bị vứt bỏ, bi kịch a!”
Nhiều năm sau, vì Nhậm Hàn đồng thời hai tầng áp bức đối với tinh thần và tiền
tài của ta, nghiến răng, ta đem Nhậm Hàn với sếp Lý Tử Nho viết thành một đôi
tình lữ, dưới ngòi bút của ta yêu đến chết đi sống lại, ngược thân ngược
tâm.
Trong câu chuyện, Nhậm Hàn làm thánh mẫu thụ, mặc dù
bị Lý Tử Nho vứt bỏ nhiều lần, nhưng vẫn yên lặng ở bên cạnh hắn chờ đợi; trong
công việc, bề ngoài thì hai người đối chọi gay gắt, bên trong Nhậm Hàn lại
thường xuyên âm thầm giúp Lý Tử Nho; trong cuộc sống, Nhậm Hàn chăm sóc cho cha
mẹ Lý Tử Nho, để ý việc vặt trong nhà, nhưng đáp lại, hết lần này đến lần khác
bị phản bội, tổn thương, cho đến một ngày, cuối cùng Lý Tử Nho tuyên bố ở công
ty: Hắn sẽ kết hôn…
Chuyện xưa chưa xong, đại nạn của ta cũng đã đến.
Ta mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn đất đứng trước mặt Nhậm
Hàn, xin khoan dung.
“Phó tổng Nhậm, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi
vô cùng hối hận! Anh không nên tính toán chi li với tôi, không nên chấp nhặt
với tôi, không nên tự chọc tức mình.”
Người kia không thèm để ý, cứ yên lặng lướt trang tiểu
thuyết như cũ, ta rơi lệ.
“Phó tổng Nhậm, xin anh, không nên nhìn.”
“Phó tổng Nhậm, tôi thề tôi không cố ý, tôi cũng chỉ
là viết giải trí ——”
“Giải trí?” Nhậm Hàn ngắt lời ta, cười đến tăm tối,
“Bạch Ngưng, chữ VIP này là thế nào? Kiếm tiền gì gì đó là giải trí?”
Ta câm nín, nghe thấy giọng Nhậm Hàn càng lúc càng
cao, không nhịn được run lẩy bẩy. Thật ra, hồi đầu viết văn thật sự là để giải
trí, đầu tiên ta cũng nghĩ, loại tiểu lôi văn thánh mẫu này không có người
thích, nhưng một lần bất ngờ lên bảng xếp hạng tháng, cứ thế phát huy, không
nhiều nhưng cũng có chút ít tiền hoa hồng, tiện đà thuận lý thành chương chuyển
thành tiểu thuyết thu phí, đưa vào VIP.
Ta tính toán dập lửa, vuốt cằm cười nịnh, “Trước vui
mình sau vui người ——–”
Nhậm Hàn cười nhạo, “Mang tôi với sếp cô ra vui mình
vui người? Hừ ——— Không biết bản thảo hay như thế này Lý Tử Nho mà thấy thì sao
nhỉ?”
Nghe vậy, trong lòng ta nhảy dựng, cứng đờ mất hai
giây, không chút do dự nhào vào lòng Nhậm Hàn, “Phó tổng Nhậm, đừng mà, ô ô ô ô
…”
Bên này ta đau khổ khóc thét, bên kia Nhậm Hàn vốn
đang vân đạm phong khinh không hiểu sao bỗng nhiên lưng cứng ngắc,
gầm gừ: “Cô làm cái gì đấy! Buông ra ngay!”
Ta đoán Nhậm Hàn quá nửa là sợ ta lau nước mắt nước
mũi lên cái áo sơmi cao cấp trên người hắn, thế nên càng đùa dai càng dí sát
mặt vào người hắn, ôm thắt lưng hắn ra sức cọ cọ, “Tôi không buông, ô ô, Phó
tổng Nhậm anh không đồng ý giữ bí mật, tôi chết cũng không buông!!”
Đừng đùa, nếu cho sếp biết chuyện này, kết cục của ta
không cần nói cũng biết —– chết thê thảm, rất thê thảm! Ở tòa soạn, Lý Tử Nho
có biệt danh “Nham hiểm”, ngoài mặt thì điềm đạm hòa nhã, lễ nghĩa có học, sau
lưng, nếu ai đắc tội với hắn, chắc chắn hắn sẽ chỉnh người đó đến chết mới
thôi.
Nhớ lúc mới vào tòa soạn được một năm, có một cô phóng
viên ỷ có chỗ dựa, trong hội nghị chống đối hắn, ngoài mặt sếp nói không sao,
ngay hôm sau đã đem ảnh xxx của cô ta với một ông chủ nào đó dán lên trước cổng
công ty của ông ta. Kết quả là, bà vợ ông chủ kia đến tận tòa soạn đánh cho cô
phóng viên kia một trận, cô phóng viên bị sa thải không nói, chính ông chủ kia
cũng không tốt đẹp gì.
Cho nên, so với Nhậm Hàn, Lý Tử Nho càng không thể đắc
tội. Có giết ta, hôm nay ta cũng sẽ không cho Nhậm Hàn thực hiện được âm mưu.
Ta ôm eo Nhậm Hàn vừa lắc vừa cọ, cái người kia bị ta lặp đi lặp lại như vậy,
nửa chết nửa sống. Gặp phải cao da chó gạt không ra, Nhậm Hàn bất đắc dĩ, thở
dài nói: “Được, tôi đồng ý với cô không nói cho bất cứ ai, bây giờ cô buông
ngay ra.”
“Không,” ta khóc lóc kêu gào, “Phải thề độc mới được,
kiểu như nếu nói cho người thứ ba thì không phải là người.”
Nhậm Hàn im lặng hai giây, cuối cùng cũng nghiến răng
nghiến lợi, “Bạch!Ngưng!”
Ta run bắn người, ngẩng đầu thấy Nhậm Hàn nổi gân
xanh, đôi mắt đẹp nổi lửa, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn: Nhẫn nại của
ta cũng có giới hạn!
Hoảng, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra hồi nãy quá
kích động, định nhào lại ôm đùi hắn không ngờ lại hơi dịch lên trên một chút,
biến thành ôm eo. Nếu ta nhớ không nhầm, giờ này phút này nhìn tư thế hai người
chúng ta, chính xác là ta tấn công Nhậm đại công tử.
Ta nuốt nuốt nước bọt, ý thức được tính nghiêm trọng
của vấn đề, rụt tay lùi vội ra phía sau, nhưng đã quá muộn, tay của ta mới rút
được một nửa, đã nghe thấy cái gì đấy kêu cọt kẹt. Ta chớp mắt, “Tiếng gì vậy?”
“Nguy rồi!” Nhậm Hàn thầm kêu khổ, vừa định đứng dậy,
ta chỉ nghe thấy ầm một tiếng, tự nhiên mất đi trọng tâm, té ngã theo Nhậm Hàn,
ngã thẳng xuống đất.
“AA!!”
Bàn máy tính đằng sau không chịu nổi sức nặng hai
người bọn ta, không chút khí phách gẫy mất một chân, đổ sụp. Ta cùng Nhậm Hàn
cũng liên lụy, cũng ngã xuống đất theo, vì thế, trong nháy mắt đầu óc thanh
tỉnh, ta phát hiện tư thế của ta với Nhậm Hàn vô cùng ám muội.
“Ui, xin lỗi, tôi đứng dậy ngay đây!” Ngay lúc ta bò
dậy, sắc mặt Nhậm Hàn đã xanh mét, một lúc lâu sau mới nhíu mày cắn răng nói:
“Bạch Ngưng, cô giỏi lắm.”
Nghe giọng điệu hắn bình tĩnh phun ra năm chữ, lá gan
nhỏ bé của ta càng thêm run rẩy, sợ hãi cúi đầu nói: “Xin lỗi, Phó tổng Nhậm,
tôi không biết ghế nhà anh yếu như thế, đợi … đợi hai năm nữa, tôi trả xong nợ
sẽ đền ghế cho anh.”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Hàn lóe sáng,
“Không cần.”
“Hả?” Mắt ta sáng như sao, cuối cùng Nhậm Hàn cũng
nghĩ thông suốt? Đại xá thiên hạ không ngược đãi ta? Ta phe phẩy cái đuôi đang
muốn nịnh bợ hai câu, chợt Nhậm Hàn đang nhắm mắt nói: “Bồi thường tiền thuốc
men trước.”
“Hả? Không phải chứ. Phó tổng Nhậm, một dao kia không
phải tôi đâm, tại sao bắt tôi bồi thường tiền thuốc men? Bất công, bất công!”
Nhậm Hàn vẫn nằm trên mặt đất, bỗng nhiên cười có phần
độc ác, “Không phải lần ở rạp chiếu phim, là bây giờ cơ.”
“Hả?”
“Vì hành vi dũng cảm lúc nãy của cô, miệng vết thương
của tôi lại nứt ra rồi.”
Tự nhiên ta mãnh liệt muốn vả hai phát thật đau vào
mặt mình.
Nợ: Mười nghìn.
Tiền sinh hoạt, điện, nước, ga: Sáu trăm.
Đi ăm cơm, xem phim lấy lòng thủ trưởng: Hai trăm.
Tiền taxi đưa thủ trưởng về nhà: Hai trăm.
Tiền thuốc men: Sáu trăm.
….
Đau đớn nhìn danh sách nợ tháng này, ta cắn răng rơi
lệ.
Sau sự kiện Nhậm Hàn bị thương hai ngày, ta đã phải đi
làm trở lại. Bên này Nhậm Hàn vẫn án binh bất động, sếp hình như cũng chưa biết
chuyện tiểu thuyết đam mỹ. Nhưng càng như thế, ta càng bất an. GV, tiểu thuyết
đam mỹ, vụng trộm chiếm đoạt máy ảnh của tòa soạn, nợ mười nghìn đồng. Bây giờ
trong tay Nhậm Hàn đã nắm đầy điểm yếu của ta. Hơn nữa, chỉ cần một điểm yếu
trong số đấy thôi, đã có thể khiến cho ta chết không có chỗ chôn.
Cho nên, nhìn Nhậm Hàn bình tĩnh im lặng ta càng cực
kỳ khó chịu, áp lực. Thời gian tổ chức cuộc họp chọn đề tài tháng sau càng ngày
càng gần, tuy rằng ngoài miệng Nhậm Hàn không nói, nhưng ta hiểu được, sở dĩ
bây giờ hắn giấu sếp với tòa báo nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là muốn khống
chế ta.
Không nói đâu xa, riêng số nợ nần ta vinh dự vác trên
vai này cũng đã làm cho ta đau đớn lắm rồi.
Trước bàn công tác, ta ôm đầu vò đầu bứt tai, bỗng
nhiên sau lưng vang lên tiếng ho khan. Ta, Xán Xán, Tiểu Duy cùng chị Tiếu Phù
cùng ngẩng đầu lên.
Sếp Lý Tử nho đứng trước cửa văn phòng, kính mắt gọng
vàng, âu phục trắng, caravat lam, hắn mặc trang phục đơn giản nhưng lại mơ hồ
lộ ra cảm giác bức bách. “Các bạn trẻ, còn một tuần để gửi bản thảo xuống xưởng
in.”
Mọi người im lặng không nói.
Sếp càng cười đến quái dị, dài giọng nói: “Cho nên
trước tám giờ sáng mai, tôi muốn nhìn thấy báo cáo của mọi người trên bàn làm
việc của tôi.”
Nói xong, Xán Xán phát điên đầu tiên, “A a! Không phải
chứ sếp? Em còn cái bản thảo hai mươi nghìn chữ chưa viết xong!”
Sếp mím môi, đẩy mắt kính vô tội nói: “Không phải tôi
đã cho cô thời gian một buổi tối rồi sao?”
Xán Xán cứng đờ, Tiểu Duy vỗ vỗ vai nàng rơi lệ đồng
cảm.
Tiếu Phù châm điếu thuốc, bắt chéo chân nói: “Tử Nho,
đừng quá đáng như thế, trong tay tôi cũng có 20 trang chưa chỉnh sửa gì. Phòng
phóng viên cũng chưa đưa bài về đây.”
Sếp cười nhẹ: “Đó là việc của người ban biên tập, tôi
không can thiệp. Phòng phóng viên kéo dài thời gian giao báo cáo, theo quy định
muộn một giờ trừ một trăm đồng, về phần biên tập viên, nộp muộn bản thảo một
giờ trừ hai trăm, đã biết làm thế nào chưa? Hả?”
Nói xong, sếp quay đầu nhìn ta, ta cúi đầu, “Hiểu
rồi!” Cũng may, kỳ này công việc của tôi không nhiều lắm, làm suốt đêm chắc là
không sao.
“Ha ha,” Sếp cười đến dựng tóc gáy, “Cô hiểu được cái
gì? Bạch Ngưng, đến văn phòng tôi.”
Răng ta va vào nhau lập cập, thời gian này mỗi tháng
là lúc sếp tàn nhẫn hà khắc nhất, giống chu kỳ sinh lý của phụ nữ. Cho nên, xét
tình hình chung mà nói, trước khi tạp chí số này xuất xưởng, chúng ta với sếp
tránh được thì tránh, không có nhiệm vụ đừng nên đến văn phòng.
Mà giờ này phút này, bỗng nhiên sếp lại gọi một mình
ta đến văn phòng hắn, chẳng lẽ?!
Ta nuốt nuốt nước miếng, yên lặng cầu nguyện bước vào
văn phòng sếp, ngồi xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, nói nhỏ: “Sếp tìm em
có việc gì ạ?”
“Ha ha, không cần lo lắng nhu thế, chút việc riêng mà
thôi.”
Lý Tử Nho nói như vậy, ta lại càng bồn chồn, mồ hôi
ướt đẫm lòng bàn tay.
“Cái gì, việc riêng?”
Lão thờ ơ đưa cho ta một ly nước, ngẫm nghĩ nói: “Nghe
nói cô với Tiểu Hàn chuẩn bị kết hôn?”
Phụt ———
Nước vừa vào đến miệng lại phun ra.
“Em gái tôi còn tặng một chiếc máy ảnh cho các cô các
cậu làm quà?”
Phụt ———
Lần nay ngay cả cốc nước ta cũng không cầm nổi, lau
miệng quái dị kêu lên: “Em gái? Không phải là cái gì Lý cái gì Sương kia…” Ô,
đợi chút, Lý Tử Sương, Lý Tử Nho, hai cái tên này ——
Ta rụt vai, hận không thể chạy nhanh đi tìm cái lỗ nào
mà trốn vào. Sao lại xui xẻo như vây! Vất vả lừa được tiền, lại lừa phải em gái
sếp. Ta nghe cái loa nhỏ Tiểu Trịnh nói qua, cha mẹ sếp mất sớm, hắn vừa làm
cha vừa làm anh nuôi em gái lớn lên. Lý do sếp đến bây giờ vẫn chưa kết hôn,
cũng bởi vì em gái yêu quý quá lứa này.
Vì lo lắng cho chung thân đại sự của em gái, Lý Tử Nho
tính chờ sau khi em gái lập gia đình mới lo đến chuyện của mình. Từ đó có thể
thấy được tầm quan trọng của vị em gái này đối với sếp, mà hiện tại, ta không
ngờ đụng phải mông của hổ.
Đây là thói đời gì a?
Ta trưng ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, cẩn
thận nói: “Tiểu thư Lý Tử Sương kia là em gái của sếp ạ?”
Sếp liếc mắt, “Tiểu thư? Tôi lại nghe nói hôm ấy trước
mặt Nhậm Hàn cô gọi nó là bác gái.”
Ta nghẹn ngào không biết nói gì.
Đang chuẩn bị ôm đùi sám hối, sếp gian trá nở nụ cười
giả tạo: “A, cũng không cần lo lắng quá, với lại, tôi còn muốn cảm ơn cô.”
“Hả?” Ta tròn mắt. Ta lừa tiền của em gái ngươi, ngươi
còn muốn cảm ơn ta?
Sếp khoanh tay, “Bạch Ngưng, đại khái cô cũng đã nhìn
ra, đứa em gái ngốc kia của tôi thích Nhậm Hàn. Nhưng cô cũng biết, Tiểu Hàn sẽ
không chọn nó, cho dù đã cự tuyệt nhiều lần, cô nhỏ kia vẫn chưa từ bỏ ý định,
lần này, rốt cuộc ——-”
Ta líu lưỡi, “Tôi làm tốt như vậy sao? Cô ấy đã lập
tức tin tôi là vị hôn thê của Nhậm Hàn, khụ, Phó tổng Nhậm?”
Sếp cười nhạt lắc đầu, “Bạch Ngưng, cô có biết phụ nữ
ở trong loại tình huống gì thì dễ mất hy vọng nhất không?”
“Tình huống gì cơ?”
Sếp bĩu môi, “Phụ nữ, vẫn là chỉ có thể cầm không thể
buông ra, 80% đều bị tâm lý hư vinh làm hại, cảm thấy không có được thì không
cam lòng. Tiểu Hàn lần này thật thông minh, tìm lấy một vị hôn thê kém như vậy,
em gái ta thấy được, lúc này mới phát hiện thì ra chàng trai này không được
giỏi lắm, mắt lại kém đến mức ấy. Nếu vợ tương lai của hắn so với chính mình
kém hơn cả trăm cả ngàn lần, nháy mắt liền cảm thấy được giá trị của bản thân,
cho nên ——-”
Sếp nhún vai buông tay, làm bộ dáng có chút bất đắc
dĩ. Thấy thế, ta ngơ ngẩn cả người ngay tại trận.
Nói như vật, ta lập công lớn?
Nói như vậy, Nhậm Hàn vẫn là lợi dụng ta thành công?
Nói như vậy, sếp quanh co vòng vo mắng ta kém hơn bác
gái Sương rất rất nhiều?
Bà nội con gấu! (không hiểu chị ấy chửi cái gì luôn)
Sếp ho khan một tiếng, nói tiếp: “Cho nên, chuyện này
tôi sẽ không truy cứu. Nhưng mà, quà tân hôn em gái tôi đưa cho cô, có phải nên
trả lại hay không?”
Lời vừa dứt, ta trợn tròn mắt, thoáng chốc mới nhận ra
tính nghiêm trọng của vấn đề: Hình như, hôm đó ta đưa Nhậm đại công tử về nhà,
máy chụp ảnh vẫn để ở nhà hắn không cầm đi, bây giờ muốn ta lấy cái gì trả
đây?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...