...Chương 33 - Về Một Nhà...
...----------------...
Nếu trước kia thứ Tề Mặc dành cho cậu là một thứ tình cảm không mấy rõ ràng và vô cùng nhạt nhoà khiến cậu không thể nhớ thì từ đây về sau Tề Mặc nhất định sẽ khiến cho Cẩn Du phải khắc cốt ghi tâm, dù thế nào cũng phải nhớ cho rõ rằng
"Tề Mặc tôi, yêu Cẩn Du cậu nhiều như thế nào!!!"
[...]
Hôm nay là ngày Cẩn Du được xuất viện, cũng nhờ thời gian qua cậu được chăm sóc rất tốt mà tình trạng sức khoẻ được hồi phục một cách nhanh chóng, nhưng do nằm trên giường quá lâu khiến việc đi lại còn gặp chút khó khăn, thế nên trước đó vào mỗi buổi sáng, Tề Mặc đều đặn đến bệnh viện cùng cậu đi dạo quanh khuôn viên bệnh xá, vừa hít thở khí trời mát mẻ của sớm mai, vừa tập luyện cho việc đi lại của cậu trở nên tốt hơn.
Cẩn Du lúc đầu còn không quen và có chút dè chừng, bẽn lẽn đối với Tề Mặc, nhưng mỗi ngày trôi qua đều nhìn thấy mặt hắn, dần dần cũng không còn cảm thấy lạ lẫm, ngược lại còn nghĩ rằng mình đã vừa kết giao được một người bạn tốt.
Trong lúc Hân Nghiên đang xếp đồ vào túi thì Tề Mặc từ ngoài cửa bước vào, hắn chậm rãi cất lời:
- Anh đã làm thủ tục xuất viện xong rồi.
Nói xong, không đợi cả hai đáp lời thì hắn liền tiến đến bên cạnh của Hân Nghiên nói khẽ.
- Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút.
Nói xong còn ngẩng mặt lên nhìn cậu rồi mỉm cười.
Hân Nghiên sau khi rời khỏi phòng bệnh cùng Tề Mặc, rất nhanh hắn đã vào chủ đề chính.
- Anh muốn đưa Cẩn Du về nhà của anh.
- H-Hả?
Tề Mặc nghiêng đầu chớp mắt nhìn Hân Nghiên, cô lúc này mới liền điều chỉnh lại sự bất ngờ của mình vội nói.
- À...Em không có ý gì, nhưng mà làm như vậy thật sự có ổn không?
- Ổn, trước đây anh từng kể cho em nghe về chuyện của Lý Cường, hiện tại bọn giang hồ lưu manh đều biết chỗ của Cẩn Du rồi, để anh trai em ở ngoài anh không yên tâm, vả lại trí nhớ của cậu ấy vẫn không ổn định cho lắm...
Hân Nghiên ậm ừ suy nghĩ một chút rồi đáp lời.
- Em chỉ sợ anh trai em làm phiền anh, cũng không biết anh ấy có đồng ý về nhà của anh không nữa.
Tề Mặc nghe vậy thì liền mỉm cười, hắn nói khẽ.
- Anh có ý này, em cứ làm theo anh là được!
[...]
Xong xuôi cả hai chậm rãi bước vào bên trong, vừa nhìn thấy Cẩn Du thì Hân Nghiên đã tỏ vẻ nghiêm trọng, Tề Mặc bên cạnh cũng cố gắng giữ vẻ mặt căng thẳng nhất có thể, rất nhanh sau đó cô liền nắm lấy tay của Cẩn Du trên giường bệnh, giả giọng nghẹn ngào nói rằng trước đây cậu đã nợ Tề Mặc một số tiền rất lớn không có khả năng chi trả, hiện giờ Tề Mặc muốn cậu đến ở nhà của hắn để trừ nợ dần dần.
Cẩn Du cơ bản là không nhớ thứ gì về Tề Mặc, cậu còn tưởng rằng mình đã tìm được một người bạn tốt nhưng không ngờ rằng đây chính là chủ nợ đến đây để đòi tiền của mình.
Vì hoàn cảnh hiện tại rất khó khăn, Cẩn Du nhìn Hân Nghiên lại vô cùng đáng thương mặc dù cậu chẳng nhớ gì về việc mình có nợ tiền người khác hay không nhưng hiện tại cậu biết rõ tình hình sức khoẻ lẫn trí nhớ của mình không được tốt nên cũng rất tin vào những lời của Hân Nghiên nói.
Sau khi đưa Hân Nghiên về nhà, Tề Mặc liền chào tạm biệt cô rồi cùng Cẩn Du trở về chung cư, trước khi đi còn nói với Hân Nghiên rằng thi thoảng sẽ chở Cẩn Du sang chơi với cô.
Hân Nghiên vui vẻ đáp lời, còn tranh thủ dặn dò cậu một vài câu chú ý sức khoẻ, sau khi cả hai rời đi mới xoay người bước vào trong làm việc.
Trước khi biết mình thiếu tiền Tề Mặc, thì cậu rất cởi mở với hắn, có thể trò chuyện hàng giờ mà không cảm thấy chán nhưng khi biết hắn là chủ nợ thì lại vô cùng e dè, đến nỗi thở mạnh một cái cũng sợ rằng hắn nghĩ cậu phiền phức mà thẳng chân đá cậu ra khỏi xe, tâm trạng của Cẩn Du như vậy, thật sự khiến cho không khí bên trong có phần căng thẳng.
Còn Tề Mặc thi thoảng lại quay sang cậu rồi mỉm cười khiến Cẩn Du ngơ ngác, thoáng một cái đã trở thành một con bò đeo cái nơ trên đầu, không thể chịu được cái cảm giác này thêm nữa cậu mới ngập ngừng cất lời.
- Tề Mặc, T-Tôi thiếu nợ anh mà anh vui đến như vậy sao?
Tề Mặc hai tay ghì lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, hắn nhún vai đáp lời:
- Vậy tại sao anh lại phải giận trong khi em đang trả nợ cho anh?
Cẩn Du ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy có phần đúng, nhưng hắn có cần phải vui một cách thái quá như vậy không?
[...]
Từ chỗ của Hân Nghiên đến chung cư của hắn cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng hơn 10 phút đi xe.
Đến nơi, Tề Mặc nhờ bảo vệ mang tất cả đồ của cậu lên trước căn hộ của hắn, Cẩn Du vừa bước vào bên trong, cậu đảo mắt một lượt, còn chưa kịp cảm thán vài câu thì hắn đã vội nói.
- Thấy sao? Em có ấn tượng gì với nơi này không?
Cẩn Du ngó nghiêng một lúc, cậu ậm ừ đáp lời.
- Tôi đã từng đến nơi này sao? Hmm cũng chẳng có gì ấn tượng lắm?
Cẩn Du đảo mắt sơ qua một lượt, toàn căn hộ chỗ nào cũng sạch bóng, trên bàn đến nỗi một hạt bụi cũng chẳng có, lẫn vào không khí còn có chút mùi hương của hoa cúc nhẹ khiến cậu cảm thấy dễ chịu, xem ra nơi này cũng không đến nỗi tệ giống như trong trí tưởng tượng của cậu, liền quay sang nói:
- Anh có vợ rồi đúng không?
Tề Mặc nghe câu hỏi có hơi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã khẽ mỉm cười.
Lần đầu tiên Cẩn Du đến căn hộ của hắn cũng với ánh nhìn đó và cả câu hỏi đó đều như nhau khiến hắn thầm nghĩ, đây đúng thật là Cẩn Du của hắn rồi, chỉ là mất đi vài đoạn ký ức, mọi thứ còn lại đều không thay đổi, hắn yêu cậu nhiều hơn và cậu có thể yêu hắn lại một lần nữa.
Hắn tiến lại gần cậu chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của Cẩn Du, khoảng cách của cả hai hiện giờ đang rất gần, gần đến nỗi cậu chỉ cần di chuyển nhẹ một cái là đã có thể chạm vào hắn, lúc này Tề Mặc mới nhỏ giọng cất lời:
- Vợ của anh từ quả thị chui ra à?
Cẩn Du ban đầu còn có chút ngượng ngùng khi được nhìn cận mặt hắn, nhưng sau khi câu nói của Tề Mặc dần dần trôi qua màng nhĩ, thì đột nhiên một loạt ảnh trôi qua rất nhanh trong đầu cậu, gợi lên một cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng lại không biết là mình đã nghe được nó ở đâu, Tề Mặc thấy cậu chau mày, hắn cũng trở nên lo lắng hỏi:
- Em sao vậy Cẩn Du?
- Không sao, chắc là đi đường mệt nên hơi chóng mặt một chút.
Nghe vậy hắn liền dìu cậu ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, còn nhanh chóng rót cho cậu một ly nước.
- Anh muốn tôi ở đây trừ nợ, nhưng cụ thể công việc của tôi là gì vậy?
Tề Mặc ngay lập tức đáp lời:
- Nhà anh thì không có nhiều việc để làm, một mình anh có thể kham nổi, chỉ là dạo này anh thấy mình hơi đơn độc, thiếu thốn tình cảm nên muốn mang em về.
Câu nói của Tề Mặc vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến nỗi khiến Cẩn Du cảm thấy bất ngờ.
- Chẳng phải anh muốn tôi về đây để bồi đắp tình cảm cho anh đấy chứ?! Tôi biết làm gì đây?
- Thời gian còn vẫn còn dài, em cứ từ từ suy nghĩ đi, còn bây giờ thì hai chúng ta cũng đã mệt rồi, anh muốn cùng em đi ngủ.
Cẩn Du vừa đến đây chẳng được bao lâu đã bị hắn đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác còn cậu thì cũng chẳng dám có ý kiến hay phản pháo lại hắn, chỉ sợ rằng làm không đúng ý của Tề Mặc khiến hắn không vui, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Thấy Cẩn Du vẫn đờ người ra nhìn mình, Tề Mặc liền đứng dậy, rất nhanh đã bế cậu trên tay khiến Cẩn Du một lần nữa như hoá đá, hắn nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại hắn.
Cả hai không nói gì khiến tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến nỗi Tề Mặc có thể nghe thấy tiếng thình thịch bên trong lồng ngực.
- Em không cần phải căng thẳng như thế đâu, anh chỉ muốn ôm em ngủ một chút thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...