Chương 8 – Môn chủ vô địch (bát)
“Khái khái.” Lúc Viên Ngạo Sách từ trong lao phòng ra xong, Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ cũng ‘vừa vặn’ xoay người.
Kỷ Vô Địch nhưng vẫn đưa lưng về phía nhà tù, lễ phép hỏi thăm: “Được chưa?”
“Ân.” Viên Ngạo Sách lạnh lùng trừng mắt nhìn Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ.
Kỷ Vô Địch lúc này mới xoay người lại.
Tả Tư Văn vội ho một tiếng, “Để thuận tiện, Viên tiên sinh sau khi ra ngoài, chính là sửa tên đi.”
Viên Ngạo Sách không duyệt nói: “Tên của ta có cái gì khó nghe sao?”
Tả Tư Văn nói: “Tên của Viên tiên sinh tự nhiên là như sấm bên tai. Nhưng vấn đề chính là vì như sấm bên tai, nếu như kẻ thù của ngươi biết ngươi đã ra khỏi Thập Ác lao, sợ rằng chỉ ít ngày nữa là sẽ tìm tới cửa. Đương nhiên, với tu vi võ công của Viên tiên sinh tuyệt đối sẽ không sợ những người đó. Chỉ là Viên tiên sinh vừa nãy đã đáp ứng chúng ta sẽ bỏ ác theo thiện, nếu là lập tức lật lọng, đả thương tính mệnh người khác, vậy có. . .”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta bao giờ thì nói ta muốn đả thương tính mệnh người khác?”
Tả Tư Văn nói: “Vậy Viên tiên sinh chuẩn bị làm sao ứng phó những người đó?”
“Cái đó cùng ta có cái gì quan hệ?” Viên Ngạo Sách khóe miệng khẽ cong, “Các ngươi nếu không muốn ta đả thương tính mệnh người khác, vậy đừng để những người đó xuất hiện trước mặt ta. Đương nhiên, vạn nhất bọn họ xuất hiện, ta cũng không ngại tiện tay giải quyết. Đương nhiên, đó cũng không thể tính là giết người, mà phải tính là tự bảo vệ mình.”
Hữu Khổng Vũ nhịn không được nói: “Viên Ngạo Sách, ngươi có dám vô sỉ thêm chút nữa không?!”
Viên Ngạo Sách nói: “Không dám, ta thừa nhận đối với ngươi vô sỉ.”
Tả Tư Văn cười nhạo nói: “Ngu ngốc.”
Hữu Khổng Vũ nhất thời quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Tử bại hoại, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngu ngốc.”
“Ngươi cư nhiên chửi ta ngu ngốc!” Hữu Khổng Vũ xắn tay áo chuẩn bị xông lên.
Tả Tư Văn nhàn nhàn nói: “Ta chỉ nói ngu ngốc, chưa nói là ai ngu ngốc, sao có vài người cứ thích tự đưa mình lên cửa thế nhỉ?”
Hữu Khổng Vũ lộ ra nửa đoạn khuỷu tay đã nổi gân xanh.
Thượng Thước ho nhẹ một tiếng nói: “Hai vị hộ pháp, thời gian không còn sớm nữa.”
Tả Tư Văn ngẩng đầu thì thấy Thượng Thước hướng hắn liều mạng sử trứ nhãn sắc [1]. “Viên tiên sinh vừa mới ra khỏi Thập Ác lao, chúng ta nên thay hắn tiếp phong tẩy trần [2] mới phải.”
Hữu Khổng Vũ cười lạnh nói: “Vậy chẳng phải là hắn còn có thể có lần thứ hai ra khỏi Thập Ác lao?”
Tả Tư Văn đặc biệt có thâm ý nói: “Thế sự khó liệu a.”
Viên Ngạo Sách nói: “Cần dùng vây bụng bào ngư nấu nhân sâm [3] để súc miệng.”
. . .
Thượng Thước phóng khoáng hỏi: “Lúc súc miệng xong thì sao?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta muốn ăn canh cà chua nấu trứng có bỏ hai quả trứng gà và cải xào nấm hương.”
Mọi người: “. . .”
Trên bàn cơm.
Mọi người chết lặng nhìn Viên Ngạo Sách thực sự dùng canh vây bào ngư súc súc, lại chậm rãi ăn rau cải xào nấm hương.
Hạ Hối nói: “Cái này so với vây bào ngư ăn ngon hơn?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Mỗi người mỗi sở thích. Ngươi thích ăn cái gì không lẽ còn muốn ta quyết định sao?”
Hạ Hối nghĩ hoài vẫn không lý giải được gắp một khối bào ngư, “Nó sao lại không so được với rau xào nhỉ?”
Kỷ Vô Địch ngồi ở bên cạnh Viên Ngạo Sách liều mạng gắp nấm hương cho hắn, “A Sách phải ăn nhiều một chút mới có thể trắng trẻo mập mạp được.”
Tay Viên Ngạo Sách cầm chiếc đũa hơi ngừng lại, “Trắng trẻo mập mạp?”
Kỷ Vô Địch gật đầu, quan sát khuôn mặt hắn, lắc đầu nói: “A Sách trắng thì có trắng, thế nhưng quá gầy, một chút thịt cũng không có.”
Viên Ngạo Sách nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tạm thời cho rằng đó là khen ngợi.”
Tả Tư Văn nói: “Ta rất hiếu kì chính là, nấm hương làm thế nào có thể khiến cho người ăn vào lại trắng trẻo mập mạp ra?”
Kỷ Vô Địch mỉm cười nói: “Bởi vì A Sách không giống người khác mà.”
Đũa Viên Ngạo Sách trong bát chọc một cái, nói: “Khen ngợi mỗi ngày một lần là đủ rồi.” Hắn mí mắt đột nhiên nhấc lên, “Có một cao thủ đến.”
Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ đều là cả kinh.
Chỉ giây lát, quả nhiên có tiếng bước chân đến gần.
Tả Tư Văn đối hắn càng kiêng kỵ. Tám năm Viên Ngạo Sách ở Thập Ác lao, sợ rằng không làm cho võ công giảm xuống, ngược lại càng tinh tiến nhanh hơn. Hôm nay cho dù lão môn chủ còn ở trên đời, cũng chưa chắc lại có thể đem hắn giam cầm. Nghĩ tới đây, lại không khỏi hối hận đã nhất thời nhẹ dạ, đáp ứng Kỷ Vô Địch đưa hắn phóng xuất.
Thượng Thước nói: “Hiện giờ có thân thủ như vậy trong bản môn, hẳn chính là. . .”
“Các vị đều ở đây a.” Lăng Vân đạo trưởng người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Tả Tư Văn vô thức nhìn về phía Viên Ngạo Sách, lại thấy hắn như trước khoan thai ăn nấm hương.
Kỷ Vô Địch đã đứng lên, hướng Lăng Vân đạo trưởng đang đi vào chắp tay nói: “Đạo trưởng hữu lễ.”
“Bần đạo theo mùi thơm mà tới, hy vọng không quấy rầy Kỷ môn chủ cùng các vị.” Lăng Vân đạo trưởng cười mị mị quét mắt nhìn mọi người đang ngồi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Viên Ngạo Sách. “Vị thiếu hiệp này, thật là lạ mắt.”
Viên Ngạo Sách cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên. Bởi vì ta đời này lần đầu bị người coi là thiếu hiệp.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Thế nhưng vừa nhìn lại, lại nghĩ có vài phần trông quen quen.”
Kỷ Vô Địch tán dương: “Đạo trưởng không hổ là đạo trưởng, con mắt vừa nãy vẫn còn sống, mới qua một câu nói đã chín rồi, nấu cũng thật nhanh [4].”
“Khái khái.” Tả Tư Văn hướng hắn ột ánh mắt cảnh cáo.
Lăng Vân đạo trưởng lơ đễnh cười nói: “Lại nói tiếp, vị thiếu hiệp này có vài phần giống một vị trong Thập Ác lao. Bất quá bần đạo tuổi già hoa mắt, cũng có thể nhìn lầm, hy vọng thiếu hiệp không cảm thấy phiền lòng. Chẳng hay thiếu hiệp tôn tính đại danh.”
Tả Tư Văn trong lòng căng thẳng.
Viên Ngạo Sách ngẩng đầu, đạm nhiên nói: “Viên Ngạo Sách.”
Lăng Vân đạo trưởng gật đầu, “Thì ra là ma giáo Ám tôn.” Vẻ mặt của hắn thản nhiên lại tự nhiên, không có chút kinh ngạc, phảng phất như người được nói tới không phải là ma giáo Ám tôn, mà là tùy tiện một người nào đó trên đường.
Tả Tư Văn cả người nhất thời có điểm nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Cả Viên Ngạo Sách đều có điểm nghi hoặc.
Nhưng thật ra Kỷ Vô Địch chính là cười hì hì, “Đạo trưởng cũng đã nghe qua tên của A Sách sao?”
Lăng Vân đạo trưởng cười dài nói: “Năm đó ma giáo Ám tôn một đêm tru sát một trăm hai mươi người của Lục Nguyệt sơn trang, cả giang hồ khiếp sợ, bần đạo có thể nào không biết?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta chỉ giết tám mươi sáu người. Ba mươi tư người khác cùng ta không quan hệ.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Ngươi nghĩ tám mươi sáu người đó là nên giết?”
Viên Ngạo Sách nói: “Bọn họ mỗi người đều cao to, tay chân đầy đủ, lại học qua võ công. Chết ở trên tay ta chỉ có thể nói là kỹ không bằng nhân, vì sao không nên giết? Ngày đó nếu không phải ta giết bọn hắn, sẽ là bọn hắn giết ta. Đến lúc đó, ai sẽ đi hỏi, ta Viên Ngạo Sách có đáng giết hay không?”
Kỷ Vô Địch xúc động nói: “A Sách, nếu ngày sau ngươi bị người khác giết, ta nhất định sẽ thay ngươi hỏi một chút.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Lăng Vân đạo trưởng lại nói: “Học võ là vì cường thân kiện thể, sao có thể dùng làm vũ khí để đấu đá tranh đoạt với nhau?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Nếu chỉ là cường thân kiện thể, hà tất phân ra bạch đạo hắc đạo? Nếu chỉ là cường thân kiện thể, vậy tại sao Lục Nguyệt sơn trang luôn miệng muốn thảo phạt ma giáo bọn ta? Hay là, bọn họ cho rằng thảo phạt ma giáo vừa vặn có thể khiến bọn họ càng thêm cường thân, càng thêm kiện thể?”
“Bọn họ bất quá chỉ là nói miệng dương oai, vẫn chưa chân chính động thủ.”
“Tay chân làm ra việc trong lòng suy nghĩ, mồm miệng nói ra việc trong lòng suy nghĩ. Chỉ bằng việc bọn hắn trong lòng nhục mạ ma giáo ta, ta liền có thể đem bọn hắn giết ngàn lần vạn lần, huống chi hắn còn còn đem những lời này nói ra miệng?”
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “A Sách, ngươi nói sai rồi.”
Viên Ngạo Sách trừng mắt nhìn hắn, “Ta nói sai ở đâu?”
“Đầu tiên, mỗi người đều chỉ chết một lần, cũng chỉ có thể bị giết một lần. Ngươi làm sao giết bọn hắn ngàn lần vạn lần?” Kỷ Vô Địch lại duỗi ra hai ngón tay, “Thứ hai, hắn nếu là không nói ra miệng, ngươi làm sao biết hắn trong lòng nghĩ gì. Ngươi không biết suy nghĩ trong lòng hắn, làm sao có thể vì thế mà giết hắn ngàn lần vạn lần?”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Lăng Vân đạo trưởng lại nói: “Ngươi nói ngươi chỉ giết tám mươi sáu người, bần đạo tin ngươi, chỉ là ba mươi tư người chết trong tay người nào, chẳng hay Viên thí chủ có biết hay không?”
Viên Ngạo Sách nói: “Trang chủ Lục Nguyệt sơn trang xưa nay khẩu vô ngăn cản, ngoại trừ ma giáo ta ra, lúc trước đã sớm đem hắc đạo đại giang nam bắc đều mắng hết một lần, không ít người trong hắc đạo đều đối bọn họ hận thấu xương. Sau lại người biết võ công trong sơn trang đều chết sạch, trên dưới chỉ còn lão nhược phụ nhụ [5], tự nhiên chỉ có thể mặc người chém giết.”
“Vậy là Viên thí chủ cũng biết người nào làm?”
Viên Ngạo Sách khóe miệng cong lên, “Ta biết. Bất quá, vì sao phải nói cho ngươi?”
“Chẳng lẽ Viên thí chủ lúc đó có mặt?”
“Có thì sao, không có thì sao?”
“Viên thí chủ nếu là có mặt, tận mắt nhìn thấy lão nhược phụ nhụ tay trói gà không chặt chết vào tay hung tàn, lẽ nào lại không có chút động lòng trắc ẩn?”
Viên Ngạo Sách nói: “Những lão nhược phụ nhụ này tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng đối ma giáo cũng không hẳn không tồn tại cảm giác coi rẻ chán ghét. Ta tuy không thèm giết bọn hắn, nhưng lại càng không đáng cứu bọn họ. Muốn trách chỉ có thể trách bọn họ sinh không đúng chỗ, đầu thai rồi không nên lại vào Lục Nguyệt sơn trang.”
Lăng Vân đạo trưởng chỉ trầm mặc chốc lát nói: “Còn thỉnh Viên thí chủ nói bần đạo biết, kẻ động thủ là ai?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta nói rồi, ta vì sao phải nói cho ngươi?”
Lăng Vân đạo trưởng bình tĩnh nói: “Bởi vì đương gia chủ mẫu của Lục Nguyệt sơn trang là bào muội (em gái ruột) của bần đạo trước khi xuất gia. Việc này rất ít người biết, bất quá đó là sự thật.”
. . .
Tả Tư Văn cả người nhất tề cứng đờ.
Viên Ngạo Sách vẫn ngồi yên, thế nhưng con mắt đã chăm chú tập trung vào đại huyệt quanh thân của Lăng Vân đạo trưởng.
Kỷ Vô Địch đem hai tay hợp thành chữ thập, khom người nói: “Thỉnh đạo trưởng nén bi thương.”
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Tuy rằng người đã chết rồi, nhưng bần đạo vẫn muốn biết chân tướng năm đó.”
Viên Ngạo Sách nói: “Hoàng Sơn ngũ quỷ.”
Lăng Vân đạo trưởng đáp lễ nói: “Đa tạ.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi không sợ ta lừa ngươi?”
“Ma giáo Ám tôn tuy rằng giết người như ma, nhưng chưa bao giờ nói dối.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ta cũng không phải là chưa bao giờ nói dối, chỉ là chưa bao giờ nói dối một số việc mà thôi.”
Lăng Vân đạo trưởng thản nhiên nói: “Nga?”
Viên Ngạo Sách lại nói: “Nữ nhân của Lục Nguyệt sơn trang tuy rằng đều không phải ta giết, nhưng nam nhân đích xác là do ta giết. Ngươi không tìm ta báo thù?”
Hắn nói khiến Tả Tư Văn giận đến mức thật muốn cầm lấy ghế đập vào đầu hắn, cho hắn hảo hảo thanh tỉnh thanh tỉnh. Không bị hỏi là may rồi, đâu ra người tự đưa mình lên cửa.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bần đạo nói qua, bần đạo chỉ là muốn biết chân tướng năm đó mà thôi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu chân tướng đã biết, việc này liền tính bỏ qua. Đạo trưởng không bằng ngồi xuống cùng nhau ăn một chút?”
Lăng Vân đạo trưởng cười nhẹ nói: “Thịnh tình Kỷ môn chủ bần đạo tâm lĩnh, chỉ là bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, cần lập tức lên đường. Bất quá lần này thọ yến, ắt phải thỉnh Kỷ môn chủ nể mặt đến dự rồi.”
Mọi người biết hắn tâm vướng Hoàng Sơn ngũ quỷ, tự nhiên không hề giữ lại. Kỷ Vô Địch cũng liên thanh nói: “Nhất định nhất định.”
Lăng Vân đạo trưởng lại nhìn Viên Ngạo Sách, nói: “Kỷ môn chủ tấm lòng bao la, có thể dung nạp trăm sông, liên ma giáo Ám tôn cũng thu về dưới trướng, bần đạo bội phục.”
Kỷ Vô Địch mờ mịt nói: “A?”
Lăng Vân đạo trưởng dừng chân lại, “Vậy bần đạo liền ở trên núi Vũ Đương, chờ Kỷ môn chủ đại giá quang lâm. Cáo từ.”
“Đạo trưởng thỉnh.” Tả Tư Văn cùng Thượng Thước song song đứng dậy đưa tiễn.
Lăng Vân đạo trưởng đi rồi, Viên Ngạo Sách cắn nấm hương nói: “Ta không có thuộc về trướng của ngươi.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Đúng. Tùy tùng không coi là môn nhân của Huy Hoàng Môn.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
*****************
Ờ hớ. Ăn xong đương nhiên phải ngủ. Bạn Kỷ và A Sách của bạn ấy ngủ chung? Không đời nào. Có điều…
Một đêm khó ngủ à.
*****************
[1] sử trứ nhãn sắc: dùng mắt ‘truyền thông tin’ (theo ngữ cảnh thì tớ nghĩ là thế, vì không chắc nên để nguyên tiếng Hán)
[2] tiếp phong tẩy trần: ngày xưa khi có người trong tù ra thì thường phải làm cơm tẩy xui, ngoài ra còn có tục lệ bước qua chậu lửa nữa.
[3] Bảo tham sí đỗ.
[4] ý bạn Kỷ là mới nói không quen giờ lại bảo quen mắt, thay đổi quá nhanh
[5] lão nhược phụ nhụ: người già, phụ nữ và trẻ em
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...