Chương 5 – Môn chủ vô địch (ngũ)
Ngón tay Viên Ngạo Sách nắm thư chậm rãi chặt lại, ánh mắt từ trên thư quyển chuyển quá, thẳng tắp bắn về phía khuôn mặt đang liều mạng chen vào trong thiết sách, “Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta trả ngươi gấp mười lần cơm nước.”
“Nhưng đó đều không phải là những thứ ngươi đã ăn.” Kỷ Vô Địch rốt cuộc cũng đem được nửa khuôn mặt chen vào bên trong.
Viên Ngạo Sách buông thư, thân ảnh đột nhiên vụt qua, người đã đứng ở trước mặt y.
Kỷ Vô Địch con mắt chuyển hướng lên trên, nịnh nọt nhìn hắn.
Viên Ngạo Sách vươn hai ngón tay, cầm lấy gương mặt y, nheo lại con mắt nói: “Ngươi hiện tại là cường mua cường bán?”
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, “Ngươi sờ ta.”
“. . .” Viên Ngạo Sách không nói gì nhìn chằm chằm nơi ngón tay mình cùng mặt y tiếp xúc.
“Cho nên, ta sẽ cố cho ngươi chịu trách nhiệm ba.” Kỷ Vô Địch nỗ lực đem mặt sấn tới.
Viên Ngạo Sách buông ra ngón tay, con mắt nhìn về phía động khẩu.
Tề Tử Trung đứng thẳng người nói: “Có người tới.”
Kỷ Vô Địch quay đầu lại nói: “Vì sao, ta đột nhiên có loại dự cảm bất hảo ni?”
. . .
“Lăng Vân đạo trưởng, thỉnh.” Tiếng vang của Tả Tư Văn từ ngoài động khẩu thẳng truyền tới trong động.
Kỷ Vô Địch nửa người trên cứng ngắc.
Tề Tử Trung nhíu mày nói: “Vũ Đương Lăng Vân?”
Viên Ngạo Sách khoanh tay nói: “Lợi hại lắm sao?”
Tả Tư Văn cùng Lăng Vân đạo trưởng hiển nhiên cũng nghe thấy được động tĩnh bên trong.
Tả Tư Văn đi nhanh mấy bước, thấy Kỷ Vô Địch đang xấu hổ cười thì giật mình nói: “Môn chủ? Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Lăng Vân đạo trưởng đi theo phía sau hắn hành lễ nói: “Kỷ môn chủ.”
Kỷ Vô Địch vội vã hoàn lễ nói: “Lăng Vân đạo trưởng.”
. . .
Viên Ngạo Sách và Tề Tử Trung kinh dị nhìn hình tượng Kỷ Vô Địch đột nhiên cao lớn chững chạc.
Tả Tư Văn vội ho một tiếng nói: “Môn chủ lại thu xếp công việc để bớt chút thì giờ đến đây thăm hỏi Thập Ác lao sao?”
Kỷ Vô Địch lẳng lặng gật đầu.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Nghĩ không ra Kỷ môn chủ tuổi còn trẻ, nhưng làm việc thật chu đáo. Luyện võ sang chiêu, quản lý môn phái, hành hiệp trượng nghĩa, không gì bỏ sót, thật sự là lệnh bần đạo tự thán không bằng.”
Kỷ Vô Địch khiêm tốn nói: “Ta nguyên tưởng len lén đến đây, không nghĩ tới đã để đạo trưởng phát hiện rồi.”
Viên Ngạo Sách, Tề Tử Trung và những con mắt trong lao phòng song song tràn ngập nghi vấn, tựa hồ như đang tự hỏi: Này đến tột cùng là đang xướng (hát) cái gì?
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Năm đó Kỷ lão môn chủ vốn tâm tính từ bi, đứng vững giữa áp lực của các đại môn phái trên giang hồ, đem những kẻ đại gian đại ác đồ này thu dung (thu nhận) vào trong Thập Ác lao. Tuy rằng hạn chế tự do, nhưng áo cơm không thiếu, thực là một việc công đức. Bần đạo vốn đang lo lắng Kỷ môn chủ còn tuổi trẻ khí thịnh, không thể thông cảm cho khổ tâm của lão môn chủ, hôm nay xem ra, là ta nghĩ nhiều rồi. Gây dựng sự nghiệp dễ, giữ vững sự nghiệp khó, khó có được Huy Hoàng Môn hai đời môn chủ đều kiệt xuất như vậy.”
Thô hán có râu quai nón ở lao phòng thứ nhất quát lớn: “Lão tử trước đây giết qua mười hai người, trong đó ba người tốt, chín người xấu, sở dĩ lão tử tuy là bị Kỷ Huy Hoàng nhốt ở chỗ này, nhưng lão tử ngực vẫn thấy may mắn. Cho nên những lời này của lão đạo sĩ, phía trước đều hoàn toàn xuôi tai! Nhưng ngươi đem cái tên tiểu vô lại trước mắt này so sánh với Kỷ Huy Hoàng, ta là người đầu tiên phản đối!”
Mỹ phụ ở gian thứ hai cười lạnh nói: “Không biết Lăng Vân đạo trưởng có biết hay không, Kỷ môn chủ mà ngươi luôn mồm kiệt xuất này, kỳ thực là một đoạn tụ ni?”
. . .
Lăng Vân đạo trưởng nhìn Kỷ Vô Địch. Đôi mắt trước nay ôn hòa, mơ hồ lộ ra một cỗ uy thế.
Tim Tả Tư Văn đã nhảy đến tận cuống họng.
Tim Tề Tử Trung cũng không khỏi chặt lại.
Viên Ngạo Sách cười mị mị nhìn, tâm tình rất tốt.
Một mảnh vắng vẻ, Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Ta sai rồi.”
Tả Tư Văn sắc mặt căng thẳng.
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, trong tay xuất ra hai ống trúc, “Ta không nên tịch thu thứ tiêu khiển duy nhất của bọn họ.”
. . .
Thô hán râu quai nón và mỹ phụ hiển nhiên không nghĩ tới Kỷ Vô Địch Cư nhiên có thể mở to mắt mà điên đảo thị phi đến mức này.
Kỷ Vô Địch kế tục nói: “Tuy rằng ta tịch thu mất khúc khúc của các ngươi, thế nhưng, các ngươi yên tâm, ta vẫn sẽ cho các ngươi cơm ăn mà. Chuyện vừa rồi. . . Ta coi như không có nghe thấy ha.”
Thô hán râu quai nón và mỹ phụ: “. . .” Đây là uy hiếp trắng trợn.
Lăng Vân đạo trưởng thân thủ tiếp nhận ống trúc, mở nắp ra nhìn liếc qua, sau lại mỉm cười trả cho Kỷ Vô Địch, “Nhà tù không thú vị, đấu đấu khúc khúc cũng không sao.”
Tả Tư Văn rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, cuống quýt phụ họa nói: “Không sai không sai. Xem bọn hắn vì khúc khúc mà có thể khẩu bất trạch ngôn [1], đổi trắng thay đen, có thể thấy khúc khúc đối bọn họ mà nói, là cỡ nào thiêng liêng, cỡ nào trọng yếu. Môn chủ, ta xem ngươi chính là trả lại cho bọn hắn đi?”
“Trả cho bọn hắn?” tay Kỷ Vô Địch cầm ống trúc nhất thời căng thẳng, “Không tốt đâu?”
Tả Tư Văn đem đầu xoay một cái, dùng ót hướng Lăng Vân đạo trưởng, mặt quay về phía Kỷ Vô Địch tàn bạo cười nói: “Môn chủ. . . Còn không trả cho bọn hắn?”
Kỷ Vô Địch nắm ống trúc không chịu thả.
Viên Ngạo Sách đột nhiên mở miệng nói: “Không phải là của ta sao?”
. . .
Kỷ Vô Địch lập tức quay đầu lại, dùng nhãn thần nghi vấn: ngươi vừa rồi rõ ràng là không muốn mà.
Viên Ngạo Sách mỉm cười: ngươi muốn đưa hay không đưa.
Kỷ Vô Địch tung ta tung tăng chạy đến hai tay đưa lên ống trúc.
Viên Ngạo Sách tiếp nhận, để ở trong lòng bàn tay thưởng thức, ánh mắt lơ đãng quét về phía Lăng Vân đạo trưởng.
Kỷ Vô Địch lo lắng nhìn tay hắn, “Cẩn thận, sẽ rơi ra ngoài đó.”
Tả Tư Văn cả kinh, len lén nhìn sắc mặt Lăng Vân đạo trưởng một chút, cũng không thấy gì khác thường, mới thấp giọng giải thích: “Môn chủ thường ngày cũng rất coi trọng việc sạch sẽ, không thích loài bò sát, nhất là ở trong phòng.”
Lăng Vân đạo trưởng gật đầu.
Kỷ Vô Địch hướng Viên Ngạo Sách nhỏ giọng nói: “Khúc khúc rất lợi hại, ngươi buổi tối tìm một cái chén đem tụi nó thả cùng một chỗ, chơi sẽ vui biết bao luôn.”
Tả Tư Văn lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, đối Lăng Vân đạo trưởng bồi cười nói: “Tuy rằng môn chủ rất thích sạch sẽ, nhưng hắn càng tôn trọng giá trị tồn tại của mỗi sinh mệnh.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Kỷ môn chủ quả nhiên không giống người thường.”
Kỷ Vô Địch nhanh xoay người, đáp lễ nói: “Đạo trưởng cũng rất bạch lý thấu hồng [2].”
. . .
Tả Tư Văn ở trước cửa làm một cái thỉnh tư thế, “Đạo trưởng, nhà tù ẩm thấp, không bằng theo ta đi ra phía sau núi một chút.”
Lăng Vân đạo trưởng gật đầu ra vẻ sao cũng được nói: “Làm phiền.” Hắn xoay người nhìn Kỷ Vô Địch nói, “Kỷ môn chủ. . .”
Kỷ Vô Địch nắm thành thiết sách, xúc động nói: “Ta mỗi lần đến Thập Ác lao, đều nhất định phải cùng các vị lao hữu (bạn trong lao) giao lưu tình cảm, hôm nay mới giao lưu được phân nửa, cho nên chưa thể đi được.”
Lăng Vân đạo trưởng cảm thấy hứng thú nói: “Không biết là làm sao giao lưu, có thể nhượng bần đạo khai khai nhãn giới?”
“Không thể không thể.” Tả Tư Văn cùng Kỷ Vô Địch song song cự tuyệt nói.
Kỷ Vô Địch nói: “Độc môn tuyệt học, không thể truyền ra ngoài.”
Tả Tư Văn tức giận nghĩ: là độc môn gia sửu (việc xấu trong nhà), không thể ngoại dương thì có.
Lăng Vân đạo trưởng thất vọng nhưng cũng lý giải mà gật đầu nói: “Là bần đạo đường đột.”
Kỷ Vô Địch mỉm cười nhìn động khẩu.
Tả Tư Văn nói: “Đạo trưởng thỉnh.”
Lăng Vân đạo trưởng quyến luyến nhìn Kỷ Vô Địch một cái, thấy y hoàn toàn không có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, mới lưu luyến rời đi.
Chờ khi cước bộ Lăng Vân đạo trưởng cùng Tả Tư Văn hoàn toàn biến mất, Tề Tử Trung mới có thể thở ra.
Hắn thở dài cũng không phải là vì Lăng Vân đạo trưởng, mà là vì Kỷ Vô Địch. Hắn rốt cuộc minh bạch, so với môn chủ càng đáng sợ hơn chính là, có thể giả trang thành một môn chủ rất bình thường.
Kỷ Vô Địch lại đem mặt tiến tới bên cạnh thiết sách, “Vừa nãy cảm tạ ngươi.”
Viên Ngạo Sách lắc lắc ống trúc, “Chỉ nói cảm tạ?”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Nga? Ngươi chuẩn bị thế nào báo đáp?” Viên Ngạo Sách cảm thấy hứng thú nhìn y.
“Ta muốn lấy thân báo đáp!”
Viên Ngạo Sách đem ống trúc trả lại cho hắn, “Ngươi đi đi.”
Kỷ Vô Địch ba chân bốn cẳng tiếp được ống trúc, buồn bực nhìn hắn, “Thế nhưng, ta đã hứa* cho ngươi rồi, ngươi sao có thể đuổi ta đi chứ?”
“. . .” Viên Ngạo Sách nhìn Tề Tử Trung.
Tề Tử Trung gục đầu xuống, nói khẽ với Kỷ Vô Địch: “Môn chủ, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về đi.”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nói: “Sở dĩ, Sách Sách là không vui vì cách báo đáp của ta sao?”
Viên Ngạo Sách nói từng từ một: “Ai là Sách Sách?”
“Ngươi a.”
“. . .” Viên Ngạo Sách sắp xếp một bụng từ ngữ chuẩn bị chửi mắng.
“Không lẽ ngươi muốn ta gọi là Ngạo Ngạo? Nhưng như thế này nghe qua rất giống sói tru a.” Kỷ Vô Địch lẩm bẩm, “Hay là gọi Viên Viên? Thế nhưng ngươi nhìn qua một chút cũng không ngọt ngào. Nếu không, ta gọi ngươi là A Sách?”
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi là định như thế này báo đáp sao?”
“A sách không thích ta lấy thân báo đáp sao?” Kỷ Vô Địch con mắt đột nhiên sáng ngời, “Chẳng lẽ, ngươi muốn lấy thân báo đáp cho ta sao?”
Viên Ngạo Sách nghĩ chính mình nén giận ở chỗ này cùng y nói chuyện bản thân đã là một thiên đại sai lầm. Mà hiện tại, hắn sẽ đem toàn bộ sai lầm này sửa chữa. Vì vậy hắn quay đầu, nhấc chân, bỏ đi. . .
“Bất quá cũng không phải vĩnh viễn nga. Lấy thân báo đáp năm năm thì sao?” Thanh âm của Kỷ Vô Địch ở sau truyền đến.
Viên Ngạo Sách bắt đầu ý thức được mình đi quá chậm.
“Năm năm dài quá hả? Vậy hai năm, hai năm thế nào? Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngươi, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi uống, còn cho ngươi y phục đẹp để mặc nữa.” Kỷ Vô Địch không ngừng dụ dỗ nói.
Viên Ngạo Sách hối hận mình trước khi đi, không có lấy gì đó nhét vào miệng của y.
“Ta còn có thể đem ngươi phóng xuất nga!” Kỷ Vô Địch mới nói xong, cảm giác trên mặt một trận gió phất quá, Viên Ngạo Sách đã đứng ở trước mặt.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ngươi lấy thân báo đáp cho ta hai năm, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, cho ăn cho uống ặc.”
“Sau.”
Kỷ Vô Địch ngoan ngoãn trả lời: “Ta còn có thể đem ngươi phóng xuất.”
Trong Thập Ác lao nhất thời một trận rối loạn.
Không ít thanh âm hô to: “Chúng ta nguyện ý.”
“Chớ nói hai năm, năm năm cũng được!”
“. . .”
Tề Tử Trung thất kinh nói: “Môn chủ nghĩ lại!”
Kỷ Vô Địch xem hắn, lại nhìn Viên Ngạo Sách, vẻ mặt do dự. “Thế nhưng ta rất muốn cùng A Sách ở một chỗ a.”
Tuy rằng vị này môn chủ này tự xưng là đoạn tụ, thế nhưng Tề Tử Trung vẫn quyết định khuyên thử một lần. Hắn nói: “Thiên nhai hà xử vô phương thảo [3]?”
“Chúng không có tốt như A Sách.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang.”
“A sách là hoa không phải cỏ.”
“Đa tình tổng bị vô tình não [4].”
“Ta giữ A Sách như bảo bối.”
“. . .” Tề Tử Trung hết chỗ nói.
Viên Ngạo Sách nhìn Kỷ Vô Địch, “Ngươi ngoại trừ biết ta là Viên Ngạo Sách, còn biết cái gì?”
“Ngươi là người của ta.”
“. . .” Viên Ngạo Sách kiềm chế cảm giác hứng thú dâng lên trong lòng, thản nhiên nói, “Ngươi ngày mai hỏi rõ ràng, trở lại cho ta đáp án.”
***************
[1] Khẩu bất trạch ngôn: nói không lựa lời
[2] Bạch lý thấu hồng: câu này hình như có hai cách hiểu. Một là: khuôn mặt trắng trẻo, hai má hồng hào. Hai là: trong trắng có hồng, không giống người thường. Ý bạn Kỷ có lẽ là nghĩa thứ hai.
* Ở chỗ đó có chút hơi khó hiểu do không gi rõ là hứa cái gì, không biết tác giả cố ý chơi chữ hay tại tớ nghĩ nhiều, nên có thể hiểu là “hứa cho ngươi ống trúc mà ngươi còn đuổi ta đi” hoặc “đã hứa gả cho ngươi mà ngươi còn nỡ đuổi ta đi” đều được. Tại phía trên bạn ấy bảo “muốn lấy thân báo đáp” kìa.
[3] thiên nhai nơi nào không có cây cỏ. Lấy trong câu
“Thiên nhai hà xử vô phương thảo
Hà tất đơn luyến nhất chi hoa”
[4] đa tình cuối cùng cũng bị vô tình làm cho đau khổ
*******************
Chư vị, thỉnh tha thứ. Lần trước dịch ta không để ý hóa ra phần đối đáp của bạn Kỷ và bác Trung là đối đáp có vần, dịch ra mất hết ý nghĩa của nó nhưng đã lỡ rồi ta cũng không định sửa lại. Dưới đây là đoạn đối đáp đã ‘lỡ’ bị ta phá hỏng:
“Thiên nhai hà xử vô phương thảo?”
“Tha môn đô một a sách hảo.”
“Thỏ tử bất cật oa biên thảo.”
“A sách thị hoa bất thị thảo.”
“Đa tình tổng bị vô tình não.”
“Ngã bả a sách đương tố bảo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...