Ở phía góc xa xa, hai cha con Khương Thượng khuôn mặt quái dị nhìn về phía Tiểu Vô. Ngươi cứ mỗi lần xuất hiện là chà đạp người khác không thương tiếc, người ta sai một ngươi hét thành mười. Sao bọn ta sao không thấy được ngươi thuần khiết chỗ nào hết vậy. Cảm giác không khí có chút không đúng sao câu nói của mình, Tiểu Vô vội ho khan.
- Thật ra thì ngươi khổ cực cũng không uổng công đâu. Chẳng những bản thân ngươi củng cố được tu vi mà ở bảo khố này chúng ta còn có thu hoạch khác cực lớn đó.
- Thu hoạch? Ý ngươi là mấy cục linh thạch và tài liệu ở đây sao? Không đúng, nếu có thiên tài địa bảo quý hiếm thì không có lí nào ả kia bỏ sót lại cho chúng ta? Chẳng lẽ ngươi đã giở trò trên tấm bảng đồ hả Tiểu Vô?
Nguyên Hạo suy nghĩ rồi chợt quay sang hỏi. Hắn nhớ rõ lúc nãy tên tiểu tử này có kiểm tra qua tấm bản đồ. Không lẽ bên trong tấm da đó còn ẩn giấu điều gì khác? Nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyên Hạo trở nên sáng rực đầy chờ mong hướng về Tiểu Vô.
- Haha không tệ. Ngươi đã đoán đúng một nửa vấn đề rồi đấy. Tấm bản đồ mà con mụ đó lấy đi chỉ là lớp vỏ phế thải bề ngoài thôi. Hắc hắc không ai lại nghĩ đến phía dưới tấm bản đồ đó lại là một tấm bản đồ khác.
Tiểu Vô lấy ra một bức địa đồ khác quăng sang Nguyên Hạo. Lúc này cha con Khương Thiên cũng chạy đến xem. Tấm bản đồ này màu nâu đất, mang khí tức hết sức đặc thù. Nguyên Hạo vừa nhìn sơ qua thì giật mình hô lên:
- Tấm bảng đồ này có khác gì tấm lúc trước ta xem đâu. Có mỗi màu sắc và chất liệu là khác nhau thôi.
- Ngươi hãy nhìn thật kỹ đi. Địa phương cả hai tấm bản đồ giống nhau nhưng chi tiết thì không hẳn.
Tiểu Vô thở dài chỉ điểm, tên này mà không có nó hỗ trợ thì khác nào người đi trong đêm đen chứ. Căn bản là gã Nguyên Hạo này cái gì cũng không biết, đúng là đi lên từ phàm nhân chính hiệu.
- Ừm đúng rồi. Ở những chỗ này có vài chấm đen, ngay trung tâm của ngọn núi lớn nhất có một biểu tượng ngọn lửa màu đỏ nữa.
Khi quan sát kỹ lại, Nguyên Hạo mới phát hiện ra có những ký hiệu đặc biệt trên tấm bản đồ này. Lục lọi trí nhớ về những thư tịch đã đọc qua, hắn vẫn không nhớ ra được bất kỳ thông tin liên quan nào cả.
- Ngươi có hiểu những chấm đen và ngọn lửa này có ý nghĩa gì không Tiểu Vô?
- Hừ, ngươi tưởng ta là ai? Không lẽ bất kỳ ai vẽ đại cái gì là ta phải biết nguồn gốc xuất xứ của nó sao? Tạm thời ngươi cứ cất giữ tấm bản đồ này lại đi. Sau này có thời gian chúng ta sẽ đi tìm hiểu kỹ càng sau. Mục tiêu chính bây giờ là nhanh chóng tăng cường lực lượng của mọi người lên. Này tiểu Thiên, mau lại đây, ta có thứ này cho ngươi.
Tiểu Vô cười khà khà đưa ra một cái rương bé xíu. Khương mừng rỡ nhận lấy, không ngờ nó cũng có quà nữa. Thấy cảnh này, Nguyên Hạo và Khương Thượng liếc nhìn nhau một cái mỉm cười rồi cùng đến gần xem. Cả hai cũng hứng thú muốn biết món đồ đặc biệt gì mà Tiểu Vô lựa chọn cất lại cho tiểu Thiên. Vừa mở rương ra, đập vào mắt mọi người là một hạt sen bé xíu có vỏ màu cam kỳ lạ.
- Đây là gì vậy Vô ca? Hạt này có ăn được không?
Khương Thiên vui vẻ vừa cầm hạt sen lên ngắm nghía vừa thuận miệng hỏi han Tiểu Vô.
- Thứ này người khác ăn không có tác dụng gì cả nhưng ngươi thì khác. Đây là một trong bảy hạt sen của Thất Đạm Đài Liên, theo ta biết thì ở những giới diện thấp như linh giới này thì nó thuộc hàng kỳ bảo trân quý đó. Bởi vì điều kiện sinh ra cây sen này rất khó khăn. Nơi đó phải giao thoa giữa nóng như núi lửa, lạnh như băng tuyết, khô như sa mạc vvv. Chính vì quá hiếm thấy nên chẳng bao nhiêu người biết đến loại kỳ vật này. Nếu biết họ cũng chẳng đoán được công dụng của nó là gì đâu hắc hắc. Bởi thế nên cây sen mới nằm ở nơi này lâu như vậy mà không ai đến cướp đi.
- Thế công dụng của nó là gì vậy Tiểu Vô? Không có tăng tu vi hay linh hồn lực à?
Nguyên Hạo một bên lắng nghe rồi đưa ra thắc mắc của mình. Tiểu Vô liếc mắt sang hắn rồi nhàn nhạt trả lời:
- Kỳ trân dị quả trên đời này rất nhiều chủng loại, có vô vàn công dụng khác nhau. Sau này ngươi trở thành luyện dược sư cũng sẽ có thể luyện chế ra rất nhiều loại đan dược khác nhau. Loại Thất Đạm Đài Liên này mỗi đóa sen chứa đựng bảy hạt sen màu sắc khác nhau. Hạt sen này nhân loại ăn vào không có tác dụng gì cả, chỉ có yêu thú, tinh linh sử dụng mới phát huy ra công dụng đặc thù cải tạo thể chất của nó. Nếu Tiểu Thiên phục dụng được hết bảy hạt sen khác nhau thì cơ thể của nó sẽ có biến đổi rất có lợi cho sự phát triển sau này. Có điều bảy hạt sen này cần phải ăn cùng lúc với nhau mới phát huy công dụng tốt nhất. Vì vậy chúng ta tạm thời cất hạt này đi, khi nào có cơ duyên tìm đủ cả bảy rồi hẳn sử dụng. Thôi, giải thích nhiều cho các ngươi ta mệt quá, cần phải nghỉ ngơi đây. Tạm biệt nhé.
Nói xong thì Tiểu Vô cũng biến mất, tên này lúc nào cũng đến bất ngờ và ra đi nhanh chóng như vậy. Nguyên Hạo thu hết bảo khố vào trong nhẫn trữ vật của mình rồi cùng cha con Khương Thiên đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi, họ cũng không quên tặng một mồi lửa thêu rụi Hắc Báo trại.
- Hạo nhi, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?
- Hứa Minh đã tặng lễ vật lớn như vậy. Nếu không đáp lại tấm lòng của gã thì chúng ta quá keo kiệt rồi. Con đã chuẩn bị sẵn một bất ngờ rất lớn cho Hắc Báo đoàn của chúng hắc hắc.
Lăng không đạp phi kiếm, Nguyên Hạo hếch càm lên tỏ ra ngạo nghễ. Thực lực ca yếu nhưng trí lực với mưu lược thì ca không hề ngán bất kỳ ai nha.
- Mình sẽ dành bất ngờ gì cho hắn ta vậy Hạo ca?
Khương Thiên hào hứng hỏi. Trong mắt cậu nhóc này Nguyên Hạo ca là thông minh lợi hại đệ nhất nhân rồi.
- Ca sẽ tặng cho Hứa Minh một vở kịch đặc sắc mà suốt đời hắn không thể nào quên được haha. Bây giờ chúng ta phải đi tìm tên thuộc hạ mà ca mới thu nhận cái đã. Tên đó bây giờ chắc nhớ ca lắm.
--------
Ở một gốc cây trong rừng cách Hắc Báo trại hai dặm, gã Cương Lôi đang đứng thở hồng hộc.
- Thật là mệt chết mất! Không ngờ khi mất hết tu vi lại thê thảm như vậy. Chạy mới có một chút mà đôi chân rã rời cả rồi. Hi vọng tên thiếu niên kia giải quyết xong mọi chuyến rồi đến hỗ trợ ta.
Không thể chạy nổi nữa, gã đành ngồi xuống nghỉ ngơi và chờ đợi Nguyên Hạo tìm kiếm đến đây. Tên này thật sự khá may mắn thoát chết trong gang tấc. Khi vừa diệt sát bốn tên thủ hộ, Hoa Hoa đã phát hiện ra gã bỏ chạy ra phía ngoài trại. Nhưng vì gã không có linh lực và không mang theo thứ gì nên cô ta mới tha cho gã một mạng. Lúc này, gió rít lên, ba người trên hai phi kiếm đã xuất hiện ở phía xa và đang tiến về nơi Cương Lôi đang ẩn nấp. Gã mừng rỡ như điên, vội vàng hét toán lên:
- Chủ nhân, ta ở đây này. Người mau đến cứu ta với.
Chẳng mấy chốc ba người Nguyên Hạo cũng tìm thấy gã và bắt đầu cho phi kiếm hạ xuống. Cương Lội lập tức chạy lại khom lưng chắp tay kính cẩn chào đón:
- Tiểu nhân xin thỉnh an chủ nhân. Chắc người đã thành công xử lí hết mọi chuyện rồi đúng không ạ?
Nhìn dáng vẻ tên thuộc hạ này càng lúc càng tỏ ra biết điều, Nguyên Hạo gật đầu hài lòng rồi nhàn nhạt đáp:
- Tốt lắm, ngươi cũng không làm ta thất vọng. Đây là tiểu đệ Khương Thiên và nghĩa phụ Khương Thượng của ta. Sau này ngươi cũng phải tôn kính và nghe lời họ như là đối với ta vậy. Rõ chưa?
- Dạ tiểu nhân hiểu rõ. Tiểu nhân xin được ra mắt hai vị.
Cương Lôi rất cung kính hồi đáp mà không tỏ ra bất mãn hay thắc mắc gì. Điều này khiến Nguyên Hạo đánh giá cao hắn thêm một phần. Xem ra tên này có thể đào tạo thành tâm phúc được.
- Được rồi, bây giờ trước tiên ta sẽ mở lại kinh mạch cho ngươi. Sau đó ta cần ngươi truyền tin cho Hứa Minh theo nội dung mà ta đã chuẩn bị. Trò vui đã bắt đầu rồi hắc hắc.
--------
Trong khi đó, trận chiến giữa Hắc Báo đoàn và Phi Ưng đoàn lại đang diễn ra khá kỳ quặc. Bên phía Phi Ưng đoàn đột nhiên tỏ ra yên tĩnh một cách đáng ngờ thế nhưng Hắc Báo đoàn lại không thể đột kích thành công lần nào cả. Giống như bên phía Phi Ưng đoàn biết trước mọi di chuyển bên phía đối phương vậy. Từng tiểu đội của Hắc Báo đoàn âm thầm xâm nhập đều bị phát hiện và đánh bật ra nhanh chóng. Điều này khiến Hứa Minh bực mình, hắn cảm giác mọi chuyện không bình thường nhưng lạ không tìm ra nguyên nhân. Vì vậy, gã không dám khinh cử vọng động mà ra lệnh cho thuộc hạ xiết chặt vòng vây hơn nữa, cố gắng sử dụng phép thuật và pháp khí tấn công tầm xa liên tục. Hứa Minh nghĩ rằng dù đối phương có giở trò quỷ gì đi nữa thì kết cục trận chiến này cũng không thay đổi.
- Hừ, cứ tiếp tục tử thủ nữa đi, các ngươi không có quân tiếp việc đến cứu. Đan dược, pháp khí, phù lục thì số lượng có hạn. Ta cứ vây chết bọn bây xem Bạch Vũ ngươi chống cự thêm được mấy ngày. Đến khi các ngươi đầu hàng, Bạch Liên nàng sẽ trở thành áp trại phu nhân của ta. Còn lũ Phi Ưng điàn toàn bộ sẽ thành nô lệ cho Hắc Báo đoàn haha.
Gã cười cực kỳ hưng phấn khi nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp khi kết thúc thắng lợi. Đúng lúc này, một tên đội trưởng chạy vội vào thông báo rằng chúng mới nhận được phi kiếm truyền tin của tên đội trưởng trấn thủ Hắc Báo trại. Nghe có tin từ căn cứ truyền đến, Hứa Minh khẽ cau mày rồi vội vàng kiểm tra thông tin. Sau vài phút, gã buông thanh phi kiếm ra rồi tỏ đăm chiêu suy ngẫm. Tin tức này quá khó tin nhưng nếu không hành động thì hậu quả... Xiết chặt lấy nắm đấm, gã đã có quyết định bèn quay lại ra lệnh cho tên đội trưởng:
- Ngươi lập tức thông báo cho hai tiểu đội tinh nhuệ nhất theo ta ra ngoài. Còn lại toàn bộ chủ lực giữ nguyên thế trận bao vây. Lúc ta đi vắng, phó đoàn trưởng Tàng Phủ sẽ là chỉ huy của các ngươi. Nếu thế cục có gì bất ngờ ngoài dự đoán thì hãy lập tức truyền tin cho ta hay. Rõ chưa? Giờ ngươi hãy mau đi truyền lệnh của ta và sắp xếp mọi việc đi.
Hứa Minh sau khi phân phó hết mọi việc liền cùng hai tiểu đội hộ vệ vội vã rời đi. Hắn không chú ý có một bóng trắng xóa đang nhìn theo mình mỉm cười đầy quỷ dị.
- Khởi đầu đúng như kịch bản, bây giờ màn chính mới bắt đầu thôi hắc hắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...