Dù tu chân giới căng thẳng đối đầu chính tà, nhưng thế tục phàm nhân vẫn sống tương đối yên bình, không biết chuyện gì đang diễn ra. Một phần là vì Quang Minh hội giương cờ chính nghĩa, nếu lạm sát chúng sinh sẽ bị người tu tiên dị nghị. Nhờ đó mà khi Nguyên Hạo trở lại Đà La Quốc, dân sinh vẫn phồn thịnh, sinh sôi phát triển.
- Đúng là đại tông môn hai sao, lãnh thổ quản hạt thật sự trù phú và rộng lớn hơn Phiến Ma Tông rất nhiểu.
Đinh Hoành bay phía trước cùng Nguyên Hạo và tiểu Quân thở dài ngưỡng mộ nói. Lãnh thổ phàm nhân được các môn phái phân chia cũng tùy thuộc vào tiềm lực mạnh yếu. Quốc lực mạnh, linh khí dồi dào, kỳ trân dị bảo phong phú sẽ được đại tông môn lựa chọn. Còn những nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi thì dù diệc tích bao lớn cũng chỉ dành cho tiểu môn phái mà thôi.
Nguyên Hạo không ý kiến. Trong đầu hắn mỗi khi nghĩ đến Hắc Điểu Môn của Nguyệt sư phụ phải thu mình bên trong Bắc Hoang đầy chướng khí thì lòng đầy xót xa. Tuy hiện tại bản thân chưa đủ thực lực nhưng hắn tin sẽ có ngày mình đè bẹp cái Hắc Diện Tông này, trả lại công đạo cho sư phụ.
Sau khi tạm thời để đám người Đinh Hoành nghỉ lại tại một nhà khách lớn, Nguyên Hạo mới cùng tiểu Quân trở về Hắc Diện Tông. Bởi lẽ, nếu khi không dắt theo cả một đám người lạ mặt sẽ dẫn đến chú ý cho môn phái, có thể sẽ bị chặn cả lại không được tiến nhập. Với tiểu Quân, hắn đã có một siêu cấp bảo tiêu rồi, không cần gây thêm chuyện rắc rối.
Xuyên qua ải Phù Dung, Tam Đỉnh sơn đã ở trước mặt, Nguyên Hạo nhìn thấy cảnh vật vẫn yên bình thì đoán chắc không có biến cố gì xảy ra. Khi đến cổng, hắn đưa lệnh bài thân phận ra, đợi mấy tên đệ tử canh gác kiểm tra tỉ mỉ một hồi mới được tiến nhập vào trong.
- Ngươi nói cái gì? Gã đệ tử tên gọi là Nguyên Hạo bỗng dưng trở về? Hắn không phải đã mất tích ở Vân Liên Sơn Vụ sao?
Vị Hòa đại trưởng lão, một trong những người hiếm hoi đặt chú ý lên Nguyên Hạo, sau khi nghe tin hắn quay về tông môn thì bỏ dở cả chén trà đang thưởng thức mà giật mình hỏi ngược lại tên đệ tử vừa trình báo.
- Hồi bẩm Hòa trưởng lão, đệ tử xác nhận lệnh bài là thật nên đã để hắn vào trong tông môn rồi. Không biết người có phân phó gì khác?
- Tạm thời cứ để hắn tự do, chỉ cần phái người từ xa quan sát là được. Lão phu sẽ đích thân hỏi chuyện hắn sau.
Phất tay cho tên đệ tử lui xuống, vị đại trưởng lão trầm ngâm suy tư, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Việc đầu tiên ngay khi nhập môn của Nguyên Hạo là tìm kiếm Chiêu Lãm. Đáng tiếc là tên kia giống như bốc hơi, một chút bóng dáng hay tin tức cũng không thấy đâu.
Bình thường gã cải trang thành bộ dáng của Hắc Hổ hung dữ, tàn bạo nên không có lấy một bằng hữu nào. Do đó, khi Nguyên Hạo muốn điều tra dò hỏi thì cũng như mò kim đáy bể, không chút hi vọng.
Biết có cố gắng thêm cũng không được gì, Nguyên Hạo suy tính ở lại Hắc Diện Tông vài ngày để thu thập thêm tình báo rồi rời khỏi. Dù gì hắn cũng không có tình cảm gì với nơi này, Hắc Điểu Môn mới là nhà của hắn.
Nghĩ như thế, Nguyên Hạo đành trú ngụ ở gian nhà cũ của mình lúc trước. Chỉ là hắn vừa yên ổn một hôm thì Hòa Vân Nhi đã tìm tới cửa.
- Nguyên Hạo ca ca, ngươi đã trở về sao không tìm ta. Chẳng lẽ ngươi đã quên Vân Nhi rồi sao?
Vừa tỉ tê kèm theo khuôn mặt đáng thương, cô nhóc Vân Nhi làm cho Nguyên Hạo lúng túng không biết xử trí thế nào.
- Không, không phải. Chỉ là huynh vừa về đến môn phái, định hôm nay đi gặp muội, không ngờ muội lại chủ động đến chỗ của ta trước.
Vừa cười vừa xoa đầu cô bé, Nguyên Hạo liền tìm cách dụ ngọt trẻ em thì Vân Nhi mới chịu thôi. Nhìn cô nhóc cứ huyên thuyên ríu rít đủ chuyện bên tai mình, hắn cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn nhiều.
- Nguyên Hạo ca ca, hình như trong phòng của huynh có người khác nữa à?
Đang say sưa vui đùa, cô nhóc chợt phát hiện sau bên trong căn phòng sau lưng Nguyên Hạo hình như có bóng người nên vội hỏi.
- À, đó là một đứa em họ của huynh. Muội cứ gọi nó là tiểu Quân là được.
Thấy Nguyên Hạo dắt một cô nhóc nhỏ tuổi vào giới thiệu với mình, tiểu Quân hơi chau mày không vui. Bản tính của tiểu lang này vốn cô độc bên không dễ dàng tiếp xúc với người lạ.
Tiếp sau, dù Vân Nhi có cố gắng bắt chuyện thế nào thì tiểu Quân vẫn không mở miệng nói một chữ nào, ngay cả gật đầu cũng hạn chế. Cảm tưởng như mình đang trò chuyện với một tảng đá, cô bé bỉu môi chán nản nói với Nguyên Hạo:
- Em họ của huynh có biết nói chuyện không vậy? Ngay cả cười với muội một cái cũng không được, thật là đáng ghét quá đi. Không có dễ thương gần gũi như Nguyên Hạo ca ca tí nào.
- Haha, tính khí của tiểu Quân là vậy. Từ bé nó không có bạn bè nên ít nói và cô đơn. Nếu muội tiếp xúc nhiều sẽ thấy nó rất đáng yêu và tốt bụng.
- Thật sao? Vậy mỗi ngày muội sẽ đến chơi với tiểu Quân. Một mình rất buồn, muội đã từng trải qua cảm giác đó, muội rất hiểu á.
Ngoài dự đoán của Nguyên Hạo, chẳng những Vân Nhi không hề ghét bỏ tiểu Quân mà còn chủ động nói sẽ tiếp tục đến chơi nữa. Câu trả lời này cũng làm đôi mắt tiểu Quân lóe lên dị sắc, nó khẽ ngước nhìn cô bé một lát nhưng không lên tiếng.
- Suýt nữa muội mê chơi mà quên mất, gia gia của muội muốn triệu kiến huynh. Người nghe huynh an toàn hồi tông môn thì rất cao hứng, muốn hỏi chuyện với huynh vài thứ.
Nhớ ra lời dặn của ông mình, cô bé Vân Nhi dễ thương lè lưỡi làm xấu rồi vội vàng hai tay nắm lấy tay của Nguyên Hạo và tiểu Quân dắt đi. Trước hành động này, Nguyên Hạo chỉ cười khổ, có điều hắn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tiểu Quân cũng không hề chống cự. Tên nhãi vốn lạnh lùng khó gần mà để cho nữ tữ dắt đi dễ dàng như vậy, lần này Nguyên Hạo hắn rõ ràng đã được đại khai nhãn giới rồi.
Vừa bước vào tòa phủ đệ, Nguyên Hạo đã thấy vị Hòa trưởng lão kia ngồi sẵn chờ hắn. Bộ dáng lão ta vẫn rất điềm đạm, có một phong thái thăng trầm của người từng trải năm tháng.
"Lão già này thân đang thụ thương, tình hình cũng không quá nghiêm trọng"
Liếc mắt một cái, tiểu Quân đã nhìn ra vấn đề của đại trưởng lão bèn truyền âm cho Nguyên Hạo. Tin tức này khiến cho hắn rúng động, một vị Nguyên Anh kỳ cường giả mà bị đả thương. Hắn liền suy đoán việc này ít nhiều có liên quan ít nhiều đến Quang Minh hội rồi.
- Bái kiến đại trưởng lão
- Gia gia
Vẫn tỏ ra hữu lễ, Nguyên Hạo ôm quyền cúi chào vị Hòa trưởng lão. Còn Vân Nhi thì như con sóc nhỏ mau mắn chạy đến làm nũng với lão ta.
Nhìn thấy cháu gái mình trước mặt Nguyên Hạo vô tư không cố kỵ gì thì lão đành lắc đầu yêu thương nói:
- Đứa nhỏ này, cứ như trẻ con mãi thì ngày nào mới trưởng thành được chứ. Làm vậy người khác thấy sẽ cười chê đấy.
- Hì hì, con thích làm trẻ con để gia gia cưng chiều thôi. Mà Nguyên Hạo ca ca không phải người ngoài, huynh ấy là hảo bằng hữu của con.
Làm mặt quỷ, dụi dụi vào lòng gia gia mình, cô nhóc làm cho một vị đại trưởng lão nổi tiếng nghiêm khắc như Hòa Bỉ phải tan chảy. Nhìn lão nâng niu cô bé như báu vật, Nguyên Hạo cũng khẽ mỉm cười.
- Khụ khụ, Vân Nhi ngoan, để cho gia gia bàn việc với Nguyên Hạo ca ca của con một chút. Lát nữa gia gia sẽ thưởng kẹo bánh cho.
Không biết làm sao xử lí đứa cháu yêu, đại trưởng lão đành giở chiêu cũ, lấy bánh kẹo đồ chơi ra làm mồi. Cách làm này tuy cổ điển lỗi thời nhưng Vân Nhi có vẻ không muốn làm khó ông mình nên giựt gợi bộ râu của ông nói:
- Gia gia nhớ không được ăn hiếp Nguyên Hạo ca ca đâu đấy. Nếu không Vân Nhi không thèm nói chuyện với ông nữa.
Gật đầu hứa hẹn liên tục, đại trưởng lão mới tiễn được báu vật của mình ra ngoài. Nhìn ông ta đổ cả mồ hôi với đứa cháu, Nguyên Hạo chỉ thầm ca thán cô nhóc đúng là tiểu yêu tinh mà.
- Đứa nhỏ này là...
Thấy tiểu Quân từ đầu đến cuối đi bên cạnh Nguyên Hạo nhưng không lên tiếng, Hòa trưởng lão thắc mắc hỏi.
- Đây là biểu đệ của đệ tử, tính tình nhút nhát, ít nói. Có điều chi mạo phạm xin đại trưởng lão đừng trách cứ.
- Ồ, trẻ nhỏ vô tri, có gì mà phải trách phạt.
Quan sát tiểu Quân một lượt, Hòa trưởng lão không cảm nhận được chút linh khí ba động nào nên cho rằng đứa trẻ này không có tu luyện gì cả. Mà ở cái tuổi nhỏ như vậy tiếp xúc với tu chân cũng rất hiếm. Có điều lão ẩn ẩn có một trực giác khó nói, cảm giác đứa bé này không đơn giản.
- Không, chắc do ta suy nghĩ lung tung thôi.
Bỏ qua ý niệm trong đầu, đại trưởng lão mới hỏi chuyện bên trong Vân Liên Sơn Vụ. Do có chuẩn bị từ trước, Nguyên Hạo trả lời rất rành mạch, không chút sơ hở.
Hắn nói rằng mình bị truy sát nhưng nhờ gặp Duẫn Khang cứu giúp. Hai người bị mắc kẹt vài tháng trước khi tìm được truyền tống trận thoát ra. Nguyên Hạo tuyệt không nhắc đến đám yêu thú và những việc không cần thiết.
- Duẫn Khang lão phu biết, thiên kiêu của Vạn Khô Trại, tài năng kinh diễm. Số ngươi đúng là rất may mắn, không bị giết chết lại còn kết giao được với một cường giả tương lai.
Đại trưởng lão than thở với vận khí của Nguyên Hạo không thôi. Từ miệng lão, hắn cũng biết được những việc xảy ra vào thời gian đó. Đám người Quang Minh hội sau khi tàn sát đệ tử ma đạo bên trong Vân Liên Sơn Vụ còn cả gan tập kích cả những vị cao tầng dẫn đội của các môn phái.
Cũng trong trận giao tranh này, Hòa Bỉ đã bị thụ thương nhưng sau đó cũng rút lui được. Khi Vạn Khô Trái phát đi hiệu lệnh động viên, yêu cầu các đại phái đưa viện binh đến tuyến đầu để ngăn cản Quang Minh hội thì chưởng môn Đỗ Mặc đã dẫn một phần lớn tinh anh gia nhập. Còn Hòa trưởng lão thì ở lại thủ hộ Hắc Diện Tông đồng thời dưỡng thương hồi phục.
Vốn Nguyên Hạo tính xin phép lấy cớ ra trận giết địch để sớm rời đi. Thật không ngờ đại trưởng lão không do dự từ chối ngay.
Lý do lão đưa ra là tu vi của Nguyên Hạokhông có tác dụng gì quá lớn trên chiến trường. Mà tạo nghệ đan đạo của hắn lại rất có tiền đồ, có thể giúp ích cho tông môn lâu dài. Do đó, hắn không nên mạo hiểm mà cứ yên ổn ở lại Hắc Diện Tông. Những tài nguyên để luyện dược sẽ được cung cấp cho hắn để sớm ngày đột phá luyện dược sư tam phẩm.
Nghe đến đây, Nguyên Hạo không biết làm gì hơn là ôm quyền cảm tạ. Nếu hắn kiên quyết đòi đi sẽ khiến đại trưởng lão sinh nghi. Thôi thì cứ giả vờ đồng ý rồi tìm cách khác là được. Hắn cũng không tin lão già kia có thể rảnh hơi mà canh chừng mình suốt ngày được.
Cũng không vội vàng, Nguyên Hạo tính dành thời gian này để thám thính hết nội tình của Hắc Diện Tông trước đã. Do đó hắn ngoan ngoãn như chú mèo con trở về nơi trú ngụ của mình.
Vài ngày tiếp theo, Nguyên Hạo đi lòng vòng khắp Hắc Diện Tông, giả vờ dạo chơi nhưng kỳ thực là đang xem xét từng ngóc ngách.
Lúc đi ngang qua nơi ở của Chiêu Lãm, hắn có chút xúc cảm, bèn đẩy cửa bước vào. Bên trong căn phòng khá đơn giản, rộng rãi nhưng trống trải. Nhìn lướt một lượt, Nguyên Hạo bùi ngùi tính rời đi. Tuy không biết Chiêu Lãm sinh tử thế nào nhưng theo lời kể của Hòa truổng lão thì kết quả e là lành ít dữ nhiều. Gần như toàn bộ đệ tử các đại phái đều bị sát hại, Hắc Diện Tông trừ hắn ra thì không ai trở về cả.
Ngay khi xoay người, chợt Nguyên Hạo nổi lên một suy nghĩ nên lại tiếp tục. Mày mò suốt một buổi, hắn phát hiện ra một trận pháp ẩn giấu cực kỳ tinh vi.
Lại mất thêm cả một ngày để phá giải, cuối cùng Nguyên Hạo cũng phá giải được và lây được một cuốn thư tịch viết tay và một bức thư đề tên người nhận là hắn.
Đọc xong nội dung bức thư, khóe mắt Nguyên Hạo đỏ lên, thần thái đau buồn.
"Nếu như ngươi đọc được những dòng này có lẽ ta đã không thể trở về được nữa. Chiêu Lãm ta cả đời đam mê trận đạo, không có thân nhân, càng không người nối dõi. Vốn ta cho rằng thiên phú của mình cũng thuộc hàng đỉnh tiêm, không bao nhiêu kẻ có thể so sánh. Suy nghĩ này đã hoàn toàn bị phá vỡ từ ngày ta gặp ngươi, Nguyên Hạo. Nếu so vơi ngươi, ta chỉ là một gốc cây nhỏ bên cạnh đại thụ, là dòng sông nhỏ so với biển lớn. Vì vậy, ta rất hi vọng nếu ta có mệnh hệ gì thì ngươi hãy tiếp tục con đường dở dang của ta. Đó cũng là nguyện vọng duy nhất của ta trên cuộc đời ngắn ngủi này. Cuốn thư tịch kèm theo là tâm huyết về trận pháp cả đời của ta đúc kết lại, hi vọng nó có thể trợ giúp ngươi ít nhiều. Kiếp sau xin cảm tạ.
Chiêu Lãm tuyệt bút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...