Chỉ sau vài hơi thở, tên lùn áo đen đã bay đến trước mặt tiểu Quân. Tâm tình của hắn giờ phút này như bỏ được tảng đá ngàn cân đang đè nặng xuống.
- Chỉ cần khống chế được thằng nhỏ này ta sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhìn thấy viễn cảnh nghịch đảo càn khôn, khóe miệng của hắn nở nụ cười của kẻ chiến thắng. Tên lùn không cảm thấy mọi việc đang diễn ra quá suôn sẽ, thậm chí đối phương ngay cả cái rắm cũng không buồn đánh mà cứ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Càng gần đích đến, con người ta lại càng lơ là cảnh giác, câu nói này quả không sai.
"Bùm"
Một cơn gió nhẹ lướt qua, tên lùn cảm thấy cả thế giới chuyển dần sang màu đen và rồi chìm hẳn vào vô thức. Cho đến khi chết, hắn cũng không ngờ kết cục của mình lại được định đoạt đơn giản như thế. Thằng bé chừng năm tuổi đầu nhìn vô hại kia lại có thể một tát đánh gã ra bã, đến thi cốt cũng không còn.
Nhẹ nhàng thu tay lại, ánh mắt tiểu Quân vô cảm giống như nó vừa ra tay đập chết một con ruồi mà thôi. Mà sự thật trong mắt của một yêu thú vương giả như nó, những tên Trúc Cơ này ngay cả kiến cũng không bằng.
- Ê, hình như ta thấy nhị đội trưởng vừa bị thằng nhỏ kia đập một cái liền tan tành. Ngươi nói xem có phải ta nằm mơ rồi không?
- Đúng rồi, hình như ta cũng bị bệnh giống ngươi rồi, hoa mắt nhìn thấy những thứ phi lý hết sức.
Hai tên Trúc Cơ còn lại của Quang Minh hội dụi dụi hai mắt vài lần, thần tình ngốc trệ, cảm giác không thực về những gì vừa diễn ra.
Một kích có thể đánh chết Trúc Cơ kỳ đến xương thịt cũng tan nát như vậy thì thực lực thâp nhất cũng phải là Kim Đan Kỳ. Nếu trước mặt bọn chúng là một lão già râu tóc bạc phơ thì mọi chuyện quá dễ để giải thích. Nhưng đây lại rõ ràng chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không biến thái như vậy nha.
Nhân cơ hội hai tên Trúc Cơ cứ đứng như bị trúng tà, Nguyên Hạo nhanh tay diệt gọn, không cho chúng kịp phản ứng. Xử lý xong, hắn xoay người lại mỉm cười như ánh nắng xuân ấm áp với năm tên Ngưng Khí cũng đang hóa đá ở gần đó.
Lúc này cả đám lính lác mới giật mình, hoảng loạn bỏ chạy khắp tứ phía nhưng chênh lệch tu vi quá lớn nên Nguyên Hạo chỉ cần vài hơi thở đã hạ sát tất cả.
Bấy giờ, tên trung niên nhân thân mang trọng thương, cố gắng lê lết thân mình cùng cô cháu gái tiến lại gần Nguyên Hạo. Trong mắt hai người họ thể hiện rõ sự rung động mãnh liệt, có vui mừng vì vừa thoát nạn nhưng cũng xen lẫn sợ hãi.
Một thiếu niên nhìn chưa đến mười tám lại có thực lực cường ngạnh lại năm tên Trúc Cơ kỳ. Bản thân đã giao chiến với tên Trúc Cơ hậu kỳ gọi là lão Thất kia, trung niên nhân biết được đám người Quang Minh hội không phải phường vá áo túi cơm mà có bản lĩnh không tệ. Vậy mà trước mặt thiếu niên này bọn chúng lại không hề có phần thắng, mà xem chừng hắn ta còn chưa tung hết khả năng của mình ra nữa.
Đáng sợ nhất là thằng bé tầm năm, sáu tuổi kia. Một cú vung tay tùy ý có thể đánh chết Trúc Cơ hậu kỳ, không nhìn thấy có kể cũng không ai dám tin. Gã lăn lộn trong tu tiên giới đã lâu cũng chưa từng nghe nói có người mới chào đời vài năm lại có loại bản lĩnh nghịch thiên như vậy. Do đó, trung niên nhân suy đoán tiểu Quân chính là một lão bất tử nào đó dùng đan dược hay dịch dung thành bộ dáng như vậy.
Ngoài ra, trong đầu của trung niên nhân đã quả quyết Nguyên Hạo chắc chắn là thiên kiêu của các đại tông môn ra ngoài lịch lãm. Chỉ có những thế lực lớn mới đủ sức bồi dưỡng ra một cao thủ ở độ tuổi này thôi. Đồng thời, tiểu Quân chính là tiền bối trưởng lão tông môn đi theo để đứng sau bảo hộ cho hắn.
Hít một hơi ổn định thương thế, trung niên nhân gắng gượng ôm quyền thi lễ với Nguyên Hạo.
- Tại hạ là Đinh Thường Văn, cháu gái là Đinh Tuyết Mạn, đa tạ hai vị đạo hữu đã ra tay tương trợ. Ơn đức này ngày sau Văn mỗ nhất định hồi báo, không biết tôn tánh đại danh của đạo hữu là gì?
- Tiện tay mà thôi, các ngươi là người của Phiến Ma Tông tức là đồng minh. Bọn ta ra tay cứu giúp cũng hợp tình hợp lí. Hồi đáp thì không cần, nhưng bọn ta cần hỏi một số tin tức từ hai người.
Không tỏ ra quá gần gũi, Nguyên Hạo chỉ cười nhạt rồi khách sáo đáp lễ. Hắn cũng không có hứng thú gì với cô nàng mỹ nữ kia, đơn giản giúp đỡ chỉ vì cần người hỏi thăm mà thôi. Với lại, dù hắn không ra tay thì đám người Quang Minh hội kia cũng sẽ không để yên cho kẻ đứng ngoài quan sát "chuyện tốt" của chúng.
- Đạo hữu cứ việc hỏi, nếu thúc cháu tại hạ biết được gì sẽ không che giấu gì cả.
Nghe đối phương nói cùng là người trong ma đạo, Đinh Thường Văn liền vội vàng đáp lại, giọng nói thành khẩn. Tất nhiên việc gã có kể hết mọi chuyện ra như hứ hẹn không thì khó mà dám chắc. Người lăn lộn trong tu chân giới không ai là cục bột hiền lành để mặc người khác nhào nặn cả.
- Haha, việc ta cần biết cũng không phải bí mật kinh thiên động địa gì. Vốn là ta muốn biết từ sau khi các môn phái tập hợp mở rab bí cảnh Vân Liên Sơn Vụ thì có đại sự gì xảy ra không? Tại sao người của Quang Minh hội lại xuất hiện ở nơi này?
Đưa ra vấn đề thắc mắc của mình, Nguyên Hạo chợt phát hiện ánh mắt của hai người kia nhìn mình có chút cổ quái. Ngay lập tức, hắn hiểu ra chuyện gì bèn cười khan tiếp lời:
- Haha, thật ra là ta vừa nhận nhiệm vụ tông môn ở xa, vừa về đến thì phát hiện tình huống không đúng lắm nên muốn hỏi thăm một chút. Ta tên Nguyên Hạo, đệ tử của Hắc Diện Tông.
Trưng ra tấm lệnh bài thân phận đệ tử của mình, Nguyên Hạo khiến cho vị trung niên nhân kia sắc mặt dịu lại. Có vẻ như gã ta cũng nhận ra lệnh bài là hàng thật nên trong lòng yên tâm hơn nhiều.
- Thì ra là vậy. Hắc Diện Tông cũng là đại phái ma đạo, vị đạo hữu đây chắc là thiên tài nổi tiếng của tông môn. Không biết quý danh sư phụ của đạo hữu là?
Định dò hỏi thêm, vị trung niên họ Đinh nhận được cái nhìn tỏ ra khó chịu của Nguyên Hạo. Biết là thiếu niên thuộc loại khó nói chuyện, gã đành thành thật trả lời:
- Chuyện này không phải bí mật gì cả, sớm đã lan truyền khắp Đông đại lục rồi. Minh Kiếm Tông, một trong tứ đại chính phái lập mưu cùng với nội ứng là Độc Trùng Môn và Quỷ Lâu Môn. Bọn chúng đã ra tay sát hại gần hết đệ tử ma đạo tham gia bí cảnh. Sau đó, bọn chúng còn đánh úp các vị cao tầng của các môn phái ở Vân Liên Sơn. Trận chiến đó phe ma đạo chúng ta tổn hại thảm trọng, rất nhiều vị tiền bối đã ngã xuống. Hai bên đánh nhau đến nhật nguyệt u ám, sơn băng địa liệt, lòng người khiếp đảm. Cũng từ đây, chiến tranh giữa hai phe chính tà bùng nổ gay gắt đến mức độ không thể kìm hoãn được nữa.
Nói đến đây, Đinh Thường Văn cười khổ rồi tiếp tục:
- Tuy ma đạo chúng ta không e ngại bọn chính phái giả nhân giả nghĩa đó nhưng hiện tại chính thịnh ma suy. Số lượng cường giả của phe địch quá đông đảo, chúng ta hoàn toàn rơi vào hạ phong, chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự mà thôi. Những tông môn hai sao trở lên thì vẫn mạnh mẽ chống cự, còn những tông môn nhỏ như Phiến Ma Tông chúng tôi bị phá hủy, phải bỏ chạy giữ mạng. Tôi và đứa cháu này cũng từ trong loạn lạc mở đường máu mà thoát ra haiz.
- Nói vậy xem ra tình thế của ma đạo tệ hơn ta dự đoán rất nhiều. Nếu đã dám lập ra âm mưu lớn như thế nghĩa là bọn chúng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, rất có thể đã trù tính từ lâu rồi. Lần này ma đạo thật sự gặp đại kiếp nạn rồi.
Nguyên Hạo xoa cằm chậm rãi suy luận. Không hiểu sao trong đầu gắn vô ý lại nghĩ đến đám quái vật nửa người nửa yêu quái đã gặp lúc trước. Trong mơ hồ, hắn ẩn ẩn cảm giác được sự xuất hiện của đám quái nhân kia và sự kiện lần này có sợi dây liên hệ vô hình nào đó.
Từ bé đến giờ, Nguyên Hạo rất tin tưởng vào trực giác của mình. Do đó, hắn thầm nhủ trong lòng phải cảnh giác nhiều hơn. Mọi chuyện không hề đơn giản như những gì hắn trông thấy.
- Tốt lắm, ta đại khái đã nắm sơ lược về tình hình hiện tại. Ta cần trở về tông môn để xem có thể giúp chút sức mọn của mình không. Các ngươi bây giờ có dự tính gì không?
Thỏa mãn với câu trả lời của trung niên nhân, Nguyên Hạo cũng có ý định rời đi. Có điều hai thúc cháu kia có vẻ còn điều khó xử, cuối cùng trung niên nhân kia cũng đành xấu hổ gãi đầu đáp:
- Không giấu gì đạo hữu, Phiến Ma Tông chúng ta có một cơ sở bí mật dự phòng khi tình huống khần cấp. Những ai thoát thân được sẽ về đó hội họp, ở đó còn có người của các đại phái cử đến hỗ trợ cũng như thông tin tình báo. Nếu hai vị không vội có thể đến đó cùng chúng tôi để nắm rõ hơn tình hình chiến sự, khi đó hành động cũng thuận tiện hơn.
Đinh Thường Văn giọng nói đầy tha thiết, chân thành làm người nghe khó tính cũng có thể xiêu lòng. Nhưng Nguyên Hạo chỉ cười nhạt như không, thầm mắng gã này đúng là hồ ly biết ăn nói.
"Cái gì có lợi cho ta, chẳng qua lão và đứa cháu bây giờ không có chút sức kháng cự nếu lại gặp địch nhân. Nếu có ta đi chung thì chẳng khác nào có thêm bảo tiêu miễn phí sao hắc hắc"
Chút tâm tư khôn lõi của gã trung niên tất nhiên khó qua mặt được Nguyên Hạo. Tuy nhiên hắn làm người cũng không phải máu lạnh vô tình, nếu giúp người cũng tiện cho mình thì hắn sẽ không từ chối. Tiễn phật tiễn đến Tây Phương, Nguyên Hạo khẽ gật đầu trả lời:
- Được rồi, dù gì ta cũng không có việc gì gấp, có thể đi cùng hai người một chuyến. Đây là đan dược chữa thương, ngươi hãy tranh thủ khôi phục một chút đi.
Ném một bình đan dược chữa thương cấp thấp do mình luyện chế cho trung niên nhân, Nguyên Hạo lại lấy tiếp một lọ khác ra đưa cho cô nàng Đinh Tuyết Mạn.
- Đây là Định Tâm Đan, có tác dụng ổn định tâm thần, bài trừ tâm ma. Ta thấy cô nương sắc mặt tái nhợt, thần khí hỗn loạn, rõ ràng là do sợ hãi quá độ gây ra. Cô nương nên phục dụng ngay để tránh để lại mầm móng hậu hoạn về sau.
Nhận lấy đan dược, cô gái trẻ quên cả cảm ơn, hai tay run rẩy bốc viên đan dược cho ngay vào miệng. Bên cạnh cô ta, vị lục thúc kia cũng đang ngồi điều tức dưỡng thương. Mặc dù là đan dược cấp thấp nhưng tạo nghệ dược đạo của Nguyên Hạo đã đạt trình độ khá cao nên chất lượng hơn xa loại phổ thông bình thường. Chỉ sau vài phút sử dụng, cả hai người đã khôi phục nhanh chóng, có thể thấy được từ vẻ bề ngoài.
- Đa tạ đan dược của đạo hữu! Phẩm chất đan dược cao như vậy chắc rất quý giá, phần nhân tình này Đinh mỗ xin lĩnh nhận.
Cảm nhận dược lực cực tốt, khóe mắt của Đinh Thường Văn hơi ửng đỏ. Trong tâm khảm của lão cũng có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đan dược này ở trong môn phái của gã cũng liệt vào hàng thượng phẩm, không dễ có được.
Nếu Nguyên Hạo biết đối phương đang nghĩ như vậy thì chắc hắn sẽ ôm bụng cười bò. Thứ đan dược này đối với hắn hiện giờ cũng như gân gà, giữ thì không có nhiều giá trị sử dụng mà vứt thì tiếc.
- Haha, không đáng là gì cả. Nếu cả Đinh thúc và Đinh cô nương cảm thấy tốt hơn thì chúng ta có thể lên đường rồi.
Nguyên Hạo mỉm cười khoát tay ra vẻ không có gì lớn lao, nhưng đập vào mắt hai thúc cháu kia là một hình ảnh trượng nghĩa, rộng lượng lỗi lạc.
Lúc này, vị Đinh Tuyết Mạn kia cũng lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo. Cô nhìn thiếu niên trước mặt có chút tư vị rồi ngọt ngào ôm quyền cảm tạ.
- Tuyết Mạn tạ ơn công tử, sau này có cơ hội Tuyết Mạn sẽ đền đáp cho công tử.
Hương thơm ngọt ngào, kèm theo giọng nói trong trẻo của cô ta xộc vào mắt mũi Nguyên Hạo làm hắn có chút lung túng. Nhưng chỉ một khắc, hắn đã điều chỉnh tâm tình lại ngay.
- Mạn cô nương quá lời rồi.
Không nhiều lời, hắn gật đầu với hai người rồi cùng nhau phi hành bay về một hướng. Đến giờ, hai vị họ Đinh mới chú ý đến tiểu Quân, nó lặng lẽ lăng không bay theo mà không cần dùng đến phi kiếm. Việc này xác nhận tu vi của cậu nhóc tì này ít nhất là Kim Đan kỳ.
- Nguyên Hạo đạo hữu, vị tiền bối này?
Đinh Thường Văn nhẹ giọng khẽ hướng Nguyên Hạo ý dò hỏi. Trong lòng gã đã cho rằng tiểu Quân là lão bất tử tiền bối nên không dám trực tiếp bắt chuyện.
- Đây là tiểu Quân, bằng hữu của ta. Tính khí của hắn hơi lạ, Đinh thúc ngươi không cần quan tâm đén hắn.
Cho rằng Nguyên Hạo không muốn nói thật, Đinh Thường Văn cũng không hỏi gì thêm nữa. Suốt con đường di chuyển, hai thúc cháu chỉ trò chuyện với Nguyên Hạo. Cách nói chuyện dí dỏm và thông minh, gần gũi không tự cao của hắn làm hai người rất có hảo cảm.
Sau một canh giờ, họ cũng đến được một đầm nước nhỏ, trông hết sức bình thường. Từ trong người, Đinh Thường Văn móc ra một lá cờ hiệu ném xuống. Ngay lập tức một lá cờ biến mất, một tia sáng bắn thẳng lên bao phủ cả bốn người vào trong. Vài hơi thở sau, đầm nước lại trở về trạng thái yên tĩnh, không ai biết phía dưới nó là cả một cơ sở hoạt động của ma đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...