"Tinh huyết bổn mạng? Ngươi có biết mình đang nói gì không? Thứ này không lấy ra đùa được đâu?"
Tiểu lang nghe được yêu cầu của đối phương thì khuôn mặt trầm xuống, giọng điệu cũng bằng lãnh đáp lại.
- Ta biết, nếu rút đi tinh huyết bổn mạng, các ngươi sẽ bị suy yếu một phần, nhưng tịnh dưỡng một thời gian cũng sẽ bình phục trở lại thôi. Bản thân ta cũng không phải kẻ thích trục lợi, sau này ta nhất định sẽ hồi đáp gấp nhiều lần. Nguyên Hạo này nói được làm được, các ngươi cũng không phải không hiểu tính cách của ta.
"Hừ, vấn đề không chỉ ở đó, ngươi nên biết xưa nay yêu thú không bao giờ ra ra tinh huyết bổn mạng của mình cho nhân loại. Loài người các ngươi âm hiểm, xảo trá, không biết đã giết hại bao nhiêu yêu tộc của bọn ta để cướp tinh huyết rồi."
Nguyên Hạo chân thành vỗ ngực nói nhưng tiểu lang quyết không nhường một bước. Rõ ràng đây là một cái tiêu đề nan giải cho cả hai bên, nếu như không thể thuyết phục được thì quan hệ song phương có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Sau một hồi suy ngẫm, Nguyên Hạo lóe lên một suy nghĩ bèn cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc.
- Ta biết các ngươi có tự tôn riêng của mình, ta cũng không muốn làm khó dễ. Ta thật tâm xem mọi người là bằng hữu, dù không phải cùng loài nhưng ta cảm thấy các ngươi còn chân thật, thẳng thắng hơn con người nhiều. Chuyện tinh huyết ta sẽ không nhắc lại nữa, thật xin lỗi.
Khẳng khái từ bỏ, Nguyên Hạo nói đều là lời từ đáy lòng của mình. Phía đối diện, Linh Quân lang ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng cũng không có thốt lên câu nào, trầm tư suy ngẫm.
Tiếp theo, mọi việc đều diễn ra đúng như thời khóa biểu thường khi. Giữ đúng lời, Nguyên Hạo không hề mảy may nhắc đến điều gì liên quan đến tinh huyết nữa mà dùng hết tinh thần vào việc rèn luyện. Nhưng dù cho hắn nổ lực đến mấy thì kết quả tiến bộ rất ít, có thể nói là học được bề ngoài chứ không thể thi triển được cốt lõi chân chính bên trong. Điều này, hắn cũng chỉ biết thở dài và cố gắng tiếp tục, không còn cách nào khác.
Một tuần nữa lại trôi qua, hầu như ngày nào Nguyên Hạo cũng không ngừng dùng hết khả năng của mình để rèn luyện. Đáng tiếc là trừ kỹ năng chiến đấu, tốc độ, phản ứng được đề cao qua tu luyện thực tiễn với bốn đại thần yêu thú thì những thần thông tu luyện vẫn dậm chân tại chỗ.
Hôm nay, tâm tình của Nguyên Hạo không được tốt lắm, hắn đang nướng thịt yêu thú và lấy một ít rượu do mình ủ riêng để dùng.
"Mùi rượu rất thơm, ta có thể thất lễ đến thưởng thức một chút được không"
Tiếng nói của tiểu lang vọng lên trong đầu của Nguyên Hạo làm hắn nhìn lại thì thấy đối phương không biết đã đến từ lúc nào, hiện đang ngồi bên đốm lửa.
- Haha cứ tự nhiên, ta còn đang suy nghĩ vì sao rượu thơm thịt ngon bày ra mà cả đám các ngươi còn không thấy bóng dáng. Bây giờ lão đại ngươi mới xuất tràng đến đây coi như ta cũng không phải xử lí hết đống đồ ăn này một mình.
Cười lớn một cái, Nguyên Hạo vui vẻ chia phần thịt và rượu cho tiểu lang, cả hai chậm rãi từ từ thưởng thức. Có một điều lạ lùng là tiểu lang dường như có nhiều tâm sự, nó hầu như chỉ lắng nghe Nguyên Hạo nói chuyện chứ không đối đáp gì nhiều. Rượu được ba tuần, gió thổi hắt hiu, tâm tình của cả hai cũng như ánh sáng le lói trong đêm, rất ảm đạm, rất cô tịch.
"Nguyên Hạo, ngươi còn người thân không?"
Bất chợt, Linh Quân lang tựa như người say, hỏi một câu làm Nguyên Hạo ngớ người.
- Rất lâu trước đây, ta và mẫu thân nương tựa nhau mà sống. Đáng tiếc, người đã qua đời khi ta còn rất nhỏ, một mình ta lưu lạc suốt mười mấy năm. Chắc là ông trời thương xót, cách đây không lâu ta cũng nhận được một nghĩa phụ và một đứa em nuôi. Họ rất tốt với ta, coi ta như ruột thịt của mình vậy. Cứ ngỡ hạnh phúc lại đến thì chúng ta bị chia cách, sống chết không rõ. Thực lực của ta quá yếu, không thể bảo vệ người thân yêu của mình, ta cảm thấy hết sức đau khổ...
Giọng nói của Nguyên Hạo có chút thất lạc, hắn vẫn canh cánh trong lòng sự việc của cha con Khương Thiên.
- Nhưng ta không bỏ cuộc, ta muốn mình phải sống sót, phải mạnh mẽ để có thể tìm lại họ, bảo hộ họ, cho họ có được một cuộc sống an toàn và tốt đẹp nhất. Có thể nói, nghĩa phụ và nghĩa đệ chính là động lực, mục tiêu để ta không ngừng phấn đấu.
"Thiên địa này làm gì có cái gì là an toàn tuyệt đối, chúng ta ngay cả con kiến cũng không bằng trong mắt của cường giả đỉnh cao."
- Đánh không lại thì ta nhẫn nhục, rồi ta sẽ vượt qua hắn. Thiên địa rộng lớn sẽ có ngày ta nắm giữ cả thiên địa trong lòng bàn tay, lật tay có thể xoay chuyển sinh tử, tạo ra một thế giới riêng cho mình.
"Ngươi... vậy mà dám mang theo ý nghĩ đó. Ngươi cũng thật quá điên cuồng rồi."
Tiểu lang ngước nhìn thiếu niên đối diện, ánh mắt run lên, biểu tình kinh ngạc.
- Điên cuồng ư? không, ta rất tự lượng sức mình, có thể cả đời này ta cũng không chạm đến được cái đích của mình. Thậm chí không lâu sau, có lẽ ta sẽ không may ngã xuống ở đâu đó thì sao? Sống là phải có ước mơ, có mục tiêu cho mình, điều đó không liên quan gì đến thực lực cá nhân cả. Không có ước mơ, không có mục tiêu, ngươi sống để làm gì, kiên trì phấn đầu vì điều gì? Nếu ngay cả can đảm để ước mơ cũng không có, thì đừng nói đến dũng khí để thực hiện. Những kẻ đó đều là thứ đánh rắm không kêu, vô dụng, sống uổng phí.
"Đắm rắm không kêu...sống uổng kiếp này..."
Tiểu lang tựa như lẩm bẩm nhắc lại câu nói hào hùng có phần thô lỗ của Nguyên Hạo, rồi nó cười một tràng dài, đến cả khóe mắt cũng ươn ướt.
- Này, Linh Quân, ngươi bị làm sao thế?
Nguyên Hạo khó hiểu vội hỏi, không phải con sói này say quá rồi đó chứ.
"không, ta không sao, ngươi chửi rất đúng. Những kẻ không dám có ước mơ, không dám làm điều mình muốn thì sống có ích lợi gì cơ chứ haha."
Tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng Nguyên Hạo nghe được trong đó ẩn chứa bao nhiêu nỗi chua chát, tự trách. Giống như một con suối bị kìm nén quá lâu, phá vỡ núi mà chảy ra, tiếng cười này chính là vậy, tựa như phá vỡ xiềng xích đeo bám, cởi mờ cả tâm hồn.
Sau vài phút, tiếng cười cũng yếu dần rồi chấm dứt, tiểu lang không nói tiếng nào cũng biến mất theo. Việc không lời từ giã tự dưng bỏ đi của nó làm Nguyên Hạo cả một dấu chấm hỏi lớn.
- Haiz, không nghĩ yêu thú tâm tình còn phức tạp hơn cả nhân loại nữa. Cười cũng được, khóc cũng tốt, phát tiết ra được là thành công rồi. Hi vọng con sói nhỏ này sẽ lột xác mạnh mẽ hơn.
Trong tận sâu trong mỗi người đều có những bí mật riêng, Nguyên Hạo cũng không thích tìm hiểu làm gì. Hắn cười nhạt không quan tâm nửa, một mình rót đầy chén rượu uống cạn,miệng ngâm bài thơ yêu thích của Lý Bạch:
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Dịch nghĩa
Trong đám hoa với một bình rượu
Uống một mình không có ai làm bạn
Nâng ly mời với trăng sáng
Cùng với bóng nữa là thành ba người
Trăng đã không biết uống rượu
Bóng chỉ biết đi theo mình
(Nguyệt Hạ Độc Chước)
Một mình uống rượu, độc thoại với bóng và trăng, chỉ ta hiểu ta, trần gian không tri kỷ. Nguyên Hạo vốn cô độc, vì thế hắn cảm nhận được sự đồng cảm toát ra từ tiểu lang. Nó cũng giống mình, cảm xúc của một kẻ tha hương, sống ở một nơi mình không thuộc về. Cả hai chỉ khác nhau ở một điểm, Nguyên Hạo còn có Khương Thiên và nghĩa phụ, còn mấy vị sư phụ, còn Linh Quân lang dường như không có lấy một tình cảm nào khác. Có chăng là bốn đại thần yêu nhưng chúng vì địa vị mà kính nhi viễn chi, không thể tâm tình được.
Khoảng một tuần hương sau, tiểu lang bất ngờ trờ lại, nó ném cho Nguyên Hạo một cái hộp rồi không giải thích gì mà xoay người rời đi.
- Chuyện gì nữa đây? Tâm lý của yêu thú càng lúc càng khó hiểu nha.
Gãi gãi đầu, Nguyên Hạo cũng không đoán ra được tâm tư của tiểu lang, nhưng xem ra tâm trạng của nó cũng không còn nặng nề như lúc nãy. Tò mò mở cái hộp gõ ra, hắn sửng sốt một cái rồi sắc mặt trở nên mừng rỡ, lập tức ngước nhìn về phía bóng dáng chú sói nhỏ đã đi xa.
- Đây là tinh huyết của bốn yêu thú đại thần sao?
Nhìn bốn lọ thủy tinh trong suốt chứa đựng bốn giọt huyết tinh còn ấm bên trong, tâm tình Nguyên Hạo trở nên kích động hẳn. Hắn không biết lý do vì sao tiểu lang lại đổi ý đem tinh huyết của bốn vị thuộc hạ thân cận cho mình, nhưng đây là đúng chuyện không thể tốt hơn. Mối ân tình này của tiểu lang, Nguyên Hạo sẽ khắc ghi trong lòng. Mặc dù về lý lẽ, trách nhiệm của tiểu lang Linh Quân là phải hỗ trợ hắn nhưng không có nghĩa là mọi thứ nó đều chấp nhận.
- Xem ra tiểu lang này cũng không quá cứng ngắc, có nhiều điểm đáng yêu hắc hắc.
- Tiểu Vô, có tinh huyết rồi chúng ta phải làm gì tiếp theo?
Tâm trạng vui vẻ, hắn vội vàng gọi Tiểu Vô. Thời gian không nhiều, Nguyên Hạo mong muốn mọi việc hoàn tất càng nhanh càng tốt. Lúc này, Tiểu Vô mang theo giọng nói lười nhác như vừa ngủ dậy trả lời.
- Tiểu tử ngươi vận khí cứt chó ghê nhỉ, không nghĩ đến con sói nhỏ kia lại thật sự đem tinh huyết bổn mạng cho ngươi sử dụng. Hắc hắc, nếu lan truyền ra, ngươi sẽ trở thành truyền kỳ của nhân tộc đấy.
- Đừng đùa nữa, mau nói cho ta biết cách vận hành công pháp để hấp thụ tinh huyết đi.
- Được rồi, không cần vội, trước tiên ngươi hãy tìm một số thảo dược sau đây cho ta. Tinh huyết yêu thú còn cuồng bạo hơn đan dược gấp trăm, ngàn lần, nếu không chuẩn bị kỹ thì ngươi uống vào sẽ chết rất khó coi đấy.
Tiểu Vô cười nhạt rồi liệt kê ra năm loại linh thảo, đều là thảo dược cấp bốn quý hiếm. Cũng may là trong hạp cốc thảo dược phong phú, chỉ nửa canh giờ Nguyên Hạo đã thu thập được hết linh thảo cần thiết. Những linh thảo này nếu đem ra điều chế đan dược tứ phẩm thì hắn tuyệt không thể làm được, nhưng Tiểu Vô cũng chỉ yêu cầu chiết xuất ra và trộn lẫn vào nhau thôi nên miễn cưỡng vẫn thực hiện thành công.
- Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy điều tức thể trạng lẫn tinh thần về trạng thái tốt nhất, sau đó hãy uống hỗn hợp này vào.
Dưới sự chỉ điểm của Tiểu Vô, Nguyên Hạo nhanh chóng nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc cả người phiêu dật, thoải mái. Sau vài phút, hắn mở mắt ra, trong con ngươi không hề có bất kỳ dao động nào, tâm thần đã bình phẳng như hồ nước, trạng thái đạt đến đỉnh phong. Mở cái nắp bình dung dịch hỗn hợp ra, hắn uống vào một ngụm lớn. Một cảm giác lạnh thấu xương từ từ lan tràn bên trong cơ thể khiến cho Nguyên Hạo run rẩy, tưởng tượng mình sắp bị đóng băng đến nơi. Dù vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, để cho dược lược tỏa đi khắp cơ thể.
- Tiếp theo, ngươi hãy uống giọt tinh huyết đầu tiên vào, dựa theo hướng dẫn của ta mà vận công.
Không do dự, Nguyên hạo nuốt ngay giọt tinh huyết đầu tiên. Vừa chạy xuống cuống họng, một cỗ hỏa khí bốc lên, cảm giác dằn xé đau đớn như thiêu như đốt xuất hiện. Rất may là có băng hàn khí của hỗn hợp linh thảo kiềm chế, hắn mới có thể không bị bạo tạc mà chết. Mặc dù vậy thì cảm giác khủng khiếp kia vẫn khiến cho hắn ăn đủ đau khổ, tơ máu trên mắt tràn ra, hàm răng nghiến chặt đến chảy cả máu, từng sợi gân đỏ hiện lên trên da trông vô cùng đáng sợ.
- Không, ta không thể đầu hàng, tuyệt đối khônggggggggggggg
Cố gắng giữ vững sự tỉnh táo, Nguyên Hạo nhanh chóng dựa theo lộ tuyến mà Tiểu Vô chỉ dẫn, vận hành Hư Vô công pháp. Đối với hắn bây giờ, mỗi giây phút trôi qua đều đại biểu cho sự chịu đựng ghê gớm, nhưng hắn vẫn kiên cường không để gián đoạn phút giây nào.
Nguyên Hạo hiểu, chỉ cần hắn có ý niệm bỏ cuộc trong một sắt na thôi, cũng đủ để hắn phải vĩnh viễn hối hận. Từng giây phút giành giựt với tử thần, khuôn mặt đỏ bừng của hắn cuối cùng cũng có dấu hiệu dịu lại, vận hành công pháp tiết tấu cũng ổn định, nhanh hơn.
- Khá lắm tiểu tử, đã qua giai đoạn khó khăn nhất, bây giờ cứ tiếp tục tiến lên.
Qua thêm mười lăm phút nữa, lúc này làn da của Nguyên Hạo đã trở về trạng thái bình thường, cảm giác nóng lạnh cũng bị triệt tiêu gần hết.
"Grào"
Một tiếng gầm vang lên như xé nát màn đêm, khiến nhiều yêu thú nghe thấy phải run rẩy nằm sát rạt xuống đất. Một hư ảnh mờ ảo hình một con heo to lớn, với hai cái răng nanh lòi ra to như ngà voi. Đôi mắt của nó vô cùng bá khí, dù chỉ là ảo ảnh nhưng ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách, đây tuyệt đối là yêu thú cao cấp, vương giả yêu thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...