*Ding Dong* Tiếng chuông cửa nhà vang lên.*Cạch* Cánh cửa mở bật ra, một cô gái có mái tóc vàng cát được vuốt lệch sang một bên trên vai bước ra:Ồ, Mọi người đến đông đủ quá nhỉ, vào nhà đi ạ, em đang nấu dở chưa xong, các anh vào ngồi đợi nhé.Uhm, em cứ từ từ.Cứ thế hơn mười mấy con người bước vào căn nhà rồi lựa đại một chỗ ngồi đợi cô gái nhỏ dọn đồ ăn ra.Để anh giúp em Mitsuya đứng lên bắt tay vào làm không để cô bé nói gì thêm.À, vâng đành phải làm phiền anh rồi.Tao nữa, hai người làm sao mà kịp, bọn mày cũng vô phụ tay tí đi, có làm mới có ăn chứ, sao để con bé làm hết rồi cả bọn ăn không ngồi rồi được.
Draken lên tiếng rồi kéo thêm cả Mikey đứng lên tiến tới phụ giúp 2 người kia một tay.Đúng đó, để bọn anh giúp em.
Takemichi nãy giờ ngồi không cũng thấy ngứa tay chân lắm rồi, liền đứng lên đứng bên cạnh dành lấy việc của cô, làm một cách thuần thục.Ơ, a cảm ơn anh nhé, mà hình như đây là lần đầu em thấy anh thì phải, anh tên gì vậy ạ?Anh tê-//À, Cậu ấy là bạn anh, tên Hanagaki Takemichi.
Shinichiro tay gọt vỏ mấy củ khoai tây, mồm thì đã liến thoáng từ lúc nào như thể sợ ai cướp lấy lời mà giới thiệu.Rất vui được làm quen em nhé, gọi anh là Takemichi được rồi Tuy đang không ưa cái thằng panda đen xì kia cướp lời cậu nhưng vẫn quay sang nở nụ cười ôn nhu về hướng cô.*Thịch* 'Những tiếng đập vô tình đồng loạt và cũng không lạ gì khi mọi người có mặt tại đó cùng lúc đỏ mặt'V..Vâng, em là Emma, hân hạnh l..
làm quen ạ.
'Người đâu mà đẹp dữ zậy, nãy không để ý, giờ nhìn lại hoa hết cả mắt.'Á, không đươc, anh ấy là của anh rồi.
Dường như nhận ra điều khác thường ở ánh mắt của cô em gái, Mikey liền chạy tót đến bên cạnh cậu rồi ôm chặt lấy eo Takemichi hướng mắt về phía cô em gái như muốn nói 'Của anh, cấm dành'Nhưng cô cũng chẳng vừa, tay liền ôm lấy cánh tay của cậu rồi kéo cậu về phía mình, trợn mắt nhìn anh mình: 'Có cái nịt, của em.Cảnh tượng trước mặt khiến cho những người còn lại trong bếp bất lực, Draken đành phải lật đật giúp Takemichi kéo hai con koala ra khỏi người cậu rồi tia mắt về hai con vật trên tay lườm cảnh cáo, quay lại phía Takemichi cười nhẹ nhàng bảo cậu:Xin lỗi anh nha, anh cứ làm việc của mình đi, hai đứa này nó lại đến giờ lên cơn ấy mà.Takemichi không nói gì quay mặt ra tiếp tục công việc của mình.'Hứ, Ken-chin, t nể có anh Take ở đây nên không làm gì mày đấy nhá' Nhóc Chibi nào đó thầm nghĩ.Sau một hồi lăn lội trong bếp thì bữa ăn cũng đã được dọn lên đầy đủ, tất cả mười mấy con người cùng ngồi vào bàn để thưởng thức thành quả của mình.
Điều không thể không nhắc đến đó là trận chiến dành hai chiếc ghế trống ngồi bên cạnh Takemichi, phải mất một lúc lâu và có sự can ngăn của anh lớn Shinichiro thì hai chiếc ghế đó mới lựa được chủ, và hai con người vô cùng may mắn nhưng cũng không kém phần trơ trẽn được vinh dự ngồi vào đó chính là Mitsuya và Mikey.Woa~ món này ngon thật đó nha, món canh rong biển này ai làm vậy? Smiley miệng cười tươi miệng thì húp lấy húp để.Món canh đấy là của anh Takemichi nấu đó nha.Ồ! Tao tưởng ở nhà mày không phải động tay, động chân gì cơ mà? Ai ngờ mày lại cũng có tài năng nấu ăn ngon thế này, Takemichi.Món đó là mẹ tao dạy hồi còn nhỏ, có lẽ món đấy là món duy nhất tao biết nấu.
Takemichi cười buồn đáp lại.Bọn họ nhận thấy nụ cười gượng gùng đó trên khuôn mặt cậu thì cũng mường tượng đoán ra được rằng người mẹ mà cậu đang nhắc đến đã không còn nữa.Thấy bầu không khí trở nên nặng nề thì Shinichiro lên tiếng lảng sang chuyện khác ngay:Nè, ăn thử món tôm chiên xù này đi, anh làm đó, đảm bảo ăn nhớ cả đời, há há.Uh, nhớ cả đời thật, tao sẽ không quên món tôm chiên xù đen xì khét lẹt mà chả thấy con tôm nào của mày đâu, nhìn thôi cũng không muốn động đũa vào rồi.
Takemichi lạnh lùng nói toẹt ra cảm nghĩ về món ăn có một mà không có hai này mà nãy giờ mọi người không dám nói ra.Không thấy đối phương nói gì, cậu liền ngẩng lên thì đập vô mắt cậu là khuôn mặt mếu đến méo xệch của thằng bạn panda, khiến cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng:Pfff..
haha há, m-..mặt mày, ha há..
khục khục//Những người có mặt ở đó liền hoá đá sau khi thấy nụ cười rạng rỡ đầu tiên từ khi gặp cậu, nó thật ấm áp và sáng ngời tựa như một thiên thần đến cưu mang và chữa lành những vết thương cùng với những dơ bẩn, lạnh lẽo mà họ đã trải qua, thiên thần ấy mang tất cả những thứ tối tăm đó đi để cột rửa họ về thể xác lẫn tinh thần...!Nhưng...!nụ cười ấy lại chỉ hướng về người con trai mang tên Shinichiro kia thôi...Lúc đó, cả mười mấy con người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ 'Nhất định sẽ khiến nụ cười ấy chỉ hướng về mình'Thấy mọi người cứ ngẩn người ra nhìn mình, Takemichi liền thu lại nụ cười rồi trở về trạng thái ban đầu, cắm đầu vào dùng nốt bữa cơm.
Bọn họ thấy thế cũng cúi đầu cặm cụi để xử lý nốt bát cơm trong sự im lặng.Sau khi ăn cơm xong, cậu đinh ra về nhưng ba anh em nhà này cứ nằng nặc kéo cậu lại vào nhà buộc cậu phải ở lại chơi mới chịu, còn đám còn lại thì khỏi nói, không mời cũng mặt dày ở lại.Chơi được giữa chừng thì mắt cậu lại dần trở nên nặng trĩu vô cùng, rồi chuyện gì cần đến cũng phải đến, cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.Thấy cậu ngủ thì bọn hắn tự giác giữ im lặng không còn loi choi, ồn ào như vừa nãy nữa, mỗi đứa một nơi, chơi tự kỉ một mình để tránh gây ra âm thanh quá lớn để thiên thần bé nhỏ nào đó phải thức giấc.Khuôn mặt cậu khi ngủ thật tạo cảm giác bình yên, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn dễ thương, bờ môi chúm chím khém nhẹ, mái tóc bồng bềnh màu nắng cứ đung đưa theo gió từ cửa sổ hắt vào...!Thật khiến con người ta lên mà...Quay lại về phía Takemichi, cậu đang ở nơi nào đây? Thật tối tăm, lạnh lẽo? Căn hầm ư? Sao lại nhớt nhát thế này? Cơ thể thì bị trói trặt, sao lại vậy chứ? Mùi ở đây thật là tanh, cái mùi kinh tởm này là gì vậy chứ? Hàng ngàn câu hỏi cứ thể nhảy lên trong đầu cậu, đang mải mê suy nghĩ nên cậu không nhận ra ở đằng trước cậu đang có một người đàn ông trông thật quen thuộc cầm thanh sắt cứ thế giáng thẳng vào đầu cậu, ư...!Cảm giác này chân thật quá, đau quá, hức...Cậu bừng tỉnh, ngồi vùng dậy:'Hộc, hộc, may quá, may quá, là mơ, hức, nhưng sao nó chân thật vậy chứ...Mày tỉnh rồi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...