Cuối năm 1979, là một ngày mưa phùn lạnh lẽo.
Nếu có thể, Severus thà rằng ở trong nhà, nhâm nhi một tách cà phê, hoặc có lẽ là đến nhà Potter uống một chai Scotch Whisky.
Đáng tiếc, cậu lại phải ngụy trang bằng cách thông thường nhất, ngồi núp trong quán rượu Đầu Heo uống một cốc bia Bơ tầm thường, mà tất thảy nguyên nhân đều chỉ vì một câu nói của Tom hôm nay.
Severus thật sự không hiểu, chẳng qua chỉ là có người nhận lời mời tới làm giáo sư môn Tiên Tri thôi mà, sao chú Harry lại căng thẳng như vậy?
Huống chi Sibyll Trelawney kia có thể xem như là khóa dưới của cậu, cậu chưa bao giờ biết rằng đứa con gái đầu óc có chút vấn đề đó lại có thiên phú tiên tri.
Tìm cái miệng ba hoa chích chòe của Sirius làm lời tiên tri còn có thể đáng tin hơn một chút.
Vừa thầm phỉ nhổ, vừa uống bia Bơ, Severus hồi tưởng lại toàn bộ quá trình.
Hôm nay giống như bao ngày bình thường khác, Harry thân là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tan làm về nhà trước – nghe nói buổi chiều chú ấy không có lớp.
Ba, bốn giờ chiều, chú Tom cũng trở về.
Được rồi, thật ra thứ năm tuần nào cũng đều như vậy.
Hai người bọn họ, một người là hiệu trưởng Hogwarts, một người là Chủ nhiệm Nhà Slytherin, dẫn đầu tập thể trốn việc...
Nhưng cũng chính bởi vì biết chuyện này, Severus mới cố ý xin nghỉ trở về nhà để gặp mặt bọn họ.
Trong lúc ba người ngồi ngắm mưa thu uống trà chiều, Tom đột nhiên nói ra một câu khiến buổi chiều nhàn hạ hiếm có của Severus coi như đi tong.
"Hôm nay ta nhận được một bức thư xin việc, có một người muốn xin làm giáo sư môn Tiên Tri.
Mà người kia hẳn là em đã từng dạy, cô ả tên là Sibyll Trelawney." Tom lơ đãng nói, nhưng lại làm Harry suýt chút làm đổ cà phê.
"Anh...!anh nói ai?"
Severus tin chắc lúc đó cậu nghe thấy giọng nói của Harry run run, giống như đang sợ hãi.
"Sibyll Trelawney.
Ta nhớ cô ả là Hufflepuff." Tom giống như không hề nhận ra phản ứng khác thường của Harry, "Lúc đó ta là hiệu trưởng, không trực tiếp dạy học.
Nhưng em là giáo sư, sao lại...?"
"Chỉ là rất lâu rồi em không nghe thấy cái tên này nên có chút bất ngờ thôi." Harry không phục phản bác, "Chừng nào anh đi gặp cô nàng?"
"Gặp cô ả?" Tom nhíu mày, hoài nghi nhìn Harry, "Tại sao ta phải đi gặp ả? Chỉ vì một cô ả đầu óc có vấn đề xin vào vị trí giáo sư Tiên Tri mà bỏ ra thời gian ở cùng em sao?" Tom lắc đầu, "Ngay cả lão Dumbledore cũng cho rằng môn học này không có ý nghĩa, bản thân ta cũng muốn bỏ đi."
"Nhưng mà hình như cô nàng là cháu cố của một nhà Tiên tri rất có tiếng? Không đi gặp thì không lịch sự cho lắm đâu, Tom." Harry kéo cánh tay Tom.
Hành động này khiến Severus bên cạnh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Kể từ khi gặp ba đỡ đầu và bạn đời của ba đỡ đầu đến nay đã mấy chục năm rồi, nhưng hai người này vẫn luôn rất ân ái.
Liệu cậu và Sirius có thể hạnh phúc như bọn họ không?
Nói ra, James và Lily đã kết hôn, nghe nói Lily mang thai rồi, thật là hạnh phúc khiến người ta ghen tỵ!
"Thân là Hiệu trưởng trường Hogwarts, Harry, mong em hãy tin tưởng ta, công việc hàng ngày đều được ta thu xếp vô cùng thỏa đáng." Tom ôm Harry, hôn một cái, "Được rồi, em yêu, đừng lo lắng vấn đề nhận lời gặp mặt nữa, ta đã phái McGonagall đi rồi." Nói xong hắn đứng lên, kéo giãn tay chân, sau đó vuốt tóc Harry, "Ta đi ký một vài văn kiện, lát nữa sẽ ra với em."
Tom rời đi.
Severus đang uống cà phê đã nguội trong cốc, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, phát hiện Harry ngồi đối diện đang nhìn cậu, nở một nụ cười lấy lòng.
"Chú..." Severus cảnh giác, ngồi thẳng người lên, "Chú muốn con làm gì?"
"Chú đoán nhất định tối nay McGonagall sẽ hẹn gặp Trelawney ở quán rượu Đầu Heo.
Severus, con có thể giúp chú nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ được không?" Harry nhìn Severus, chớp chớp mắt, "Con biết đấy, chú không đi được."
Severus bất đắc dĩ trợn trắng cả mắt, sau đó nhận được một cái hôn trán từ Harry.
Nhìn Harry vui vẻ rời phòng khách, cậu thật sự muốn trợn trừng hai mắt.
Nhưng không đợi cậu uống hết cà phê còn dư lại trong cốc, Tom đã lại xuất hiện trong phòng khách.
Hai người bọn họ đi hẹn hò đã bao nhiêu năm mà vẫn chưa đủ hay sao?
Lúc này Severus thực sự trợn trừng mắt mà nhìn Tom, nhưng Tom chỉ cười nhạt, "Nhớ là nhân tiện cũng cho ta biết nội dung cuộc đối thoại của bọn họ."
"Con biết rồi." Đứng dậy phất tay, Severus không quay đầu mà rời khỏi thung lũng Godric.
Quả nhiên, gia đình là thứ thật phiền phức! Cậu không nên về thung lũng Godric thăm bọn họ – đương nhiên đầu tiên phải là cậu không nên theo bọn họ trốn việc.
Quả nhiên, bỏ mặc lũ học trò trốn việc là một lựa chọn sai lầm, cậu không nên bị Sirius dụ dỗ.
Severus vừa nhớ lại vừa uống hết một cốc bia Bơ, cảm giác không còn lạnh nữa mới cẩn thận nhìn quanh bốn phía, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ nghiêm nghị đẩy cửa đi vào.
Khí thế toát ra từ người bà hoàn toàn không hợp với quán rượu Đầu Heo này, nhưng đây chính là người Severus đang đợi.
Rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ!
Severus thầm thở phào một hơi, nhìn McGonagall lên lầu thì đặt tiền bia lên bàn rồi lén lẻn lên cùng, thấy McGonagall đi vào một căn phòng.
Kể từ sau khi tốt nghiệp Hogwarts, đã nhiều năm cậu không làm chuyện nghe lén này nữa rồi.
"Người làm thay đổi lịch sử sắp xuất hiện..." Giọng nói khàn khàn như bị mắc kẹt trong yết hầu vang lên, Severus oán thầm, hé cửa tiếp tục nghe lén, "Vào ngày đầu tiên của tháng tám, sự ra đời của người đó chứng tỏ tất cả đều thay đổi, khẳng định với thời gian rằng người kia hoàn toàn thuộc về nơi này..."
"Nói cái quỷ gì vậy!" Severus nhỏ giọng oán trách, lập tức bị người trong phòng phát hiện, "Ai ở bên ngoài?"
Toi rồi!
Severus nghe lén quá mức nhập tâm đến lúc này mới nhận ra cậu vừa buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Mà chiều hôm nay anh bỏ mặc đám học trò Nhà Gryffindor để về nhà, mà người bên trong phòng chính là Phó Hiệu trưởng trường Hogwarts, Chủ nhiệm Nhà Gryffindor!
"Severus! Anh đứng lại!"
Mặc dù trước khi đến quán rượu Đầu Heo, Severus đã ếm thuật ngụy trang cơ bản, nhưng mánh khóe đơn giản này làm sao có thể qua mắt được giáo sư Biến hình Hogwarts.
Cậu nên uống Đa dịch mới phải!
"Thật trùng hợp, giáo sư McGonagall." Severus dừng bước lại, chậm rãi xoay người, lộ nụ cười giả quen thuộc: "Không ngờ cô cũng tới nơi này uống rượu, tôi còn tưởng cô thích đến quán Ba Cây Chổi chứ."
"Tôi tới phỏng vấn pháp sư muốn xin việc.
Còn anh..." McGonagall mím môi, vẻ mặt nghiêm khắc khiến Severus nhớ lại những tiết Biến hình khốn khổ thời còn đi học – cậu luôn bị McGonagall lấy ra so sánh với James và Sirius.
"Tôi nghe nói hai lớp Độc dược chiều nay anh cho đám trẻ năm nhất phân biệt dược liệu trong tủ, sau đó thì biến mất?" McGonagall nói đến đây thì nhướn mày.
Đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống Severus đứng dưới mấy bậc, bà khiến Severus có cảm giác giống như mỗi khi bà chất vấn tại sao bài luận văn của cậu và Sirius lại giống nhau như đúc – cậu thật sự không cho Sirius chép luận văn của cậu, cậu vô tội.
"Tôi...!Chú Harry nói muốn uống bia Bơ ở đây, cho nên..." Severus lắp bắp, rốt cuộc cậu cũng hiểu được cảm giác của đám học trò khi cậu nhìn chúng!
"Harry?" McGonagall hừ lạnh một tiếng, sau đó mới nói: "Nếu vậy khi anh mang bia Bơ về, phiền nói với anh ta một tiếng, rằng con trai của anh ta không lên lớp Biến hình chiều nay."
"Suriel?" Severus nhíu mày, "Em ấy..."
"Trò ấy cũng trốn học rồi, giống như anh và Harry, thậm chí cả hiệu trưởng Riddle của chúng ta." Giáo sư McGonagall nói xong nhếch khóe môi, "Có lẽ tôi thật sự nên đề nghị với hiệu trưởng Riddle, mời Alastor làm giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, như vậy thì..."
"Như vậy thì chú Tom sẽ càng trốn việc nhiều hơn thôi, Hogwarts không thể giữ chân được chú ấy." Severus cướp lời nói một câu, thừa lúc McGonagall nghiêm túc suy nghĩ về câu nói này, vội vã nói một câu tạm biệt, rồi không cho bà cơ hội hỏi xem tại sao cậu lại nghe lén, nhanh chóng biến mất khỏi quán rượu Đầu Heo.
Lúc cậu ra bên ngoài thì trời đã hết mưa, bước đi trên con đường lầy lội về trường, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh một bóng dáng quen thuộc khác mà nói chuyện.
"Lupin, cám ơn anh đã cho em tấm Bản Đồ Đạo Tặc này, nếu không em thật không có cơ hội trốn ra ngoài Hogwarts."
Bản Đồ Đạo Tặc? Severus sửng sốt, sau đó híp mắt lại.
Cậu đã thắc mắc tại sao lúc tốt nghiệp tấm bản đồ đó lại đột nhiên bị mất, hóa ra là Lupin cầm lấy đem cho người khác.
Nhưng mà, từ lúc nào quan hệ của Suriel và Lupin trở nên tốt như vậy?
"Nếu như bị chú Harry và chú Tom phát hiện ra việc em trốn học có một phần 'công lao' của anh, tin chắc anh sẽ gặp chuyện không may..." Lupin bất đắc dĩ cười, "Lúc trước nếu như không phải bị em tình cờ nhìn thấy trong khi anh dọn dẹp hành lý..."
"Bọn họ rất tin tưởng em!" Suriel đắc ý nói: "Hơn nữa hôm nay là thời gian trốn việc theo thường lệ của bọn họ, ngay cả anh Severus cũng bị anh Sirius hẹn ra ngoài.
Anh hãy tin em, không ai biết em trốn học hết.
Dù có biết cũng sẽ không nghi ngờ liên quan đến anh.
Còn chuyện này nữa, em nghe Sirius nói anh có bạn gái rồi?"
Dù là trong bóng đêm, Severus cũng dám chắc mặt Lupin đang đỏ lên.
"Chuyện này...!chuyện này..."
"Anh không thể có bạn gái, anh quên rồi sao?" Lời của Suriel khiến Severus thắc mắc.
Cậu lớn lên với Lupin, tại sao Suriel lại nói cậu ta không thể có bạn gái?
"Suriel, em..."
"Thôi..." Giọng nói của Suriel có chút mất mát, "Tại sao Severus và Sirius đều thích người đồng giới, mà anh lại thích người khác giới vậy?"
Lời này nghe thế nào cũng thấy bất thường?
Severus đang định đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện kỳ quặc này, thì bóng đen của Suriel đột nhiên nhướn tới chỗ của Lupin, sau đó hôn, à không, phải nói là cưỡng hôn cậu ta.
Tiếng hôn môi 'chụt' một cái khiến Severus đang đứng cách xa đến mười thước Anh vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Lupin, hôm nay em chơi với anh rất vui vẻ.
Lần sau có dịp, chúng ta đi chơi tiếp nhé..." Suriel nhanh chóng chạy đi, Severus còn nghe được tiếng cậu bé ở phía xa nói vọng tới: "Em tuyệt đối không từ bỏ anh đâu!"
Chuyện của cậu và Sirius năm đó đã khiến Harry bị chấn động rất lớn, nếu như chú ấy mà biết Suriel thích Lupin...
Severus đột nhiên run lên, sau đó dùng sức lắc đầu, đi theo hướng ngược lại với Lupin đang đứng.
Cậu không nhìn thấy gì cả, cậu không nghe được gì cả, cậu thật sự không biết Suriel thích Lupin....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...