"Ta đột nhiên cảm nhận được, loại cảm giác đó không giống như cảm giác tương thông lúc sử dụng pháp thuật, rốt cuộc như thế là sao, giáo sư Dumbledore?"
Trong phòng khách nhà Dumbledore ở thung lũng Godric, Tom cầm ly trà chanh nhưng không hề uống, tràn đầy hy vọng nhìn Dumbledore không cười hỉ hả như thường ngày mà đang nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ này của ông, Tom căng thẳng, bàn tay cầm ly trà khẽ run: "Giáo sư Dumbledore, có khi nào Harry...!đã gặp phải nguy hiểm không?"
Nói đến chữ cuối cùng, ly trà Tom đang cầm phát ra tiếng cọ xát tuy nhỏ nhưng chói tai, bàn tay cầm ly của hắn cũng nổi gân xanh, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Dumbledore.
"Giáo sư, lõi đũa phép của bọn ta đều lấy từ lông con phượng hoàng của ông, bản thân chúng có sự liên kết với nhau.
Lúc ấy ta không hề sử dụng pháp thuật, mà từ khi Harry mất tích, đũa phép của ta chưa từng có phản ứng này..."
Dumbledore mỉm cười lắc lắc đầu, giơ tay ngăn Tom nói tiếp: "Chớ quá căng thẳng, Tom." Dumbledore nhỏ giọng nói, "Nhân tiện nói một chút, trước mặt anh chính là món bánh ngọt ta mới nghiên cứu, anh thử một chút xem mùi vị thế nào, có thể cho ta một vài góp ý."
Tom cúi đầu nhìn món bánh trông không đến nỗi tệ bày trên chiếc đĩa trước mặt, do dự một lúc mới đưa tay lấy một miếng, chậm rãi nhai nuốt.
"Hơi ngọt, ngài Grindelwald sẽ không thích ngọt thế này đâu." Hắn lạnh nhạt nói, "Còn nữa, thời gian nướng hơi lâu, làm mất hương vị ban đầu của bánh."
"Ô, thế hả? Ta nhớ rồi." Dumbledore vừa lấy một cuốn sổ ghi lại lời Tom, vừa nghiêm túc gật đầu.
Tom nhìn hành động này của ông, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang từng chút từng chút một biến mất.
Mặc dù từ thái độ không mấy quan tâm này của Dumbledore có thể thấy Harry hẳn là không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhưng dù sao là chuyện liên quan đến Harry, nếu như không nghe được lời xác nhận, hắn sao có thể yên lòng được?
Mười hai năm không thấy Harry, em ấy giờ đang nơi đâu, ở không gian nào, có gặp chuyện gì không?
Mấy phút sau, đến khi Dumbledore đặt cuốn sổ xuống, ngẩng đầu lên, Tom mới chậm rãi hít sâu một hơi, khống chế tâm tình mình, không để lộ ra chút lo lắng hay yếu đuối nào.
"Vậy hẹn một hôm khác ta sẽ giúp giáo sư Dumbledore nghiên cứu làm bánh ngọt?"
"Được! Ta nhớ lúc ở trường, Harry rất thích bánh bí đỏ, vậy chúng ta sẽ làm bánh từ bí đỏ, nói không chừng lúc trò ấy trở lại sẽ thích ăn." Dumbledore nói xong nhẹ gật đầu, "Anh nhất định sẽ làm được, Tom."
Tom vốn không hề để ý đến những lời nói sau đó của Dumbledore, trong đầu chỉ văng vẳng đúng một câu: 'lúc trò ấy trở lại...'
Nói vậy tức là, Harry...
"Giáo sư Dumbledore, phải chăng ông đã có tin tức của Harry?" Nghĩ tới đây, Tom lập tức ngồi thẳng người, thân thể không tự chủ mà hướng tới chỗ Dumbledore, sự hy vọng trong ánh mắt không gạt được lão già đã thành tinh như Dumbledore.
Nhưng mà, Dumbledore chỉ cười ha hả hai tiếng, đến khi Tom gần như muốn xông tới bóp cổ, ép ông nói, ông mới lên tiếng: "Quan tâm sẽ bị loạn, Tom à.
Anh nói xem, bao nhiêu năm nay, tại sao đũa phép của anh không hề có phản ứng?"
"Bởi vì Harry không sử dụng pháp thuật." Tom theo bản năng trả lời, sau đó trợn lớn hai mắt.
Tom không phải kẻ ngốc, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Harry đều khiến hắn mất đi sự bình tĩnh, lý trí vốn có, thậm chí còn luôn lo lắng rất nhiều chuyện, không thể suy nghĩ sáng suốt.
Chính lời nhắc nhở của Dumbledore giúp hắn lập tức hiểu ra tại sao trước đó đũa phép của hắn lại đột nhiên có sự liên kết với việc Harry sử dụng pháp thuật.
Mười hai năm qua, nguyên nhân duy nhất khiến đũa phép của hai người không có sự liên kết chính là Harry không sử dụng pháp thuật.
Suy nghĩ sâu xa chính là sau khi gặp sự cố ở mười hai năm trước, Harry đã dịch chuyển tới mười hai năm sau.
Nghĩ đến khả năng này, Tom mỉm cười, đứng dậy tạm biệt Dumbledore.
Nếu hắn đã đạt được điều mình muốn vậy không cần phải ở lại đây nếm thử bánh ngọt không biết là đồ ăn hay độc dược mà Dumbledore làm ra nữa.
Lễ phép rời khỏi nhà Dumbledore, Tom nhàn nhã xuôi theo con đường nhỏ trong thung lũng Godric, trở về 'nhà' của hắn.
Với thân phận, địa vị, tài sản hiện tại, căn nhà nhỏ hắn mua trước kia không còn xứng nữa.
Nhưng bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn ở đó.
Bởi vì đấy là nhà của hắn và Harry, hắn tin có một ngày Harry sẽ trở về.
Một nguyên nhân khác là, ngày trước Harry đã biến mất chính tại nơi này, cho nên Tom vẫn luôn ôm một tia hy vọng, rằng một ngày nào đó, giống như đêm ấy, Harry sẽ theo một tia sáng xanh mà xuất hiện trở lại nơi đó.
"Chú Tom, chú vừa từ chỗ ông Dumbledore về sao?" Khi đi ngang qua nhà Potter, Tom chợt nghe thấy một giọng nói khiến hắn choáng váng.
Giọng nói trong trẻo, vui vẻ làm hắn như quay trở lại hai mươi năm trước, đứng ở trước cửa nhà Gaunt, nhìn cậu bé Harry Potter tóc rối bù, vẻ mặt tươi cười.
Nhắm mắt lại chờ cảm giác choáng váng kia qua đi, Tom mới quay đầu, nhìn James Potter đang chạy tới chỗ mình, bất giác nở nụ cười, dang tay ôm cậu bé vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Có phải con lại trốn khỏi bữa ăn tối không?" Hắn nói xong nhẹ véo mũi James, "Lần này là vì sao?"
James đáng yêu nhăn mũi, "Mẹ làm súp cà rốt, con không thích cà rốt."
"Dù không thích vẫn phải ăn, nếu không sao có thể cao lớn giống chú Tom được?" Tom cười nhẹ, vừa đi vào nhà Potter, vừa nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có muốn đến nhà ta ăn tối không?"
Hắn hoài niệm mà nhìn cậu bé rất giống Harry trong ngực.
Hắn đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần, nếu như đôi mắt của James đổi thành màu xanh, dáng vẻ nhu hòa hơn một chút, thì cậu bé thực sự giống Harry như đúc.
Điểm quan trọng nhất là, Harry cũng họ Potter.
Chính vì điều này, sau khi James sinh ra không lâu, quan hệ giữa Tom và nhà Potter càng ngày càng tốt, James cũng thường trốn ra ngoài tìm Tom mỗi khi Dorea làm món ăn cậu bé không thích mà ăn ở chỗ Tom.
Vợ chồng Potter là một trong những Pháp sư chạy tới hiện trường xảy ra sự cố kia sớm nhất, cộng thêm khoảng cách giữa hai nhà rất gần, cho nên dù người khác không nhìn ra, nhưng bọn họ biết rất rõ, sau khi Harry mất tích, Tom nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đau khổ đến thế nào, cũng không cấm cản con trai chạy tới chỗ Tom.
Ngược lại, bọn họ hy vọng James hoạt bát có thể kéo Tom ra khỏi cô độc.
Bởi vì xét theo phương diện nào đi chăng nữa, Tom đều là một chính trị gia ưu tú, là một người lãnh đạo có thể dẫn dắt giới Pháp thuật đi về hướng huy hoàng.
"Chú Tom, tối nay chú làm món gì ạ?" James nhẹ kéo mái tóc được tết gọn gàng sau gáy Tom, không đợi hắn trả lời đã nói ra những món cậu thích, "Con muốn ăn bánh bí đỏ, cả bò bít tết, còn muốn uống sữa nữa..."
Cậu bé cúi đầu điểm những món ăn mình thích, Tom bế cậu đi vào nhà Potter, chào hỏi Harlus và Dorea rồi mới mang James về nhà mình.
Nói thực, hắn không muốn rời nơi này, nhưng lại sợ ở đây một mình chờ đợi.
Bởi vì trong căn nhà này, đâu đâu cũng là hình bóng Harry.
Mười hai năm nay, mỗi khi về nhà, nhớ lại cuộc sống bình an, hạnh phúc, có Harry bên cạnh, nỗi đau khổ lại giày vò hắn.
Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn rất tốt.
Harry đã trở lại...!Thật sự trở lại rồi...
"Chú Tom, sao chú vẫn cầm đũa phép thế ạ?" James đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Tom dùng một tay xử lý nguyên liệu nấu ăn, tò mò hỏi.
Tom sửng sốt, sau đó mới quay đầu nhìn James, nhỏ giọng nói: "James, con có muốn học pháp thuật không?"
"Con có thể ạ?"
*
"Con có thể ạ?" Severus hưng phấn nhìn Harry, "Biến cái này thành cúc áo, thật sự có thể ạ?"
"Con thử xem." Harry nhỏ giọng cười, nhìn con bọ anh lấy ra trước đó, "Bùa chú này khó hơn một chút, nhưng con có thể thử.
Cho dù không thành công thì sau này đi học cũng sẽ được học lại."
"Vâng." Severus dùng sức gật đầu, gương mặt tái nhợt vì dồn sức tập trung mà chốc lát đã đỏ ửng.
Nhưng con bọ kia sau khi bị ếm bùa lên, ngoại trừ chạy nhanh hơn thì không có chút biến đổi nào.
"Thất bại rồi." Severus bĩu môi.
Có lẽ vì đã ở bên Harry ba tháng mà trước mặt anh, biểu hiện của cậu bé càng ngày càng phong phú hơn, không còn cứng ngắc, gượng gạo như ban đầu nữa.
Harry nhìn vẻ mặt ấm ức của Severus, chịu hết nổi mà cười rộ lên: "Bùa chú này đến năm thứ hai, thậm chí là năm thứ ba mới bắt đầu học, con chỉ hơn sáu tuổi, nếu ngay lần đầu đã thành công mới là dọa người đó."
"Nhưng những bùa chú trước kia dù không thành công cũng có chút phản ứng." Severus không phục dùng nhánh cây trong tay đâm đâm con bọ đang chạy loạn trước mặt mình, trong lúc vô ý đã đâm bẹp con bọ, "Đáng ghét!"
"Chú thấy con vẫn nên luyện tập bùa chú chú dạy lần trước đi." Harry nhỏ giọng cười, nhìn con bọ kia, không nói gì nữa, mà chỉ nhắc nhở Severus luyện tập thêm những bùa chú đã nắm vững.
Severus chần chờ một chút, sau đó mới bắt đầu luyện tập những bùa chú mà cậu bé cho rằng mình đã có thể thực hiện một cách ngon ơ.
Nửa giờ sau, cậu mới quay đầu nhìn Harry đang ngồi trên đám rễ cây phủ đầy lá, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm như sắc hoa xin đừng quên tôi.
"Chú Harry?" Cậu cất đũa phép đồ chơi và một số đồ giúp trẻ nhỏ thực hành pháp thuật mà Harry mua cho mình, đi tới bên cạnh anh, "Chú đang nhớ đến người nào đó ạ?"
"Sao con lại nghĩ thế?" Harry quay đầu nhìn Severus đang đứng bên cạnh, cười khổ.
Chẳng lẽ đời này anh cũng bị Severus Snape nhìn thấu suy nghĩ trong đầu sao? Vị giáo sư Độc dược năm đó cũng từng nói vẻ mặt của anh tiết lộ cho kẻ thù hết mọi suy nghĩ.
"Bởi vì..." Vẻ mặt Severus buồn bã, "Mỗi lần mẹ nhớ ba cũng có vẻ mặt như chú vậy.
Vừa thương yêu nhớ nhung, vừa sợ hãi..."
"Chú không sợ." Harry nhỏ giọng nói, "Chú chỉ càng nghĩ càng không hiểu thôi."
"Con cũng không hiểu." Severus học Harry, ngồi xuống, lưng tựa lên thân cây, "Tại sao mẹ không chịu rời khỏi người đàn ông đó."
"Bởi vì chị ấy yêu..." Harry nói được một nửa chợt sững sờ.
Rốt cuộc anh đã hiểu ra tại sao mấy tháng nay anh không ngừng nhớ tới Tom rồi.
Mặc dù từ khi dịch chuyển đến không gian này, anh vẫn luôn tự nói với bản thân, Tom Riddle không đáng để anh yêu.
Nhưng mà, lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Hơn nữa, dù thế nào, vì anh chắn trước một cô nàng mà muốn giết anh, cẩn thận suy nghĩ, Harry đều thấy không thể tin được.
Nếu như là vì Trường Sinh Linh Giá, vì quyền lực, có lẽ Harry sẽ chấp nhận được hành động giết người của Tom, anh sẽ nghĩ rằng đó là do tính cách của Tom.
Nhưng vì anh không để hắn giết một cô gái mà giết anh...!Cho dù Tom không có chút tình cảm nào với anh, trước giờ đều chỉ lợi dụng anh, lúc đó hắn cũng không giết anh mới phải.
Đánh Choáng hoặc Hóa đá anh, chẳng phải là cách làm tốt hơn sao?
Hồi tưởng lại vẻ dữ tợn, điên cuồng trên mặt Tom lúc đó, Harry đột nhiên ngồi thẳng dậy.
"Chú sao thế, chú Harry?" Severus khó hiểu mà lo lắng hỏi.
Nhưng Harry chỉ nhìn đăm đăm về phía trước, sao anh có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy?
Tình cảm, đôi khi là sức mạnh, nhưng có đôi khi sẽ là trở ngại.
Ít nhất vì tình cảm đối với Tom mà anh mất đi lý trí và năng lực phân tích, nếu không anh sớm nên phát hiện sự khác thường của Tom trong đêm đó mới phải!
Severus ngồi bên cạnh bất an nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt của Harry, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Mặc dù cậu chưa tới bảy tuổi, nhưng kinh nghiệm trải qua giúp cậu hiểu được vẻ mặt của Harry lúc này cho thấy chú ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.
Nếu như cậu quấy rầy chú Harry...
Nhớ tới lần trước bị ba đánh, Severus khẽ run, khiến Harry đang phân tích chuyện trước kia chợt hoàn hồn.
"Severus, chú có thể tới nhà gặp mẹ con không?"
Nếu như lúc trước anh nghi ngờ thì anh đã không trốn tránh ở thế giới Muggle lâu như vậy rồi.
Về phần Severus, anh cảm thấy trước khi rời đi anh nên nhắc nhở Eileen Prince nên quan tâm tới con mình hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...