"Đường này dẫn đi đâu?" Sự tò mò làm Draco tạm thời quên đi việc bọn họ vẫn còn đang đi đêm.
Tom dựa vào vách tường, rất là thích thú nhìn Draco quơ đũa phép để xem xét cái lối đi bí mật này.
Có thể gặp Draco ở đây là ngoài dự kiến, Tom vốn định ra ngoài tìm phòng chứa bí mật của Slytherin trong truyền thuyết, hắn phát hiện cái lối đi bí mật được phủ đầy hoa tiết rắn này ở trên lầu tám, ai ngờ lúc đi ra thì phát hiện Draco đang ở ngoài hành lang, còn người này biết rõ tiếng bước chân càng lúc càng gần nhưng lại không làm ra phản ứng gì, cậu mang theo cái trâm cài che giấu được tiếng bước chân do mình đưa thì còn sợ cái gì nữa?
Thấy Tom không trả lời, Draco cuối cùng cũng quay đầu lại, nâng mi nhìn Tom vẫn còn thờ ơ, "Tôi có phải nên hỏi quý ngài đi đêm Riddle đây một chút, tôi dùng Bùa Ẩn Thân lẫn trâm cài cậu đưa cho, tại sao vẫn bị cậu phát hiện ra? Tôi không nhớ là cậu có pháp thuật mạnh mẽ như Dumbledore đấy."
Nghe thấy tên của Dumbledore, Tom không vui nhíu mày, đối với vị giáo sư vừa mới gặp mặt lần đầu đã không tin tưởng mình, Tom không có bất kì ấn tượng tốt nào, thậm chí còn không muốn nghe thấy tên của Dumbledore.
Nhưng Tom vẫn rất vui lòng trả lời thắc mắc của Draco, hắn mỉm cười dùng đũa phép chỉ vào trước ngực của mình, ở đó cũng cài một cài trâm cài pháp thuật giống hệt của Draco.
"Bản thân quà Giáng Sinh của cậu vốn là một cặp, chẳng lẽ lúc tôi tiếp cận cậu, cậu không cảm nhận được thứ gì sao Draco?"
Mẹ nó, muốn mình cảm giác cái quỷ gì? Lúc đó toàn nghe thấy mỗi tiếng bước chân!
Draco bực bội đảo mắt, vậy ra quà Giáng Sinh của cậu không những là trâm cài làm từ đá quý giả, thậm chí là chỉ có một nửa, nửa còn lại thì đang đeo ở trước ngực Tom.
"Còn có......!Sao tôi lại nhớ Bùa Ẩn Thân là bùa chú tới năm sáu mới có thể học được thế? Draco, cậu học thêm bùa chú dành cho dưới năm bảy trong kỳ nghỉ hả?"
Draco bị Tom làm cho nghẹn lời, cậu liếc qua Tom không để ý đáp án là cái gì nên dài giọng ngụy biện: "Tôi nhớ là thần chú nào đó cũng không phải năm hai nắm vững được đâu, thưa ngài Riddle à."
Draco vừa nói xong liền thấy Tom quơ đũa phép về phía mình, không hiểu tại sao, cậu vậy mà lại không có ý thức né đi đũa phép, chân vẫn đứng yên tại chỗ để Tom tùy ý phóng bùa chú vào cơ thể mình, Draco vô thức cho rằng Tom sẽ không làm hại mình, mặc dù chỉ là Tom của lúc này thôi.
Bùa chú chui vào cơ thể xong, một thứ nóng hừng hực vụt qua cơ thể, Draco biết Bùa Ẩn Thân của mình đã bị Tom hóa giải.
"Bây giờ, chúng ta hẳn là nên về phòng ngủ thôi." Tom nhìn Draco xuất hiện trước mặt mình và hài lòng với kết quả này.
Nhưng khi hắn bắt lấy tay Draco và định kéo cậu ra khỏi lối đi bí mật, Tom lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang một lần nữa, tiếng động đó đến từ xa và di chuyền trở lại hướng của căn hầm một lần nữa, không biết ngoài hành lang là giáo sư hay là người quản lí, nhưng có vẻ người này yêu say đắm hầm Slytherin lắm đây.
Chờ tiếng bước chân biến mất, Tom cảm thấy bọn họ không thể không thay đổi kế hoạch, có lẽ là nên tìm đại một cái phòng học trống nào đó để giải quyết vấn đề nghỉ ngơi.
Draco ở bên cạnh Tom có vẻ cũng đồng ý việc về phòng ngủ là không sáng suốt, bọn họ nghe tiếng bước chân trên hàng lang đã biến mất nhưng không ai đưa ra ý kiến trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin.
"Tom, cậu vừa bảo là lối đi bí mật này dẫn đi đâu? Phía bên kia của căn hầm?" Draco duỗi đũa phép ra và chiếu sáng lối đi bí mật đã biến mất trong bóng tối phía xa.
"Không, là một cái hàng lang ở lầu hai."
"Nếu dẫn tới lầu hai......!Tôi nghĩ là chúng ta có thể tìm được một cái phòng ngủ mới."
Draco nói xong liền chủ động nắm tay của Tom, hai người cùng nhau đi vào sâu bên trong lối đi bí mật.
Lối đi dẫn đến lầu hai, Draco không biết bọn họ đã đi bao lâu, nhưng luôn có cảm giác là cứ việc đi về phía trước, mãi khi đến cuối lối đi bí mật, Draco thấy cánh cửa bằng đá có khắc hình rắn, cậu dùng sức đẩy cửa đá nhưng nó không nhúc nhích gì hết.
"Alohomora!" Như thể Draco đã niệm sai thần chú, cánh cửa đá chẳng thay đổi gì.
"......!Tom, cậu xác định cửa này mở ra được chứ? Hoặc là mở được từ bên trong?"
Draco không chắc chắn lại dùng sức đẩy cửa thêm chút nữa, nhưng cái cửa đá chết tiệt đó như bị cố định lại trên bức tường.
Tiếng cười khẽ của Tom truyền tới bên cạnh, sau đó Draco cảm nhận được đầu của Tom đang thò qua vai của mình, giống như muốn cẩn thận đánh giá cái cửa đá này.
"Draco, là do phương pháp của cậu sai rồi."
Tom vừa nói xong, Draco liền nghe thấy tiếng rít ở bên tai mình, cậu vô thức muốn né tránh thì bị Tom cố định lại ở trong ngực, sau đó Draco mới nhận ra đó là Xà Ngữ của Tom.
Tiếng rít kia dừng lại, con rắn trên cửa đá đột nhiên bò lên trên, lối đi bí mật yên tĩnh vang lên một tiếng trầm thấp, cái cửa đá xuất hiện khe nứt.
"Tôi cho là cậu đã quen với việc tôi là Xà Khẩu rồi Draco, tại sao qua nhiều năm cậu vẫn sợ hãi như thế? Cậu sợ rắn sao?" Tom đứng ở bên cạnh nhưng không có mở cửa ra, thay vào đó là đánh giá gương mặt hơi tái đi của Draco giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, Draco cực kì sợ hãi việc Tom là Xà Khẩu, nhưng Tom lại nhận định là Draco sợ rắn độc.
"......!Tôi không thích động vật trơn trượt đâu, nó làm người ta nổi hết cả da gà." Draco nửa đùa nửa nghiêm túc nói.
"Được rồi, vậy cậu dẫn đường đi Draco, tới phòng ngủ mới của chúng ta."
Draco gật đầu và đi về trước, bọn họ đẩy cửa đá ra và Draco mang theo Tom đi lên lầu tám.
Hàng lang lầu tám cực kỳ yên tĩnh, không có bất kì tiếng bước chân nào.
Tom đi theo sau Draco, rẽ ở một vài góc rồi cuối cùng dừng ở nơi đối diện với một cái thảm treo tường, đó là một bức tường trần trụi, Tom không cho rằng đây sẽ là phòng ngủ mới của họ.
Nhưng hắn không nói gì cả, hắn biết Draco có một ít bí mật, có lẽ nơi này có giấu căn phòng nào đó.
Draco bảo Tom đứng tại chỗ, sau đó dưới ánh mắt của Tom, cậu đi đến chỗ bức tường kia đi qua đi lại ba lần, Tom nhìn thấy một cánh cửa sáng bừng xuất hiện ở đó.
Tom nhìn Draco mở cửa và dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn đi vào.
Chờ Tom vào trong cánh cửa, hắn mới thấy khó có thể tin nổi, căn phòng này có bài trí giống y chang với phòng ngủ của hắn với Draco, thậm chí họa tiết trên giường cũng rất giống, nếu không phải không nhìn thấy Nagini và Locker ở trong phòng, hắn phải nghi ngờ cánh cửa này dẫn tới phòng ngủ của họ.
"Có lẽ cậu có thể giải thích rõ một chút, đây là đâu?"
Tom nhìn Draco ngã người lên trên giường, bộ dạng của cậu nhìn qua là sắp chết đến nơi, đây là lần đầu tiên Tom thấy Draco ra ngoài đi đêm, nói cách khác là hắn cực kì tò mò Draco đi đêm rốt cuộc là vì thứ gì.
"Nơi này là Phòng Yêu Cầu, ở vị trí vừa nãy, cậu tập trung suy nghĩ về căn phòng cậu cần rồi đi qua đi lại ba lần là thấy cánh cửa ở chỗ này." Draco nhắm mắt trả lời câu hỏi của Tom, cậu thậm chí không muốn nhúc nhích chút nào, tối hôm nay cậu mệt chết rồi, chẳng những nhìn sách trong hai tiếng, tinh thần còn phải căng lên vì sợ bị giáo sư phát hiện.
Tom gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn cởi áo chùng trên người xuống rồi lại liếc mắt lần nữa về phía Draco vẫn còn nằm trên giường và không hề nhúc nhích, cuối cùng đành miễn cưỡng thở dài.
"Cởi áo chùng của cậu ra Draco, cậu tính ngủ kiểu vậy luôn hả?"
Tom đi lên túm lấy Draco không chút tình nguyện ngồi dậy khỏi giường, vừa cởi áo chùng của Draco và để nó lên lưng ghế vừa thản nhiên hỏi: "Hôm nay cậu đi đêm là để tới thư viện?"
Draco - kẻ vốn không có miếng tinh thần nào - giật mình một cái rồi lập tức nhìn Tom chằm chằm, "Sao cậu biết được?"
"Đừng bắt chước bộ dạng ngây thơ của Ellis như vậy, Draco." Tom quay đầu cười nửa miệng với Draco, "Cậu không cản tôi đi đêm, tôi biết ngay là buổi tối cậu có chuyện riêng cần đi làm, hơn nữa gần đây Abraxas có nói cậu cực kì say mê việc đọc sách nên tôi đoán cậu đi đến khu vực sách cấm, dù sao thì đi đêm đến thư viện cũng chỉ có thể là khu sách cấm."
Nói tới đây, Tom dừng lại và nhìn vẻ mặt tức giận của Draco sau khi bị đoán trúng, không hiểu sao tâm trạng lại vô cùng vui vẻ, "Giáo sư Slughorn không cho cậu phê duyệt đến khu vực sách cấm?"
"Chẳng phải rất rõ sao?" Draco đảo mắt, không thể ngờ được là mình lại đi bàn về đề tài này, "Nếu tôi có phê duyệt, tôi có thể quang minh chính đại đi vào khu sách cấm, cần gì mạo hiểm bị giáo sư bắt quả tang việc đi đêm?"
"Được rồi, thật ra giáo sư Slughorn cũng không có cho tôi phê duyệt đâu, không biết có đủ an ủi cậu chưa?"
Tom nằm trên chiếc giường bốn trụ của mình và mỉm cười với Draco, sau đó hắn chú ý Draco vì câu này mà vẻ mặt sáng hơn rất nhiều, giống như vớt lại mặt mũi.
"Thế thì chúc ngủ ngon, Draco."
"Ngủ ngon, Tom."
Tom thấy Draco nằm lên giường một lần nữa, một lúc sau, trên chiếc giường bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều.
Tom cũng không quá buồn ngủ, thực tế thì hắn đang trong trạng thái hưng phấn, hắn biết Draco biết một ít bí mật của Hogwarts, tuy Draco không bằng lòng chia sẻ với người khác, nhưng hiện tại, trong căn phòng bí mật này, có phải đồng nghĩa là ý chí của Draco đã bắt đầu thả lỏng, bằng lòng chia sẻ với mình một số thứ không muốn cho ai biết?
Hắn biết Draco khác với các bạn học có thể lợi dụng khác, nhưng ý nghĩ về việc Draco biết gì đó làm hắn phải vật lộn.
Một phần Tom không muốn lợi dụng Draco, một phần lại cảm thấy không để bất kì ai cản bước tiến của mình, hắn có dã tâm, hắn muốn có một ngày trở thành "Phù thủy vĩ đại nhất thế giới", bất cứ ai nhắc tới tên của hắn đều sẽ cảm thấy sợ hãi, muốn hoàn thành được nguyện vọng này của mình, trước tiên cần phải có một cái thân phận hoàn hảo làm người khác tôn sùng.
Draco có vẻ luôn chống lại việc hắn đi tìm thân thế của mình, đến cả nói chuyện cũng mang theo sự kháng cự.
Tom nhìn chằm chằm về hướng chiếc giường bốn trụ của Draco trong bóng tối, hắn hi vọng việc mình lo lắng sẽ không xảy ra, hắn hi vọng Draco mãi mãi đứng ở bên cạnh mình, ủng hộ mình và tuyệt không phản bội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...