Fudge ngồi bệt ở dưới đất, cả người run lập cập giống như một kẻ bệnh thần kinh hết nhìn trái lại nhìn phải.
Nhà ngục lạnh lẽo ẩm ướt, song sắt hoen gỉ ánh lên màu nâu đỏ sậm như máu.
Dưới ánh nến lập lòe, bóng dáng những thủ hạ Fudge đã từng mặc sức sai khiến hiện lên trầm mặc yên tĩnh như một pho tượng.
Điều khủng bố nhất là bọn họ cứ đứng ở ngoài nhìn chằm chằm vào trong, khuôn mặt cứng ngắc toét ra một nụ cười tươi roi rói quỷ dị.
Fudge dù cho có hoảng sợ đến cực độ cũng không thể la hét vì miệng đã bị Umbridge dính chặt vào nhau, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu một cách bất lực, liều mạng vò đầu bứt tóc, trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi, không cam tâm cùng tuyệt vọng.
"Ở phía trước có ánh sáng kìa."
Tiếng nói chuyện ở phía xa vọng lại đối với Fudge hiện tại như là tiếng trời.
Ông ta ú ớ lao đến nắm lấy song sắt lắc mạnh.
"Tiếng gì vậy?" Moody đi qua ngã rẽ liền trông thấy Fudge cùng với nhóm thần sáng đứng cứng ngắc giống như tượng đá.
"Bộ trưởng?" Kingsley Shacklebolt giật mình thốt lên.
"Ồ" Dumbledore và Grinderson xuất hiện.
Nhóm thần sáng đang đứng im đột ngột di chuyển đồng loạt quay đầu về hướng mấy người vừa tới cùng giơ đũa phép lên.
Tuy nhân số đông như bọn họ không phải là đối thủ của hai trong số những phù thủy hùng mạnh nhất mọi thời đại.
Chỉ vài câu thần chú được phóng ra, đám thần sáng đều ngã rạp ra đất.
Kingsley mở cửa nhà giam, giải trừ bùa câm lặng cho Fudge.
Vừa được tự do, ông ta liền nhào lên người Kingsley gào khóc.
"Cứu tôi, các người phải bảo vệ cho tôi."
Moody khinh bỉ liếc Bộ trưởng đang khóc bù lu bù loa sau đó đi về phía chỗ Dumbledore và Grinderson đang xem xét nhóm thần sáng bất tỉnh.
Dumbledore chỉa đầu đũa phép vào gáy của một người khẽ chạm nhẹ và lôi ra từng sợi tơ kim loại mảnh như sợi tóc.
Chúng vặn vẹo uốn éo trong không khí như những xúc tu trên thân con mực, khi bị vô hiệu hóa thì cuộn xoăn tít lại như búi rửa bát.
"Họ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tôi cho rằng ảnh hưởng của thứ này lên tâm trí vẫn cần được xem xét thêm." Dumbledore bình luận, sau khi lấy dây rối ra từ một người ông lại đeo một chiếc vòng đơn giản xâu bằng hạt óc chó lên tay người đó.
Fudge nhìn chuỗi hạt quen thuộc cùng thứ kinh khủng lấy ra khỏi người của thần sáng liền lờ mờ nhận ra gì đó.
Ông ta quay đầu nhìn vào trong nhà giam liền thấy được một búi kim loại y hệt.
Fudge sợ đến trắng bệch cả mặt mũi cũng không kềm được run lên, ông ta lập tức lục lọi túi áo chùng từ trong chỗ sâu nhất móc ra được chiếc vòng ông ta chừng cho là rác rưởi nắm thật chặt trong tay.
May mắn ông ta không có thói quen giặt đồ thường xuyên mà chỉ ếm bùa thanh tẩy.
"Một con rối luôn phải có người điều khiển rối phía sau.
Phải tìm được gã." Grinderson liếc nhìn hàng người được Dumbledore xếp đặt chỉnh tề trong phòng giam.
"Chỗ này có dấu chân." Moody chỉ về một hướng.
"Đi thôi." Dumbledore ếm thêm cho những thần sáng đang hôn mê một bùa giữ ấm rồi đứng dậy nói.
"Khoan...!khoan đã.
Các người phải đưa tôi ra khỏi nơi quỷ quái này." Fudge gấp gáp la lên.
"Nếu ông muốn đi cứ tự nhiên, nhưng chúng tôi có việc phải làm." Kingsley nhún vai.
Fudge sợ hãi nhìn quanh quất, liền thấy được bóng tối âm u giống như có thứ gì đó đang ngồi xổm chăm chú nhìn, chầm chậm há cái miệng đen ngòm chuẩn bị nuốt chửng ông ta.
Fudge lập tức không dám hó hé nửa tiếng, đến cả hô hấp cũng cố ép thật nhẹ, ra sức đuổi theo nhóm người Dumbledore.
Bóng tối đen đặc bao trùm khắp nơi, ánh sáng trên đũa phép chỉ chiếu được một khoảng không nhỏ trước mặt nên đi lại rất khó khăn, lại thêm đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, một bước đạp đá một bước đạp bùn dễ làm cho người ta trượt té ngã.
Grinderson rất biết nắm bắt cơ hội thừa dịp này mà cầm tay Dumbledore thật chặt đỡ ông đi từng bước không rời.
So sánh với vẻ ngoài già nua gần đất xa trời của Dumbledore chẳng ai ngoài ông cảm thấy không được tự nhiên với sự xum xoe của Grinderson.
Dần dà, bùn và đất đá được thay thế bằng sàn lót gạch đá phiến, hai bên vách tường cũng được gắn đèn nến tù mù thắp sáng không gian.
"Nếu vừa rồi là ngục giam thì chỗ này trông có vẻ là kho công cụ." Kingsley nhìn xung quanh đánh giá.
Từng hàng kệ cao chót vót tới tận trần nhà, trên kệ xếp hàng trăm khuôn mẫu các bộ phận búp bê.
Nếu Harry hoặc Snape hay James và Sirius có ở đây có lẽ sẽ nhận ra nơi này giống hệt tầng hầm dinh thực Lestrange.
Nhóm người thận trọng đi vào sâu hơn, ở trung tâm căn hầm có một cái bàn dài cùng loại với bàn dùng để thí nghiệm, một bên có bày mấy cái giá kim loại cố định búp bê, một bên khác là bàn sách nhỏ kết hợp với ngăn tủ.
Trên bàn sách có đèn bàn và một số tài liệu, còn có một con búp bê chỉ mới chế tạo một nửa.
"Tôi có cảm giác chúng ta đang bị theo dõi." Moody nhăn mặt, nhãn cầu giả láo liên xoay tròn trong hốc mắt.
Không chỉ có mình Moody có cảm giác này, những cái đầu búp bê cũ kỹ trên giá mở to đôi mắt vô hồn quả thực làm người ta cảm thấy gai người khó chịu.
"Nó...!nó động đậy kìa." Fudge gào lên.
Con búp bê trên bàn dài khẽ nhúch nhích khớp nối trên cánh tay từ từ ngồi dậy.
Gương mặt nó còn chưa được tạo hình chỉ có một khoảng trống phẳng lì đối diện với đám người.
Grinderson không bị hù dọa bởi con búp bê, gã hừ lạnh vung đũa phép chỉ về kệ gỗ kế bên bàn dài cho một thần chú phá hủy.
Cái kệ ầm ầm đổ sập xuống làm lộ ra một bóng dáng vừa mập vừa lùn.
Bóng tối cũng không thể làm lu mờ đi được bộ quần áo hồng rực rỡ trên người bà ta.
"Umbridge?" Fudge ngờ ngợ hỏi.
Người đàn bà bước ra từ trong bóng tối, vẫn nở nụ cười toe toét trên môi nhưng khi cất tiếng đã không còn nhừa nhựa như thiếu nữ nữa mà là chất giọng đàn ông khàn đặc.
"Chào mừng đến với xưởng búp bê của tôi."
"Xem ra Harry đoán không sai.
Rabastan Lestrange, trò vẫn chưa chết." Dumbledore nghiêm mặt nhìn người trước mặt.
"Ông cũng có chút đầu óc đấy, ông già." Rabastan trong bộ dạng Umbridge cười sằng sặc.
"Thầy còn nhớ, kết quả học tập của trò vẫn luôn ở mức trung bình, các môn lý thuyết trò hoàn thành xuất sắc.
Nhưng phần thực hành thì..." Dumbledore vuốt râu nhớ lại.
"Câm miệng." Rabastan bị đánh trúng nỗi đau rít lên the thé.
"Pháp lực luôn là điểm yếu của trò." Dumbledore dường như không thấy vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của gã vẫn tiếp tục nói.
"Câm miệng! Câm miệng! Reducto" Gã gào to.
"Salvio Hexia" Grinderson tạo ra một màn chắn trước mặt Dumbledore làm bùa hủy diệt của Rabastan bị chệch hướng tạc nổ một phần bức tường đá.
Rabastan thở hổn hển, âm trầm liếc về phía những cái kệ.
Những con búp bê lớn nhỏ đủ cỡ đồng loạt ngồi dậy bò xuống lao về phía nhóm người.
"Các người phải bảo vệ tôi." Fudge ôm đầu thét lớn trốn ra sau lưng Kingsley.
"Quần đùi Merlin, ông có nhớ ông là phù thủy không đấy.
Cầm lấy đũa phép và chiến đấu như một người đàn ông đi." Moody ngứa mắt với dáng vẻ hèn nhát của Fudge mà quát to.
Có Grinderson ở đó, Dumbledore không cần phải lo lắng về những con búp bê xung quanh.
Ông vẫn chầm chậm nói chuyện với Rabastan như những người bạn cũ.
"Có vẻ như trò đã tìm ra cách để trộm pháp lực của người khác."
"Câm miệng, đây không phải là trộm.
Đây là phương pháp có được trường sinh tao sáng tạo ra dành riêng cho chủ nhân." Rabastan tức giận trừng mắt.
"Dù cho trước đây chủ nhân không quan tâm nhưng khi ngài trở lại ngài đã nhìn ra tầm quan trọng của tao."
"Nói nhiều với tên đó làm gì.
Giết là xong." Grinderson thiếu kiên nhẫn nói.
Dumbledore thở dài lắc đầu, lần đầu tiên ông không phản đối hành động giết chóc của Grinderson, thầm tiếc cho một tài năng đi sai hướng.
"Thời gian Umbridge bị điều khiển đã quá lâu, không còn có thể cứu được nữa."
Grinderson nhếch môi ngay khi được cho phép liền lập tức chế trụ và hạ gục Rabastan, dù sao cũng từng là phù thủy hắc ám nguy hiểm nhất mọi thời đại chuyện này quá đơn giản.
Nhưng cho dù Rabastan đã ngã xuống, những con búp bê vẫn không ngừng tấn công.
"Xem ra, thằng điên này vẫn còn trốn đâu đó." Grinderson xoa cằm.
Dumbledore cũng nhíu mày đi lên giúp đỡ Kingsley và Moody ngăn chặn sự tấn công không ngừng nghỉ của đám búp bê.
Fudge sợ mất mật né trái né phải cuối cùng trốn xuống gầm bàn dài không để ý tới con búp bê mới chế tạo một nửa đã nhẹ nhàng không tiếng động bò xuống từ trên mặt bàn.
"AAAAAA" Fudge hét lên thất thanh.
Con búp bê chồm lên vồ lấy ông ta ghì chặt xuống sàn, khuôn mặt phẳng lì của nó tách làm đôi tạo thành một cái hố sâu hoắm dí sát vào mặt Fudge.
Mấy sợi tơ mảnh từ bên trong hố sâu mang theo một nhúm ánh sáng xanh lơ phóng thẳng vào cái miệng đang há to của Fudge.
Nhưng chưa kịp chui sâu vào trong thì từ cổ tay ông ta, chiếc vòng óc chó chợt sáng bừng, mấy sợi tơ như phải bỏng hất mạnh ra ngoài co rút lại thành một búi tơ sắt bất động còn nhúm ánh sáng thì giật giật trong không khí vài giây rồi biến mất.
Toàn bộ búp bê đang giương nanh múa vuốt đột nhiên dừng lại rơi rụng xuống mặt đất trở thành những khối gỗ vô tri.
Mặt mày của Fudge tái xanh liên tục phủi phủi đầu lưỡi của mình.
"Làm tốt lắm Bộ trưởng, ông chính là người tiêu diệt tên thần kinh Rabastan cứu chúng tôi đấy." Moody vỗ bồm bộp lên lưng Fudge thiếu điều đánh cho ông ta chúi đầu xuống đất.
"Thì ra là trốn ở trong đây." Grinderson đá đá con búp bê dưới gầm bàn.
"Một cái khung tranh không có pháp lực cũng không thể điều khiển những con rối.
Gã đã bị sự sùng bái mù quáng che mờ lý trí đến nỗi không thể nhận ra được Voldemort mà gã tôn thờ bây giờ chỉ là đồ giả mạo." Dumbledore thở dài.
"Bên đây có cầu thang dẫn lên trên này." Kingsley ở đằng xa gọi to.
Năm người lại tiếp tục lên đường.
...
"Con mẹ nó, Bellatrix mày có còn là con người không." Sirius mắng to.
"Chỉ là mấy Muggles đê tiện, bọn chúng nên cảm thấy vinh hạnh khi được chủ nhân sử dụng thân thể.
Nhìn xem có ai có ý kiến gì đâu?" Bellatrix nghiêng đầu nói, bà ta vung tay lên hai bên cửa hông của căn phòng bật mở.
Một nhóm rối người đi ra, vẻ mặt đờ đẫn, tay chân gắn lộn xộn bước đi khập khiễng bao quanh nhóm người Sirius, Remus, James và Snape.
Đi đằng sau chúng là đám quái vật cục thịt bò sát trên sàn nhà.
"Đừng có ăn hết, cơ thể của phù thủy rất đáng giá.
Giữ lại một chút để chủ nhân làm rối người." Bellatrix dịu dàng xoa đầu một cục thịt khóe môi đỏ chót thốt ra những lời tàn nhẫn.
Bốn người dần lùi lại đưa lưng vào nhau cảnh giác nhìn đám rối người thu hẹp vòng vây.
Như bị ấn nút mở, đám rối chậm chạp bỗng nhiên trở nên nhanh chóng lao vào nhóm người.
"Protego Diabolica" Remus dựng lên một màn chắn bảo vệ xung quanh cho James, Sirius và Snape tấn công đám rối.
"Everte Statum" Sirius hất văng một cục thịt lên tường thở hổn hển lẩm bẩm.
"Không ổn, bọn chúng nhiều quá.
Câu thần chú nhóc Harry dùng để đốt đám rối này trong rừng Đen là gì thế có ai nhớ không?"
"Ngu xuẩn, lửa địa ngục không phân biệt địch ta cực kỳ khó điều khiển.
Mày muốn chết thì chết một mình đi." Snape quát lớn.
"Sirius, cậu tiết kiệm sức lực chút đi đừng nói bậy nữa." Remus phàn nàn, anh phải duy trì màn chắn trước sự tập kích liên tiếp của đám rối và cục thịt sắp đỡ không nổi rồi.
"Đây chính là kết cục của những kẻ phản bội và lũ chống đối Chúa tể Hắc ám.
Ha ha ha..." Bellatrix hưng phấn nhìn bốn người bị vây nhốt như những con kiến giãy dụa lần cuối cùng.
Mồ hôi của Snape tuôn ra như tắm, hắn không muốn chết.
Có chết cũng không phải kết cục bị xé xác ăn thịt rồi lại trở thành thứ ghê tởm như đám thịt thối như thế này.
Khi ba người kia đã dần tỏ ra kiệt sức, chỉ có hắn vẫn còn pháp lực để chống lại lũ rối và hắn biết nguồn pháp lực cuồn cuộn đang chảy vào người hắn chính là của Harry.
Tình hình bên cậu không rõ, hắn không thể để cậu gặp nguy hiểm được.
Chết tiệt, sao hắn lại để cậu thành lập liên kết hai chiều với hắn như vậy chứ.
Remus cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, màn chắn vỡ tan.
Đám rối người lao tới, anh nhào qua ôm lấy Sirius dự định dùng chính thân thể mình che chở cho người yêu thì bất thình lình đám rối dừng hoạt động đồng loạt ngã rạp.
Ngay cả đám cục thịt đang treo trên tường cũng nhũn ra rớt bẹp xuống đất.
"Rabastan, đồ phế vật" Bellatrix nguyền rủa một tiếng rồi men theo cửa hông chạy đi.
"Có chuyện gì thế?" James ngẩn người nhìn xác chết đầy đất.
"Xem ra kẻ điều khiển rối đã bị tiêu diệt." Snape suy đoán.
"Cậu làm cái gì vậy hả???" Sirius nắm lấy tay Remus bất mãn.
"May quá cậu không sao." Remus thầm cảm tạ Merlin.
"Severus, cậu đi đâu vậy?" James nhìn Snape phóng ra khỏi phòng hô lớn.
Snape không trả lời, hắn bận đuổi theo Bellatrix.
Xuyên qua một đoạn hành lang dài thông tới một cánh cửa gỗ lớn.
Khi Bellatrix mở rộng cửa, bóng dáng quen thuộc ở phía sau lộ ra.
Harry đứng đối diện hắn nở một nụ cười quỷ quyệt, đôi mắt nhiễm màu đỏ sậm như máu tươi đâm thẳng vào lòng hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...