Draco trải qua tháng chín cực kỳ buồn bực, truy cứu nguyên nhân vẫn là do chương trình học cận chiến thô lỗ kia.
Slytherin thích môn này chỉ lác đác có mấy người, ngay cả bạn tốt Gorril am hiểu đánh nhau mỗi lần đi học cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc chứ đừng nói tới cậu, mỗi lần bị Sal đánh ngã đều mất hết hình tượng.
Cao quý ưu nhã mới là hình tượng của quý tộc, Draco oán niệm sâu sắc, trên người cậu gần đây toàn mấy vết xanh xanh tím tím, đối với người chú trọng bề ngoài như cậu thì đây quả thực là sự đả kích khổng lồ, bất quá so với những học sinh Slytherin khác bị thua, cậu cũng có mấy phần may mắn, bởi vì thỉnh thoảng Gorril sẽ lén đưa cho cậu dược giảm đau.
Buổi trưa, Draco ăn vài miếng thịt bò rồi rời đi, xế chiều là lớp cận chiến, nghĩ đến đây, cậu đã nuốt không trôi, cho nên cậu quyết định đi dạo xung quanh một chút, giải sầu.
Khúc quanh ở tầng 3 Hogwarts có một hành lang gấp khúc, khi tâm tình không tốt, Draco thường chạy đến đây phơi nắng, có khi nhận được thư của cha cũng chạy tới chỗ này, lại nói, mình chỉ gửi thư về nhà, oán trách một chút chương trình học mới ở Hogwarts đặc biệt thô lỗ, vậy mà cha hoàn toàn không để ý đến sự oán trách của cậu, chỉ yêu cầu cậu luyện tập cho tốt mà thôi.
Tầm mắt Draco phát hiện một người đã đến trước, tóc đỏ, đồng phục Slytherin, là Gerson Weasley năm nhất, Slytherin thắng trong lớp cận chiến không nhiều lắm, mà Weasley chính là một trong số đó.
"Ơ, đây không phải là đàn anh Malfoy sao?" Gerson mở cặp mắt lười biếng chào hỏi, vô luận là gọi Malfoy hay đàn anh đều có chút không được tự nhiên: "Thời tiết thật tốt, đàn anh cũng tới phơi nắng?"
Nói chuyện tùy ý, thiếu hụt lễ tiết, sản xuất bởi Weasley quả nhiên nội tâm cũng rất thô tục.
Draco nghiêm mặt, ngẩng đầu, lạnh lùng phun ra một câu: "Đi ngang qua mà thôi." Nói xong liền quay đầu rời đi.
Đứa nhỏ này sao vậy? Gerson lại nhắm mắt, à, xế chiều hình như có lớp lịch sử ma pháp, khỏi cần đi, ngủ tiếp thôi, hôm nay nắng ấm thật là thoải mái.
...!
Bởi vì đại biểu của Beauxbatons và Dumstrang sẽ tới Hogwarts sau hai ngày nữa, cho nên Andrea quyết định tạm ngừng huấn luyện với cường độ cao, hình tượng học sinh đại biểu cho hình tượng của cả Hogwarts, cô cũng không thể để học sinh của mình có vẻ mặt chán chường mà đón khách.
Khó có khi nào được huấn luyện với cường độ thấp, các học sinh mừng rỡ như điên, Andrea mỉm cười tuyên bố tan học, cũng hủy bỏ lệnh cấm với việc sử dụng ma dược, cuối cùng bổ sung một câu: "Trò Draco Malfoy, trò lưu lại."
Draco nghe tiếng liền cứng đờ, cậu biết mấy tháng này biểu hiện của mình ở trên lớp vô cùng nát bét, bởi vì cậu chưa từng đánh bại đối thủ dù chỉ một lần.
"Trò Malfoy," Đợi đến khi tất cả học sinh rời đi, Andrea mở miệng, cách xưng hô này thật kỳ quái, nhất là mình có mười mấy năm bị người khác gọi là Malfoy phu nhân.
"Không biết giáo sư Gryffindor có chuyện gì?" Draco cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
"Nếu như phản ứng đầu tiên của trò sau khi bị ném ngã là vuốt tóc thì trò rất khó tiến bộ." Giọng điệu của Andrea có mấy phần hài hước.
Draco ngây ngốc, khuôn mặt có chút tái nhợt khẽ đỏ lên, cậu nắm chặt tay, giáo sư đang cười nhạo cậu!
Andrea chú ý tới phản ứng của Draco, cô vô cùng ôn hòa lên tiếng lần nữa: "Ta không có ý chê cười trò, trò khiến ta nhớ đến con trai mình, lần đầu tiên nó bị ném ngã ra đất, điều đầu tiên nó làm sau khi đứng dậy là sửa sang lại đầu tóc."
A? Đề tài thay đổi quá nhanh, Draco ngây ngẩn cả người, giáo sư Gryffindor có con trai? Loại tin lớn như vậy sao lại nói cho cậu biết?
"Nó rất quan tâm đến dáng vẻ và khí chất, chỉ khi bị ném ra đất mới lộ ra vẻ mặt ảo não, rất thú vị." Andrea nhớ lại, lộ ra nụ cười nhạt: "Nó lớn hơn trò hai tuổi, bất quá trưởng thành hơn trò nhiều."
Hơn cậu hai tuổi là còn chưa tới mười bảy, Draco không tự chủ được mở miệng: "Anh ta không học ở Hogwarts sao?" Với tuổi này thì hiện đang học năm sáu mới đúng.
"Nó đã có thể tự mình che chắn một phương." Ngàn năm tước, mười lăm tuổi cũng coi là người trưởng thành.
"Người thừa kế Gryffindor a..." Draco nhỏ giọng thở dài, có gia đình quý tộc vẫn tự giáo dục con cái mà không đưa tới trường học, loại gia tộc lánh đời như Gryffindor rất có thể như vậy.
"A?" Andrea sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Nó theo họ của chồng ta, cũng không phải một Gryffindor.
Xem cuộc nói chuyện đi đến tận đâu rồi, ta là muốn đưa trò một thứ."
Biết đối phương không muốn nhắc lại, Draco yên lặng nhận lấy một lọ nhìn như ma dược, cậu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn vị giáo sư này."
"Cái này có thể chăm sóc tốt tóc của trò, như vậy trò có thể chuyên tâm đi học." Andrea cười nhẹ giải thích, nhân tiện còn cho cậu một tin tức tốt: "Hai anh em nhà Jean đã vượt qua bài kiểm tra lớp cận chiến, ta đã phê duyệt cho họ được nghỉ học, cho nên người hợp tác với trò sau này sẽ là Harry Potter, hãy cố gắng thật tốt ha."
Không cần cùng một nhóm với Sal, đây thực sự là một tin tốt, Draco nhìn bình thủy tinh trong tay một chút, mặt lại đỏ thêm một ít, lần này không phải do tức, là cảm thấy thẹn thùng: "....Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, trò có thể trở về rồi." Andrea lại dặn dò một câu: "Những câu vừa rồi coi như là bí mật, không nên nói cho người khác biết nha."
Draco gật đầu, xoay người rời khỏi phòng học, cậu đột nhiên cảm thấy, bỏ chương trình học sang một bên, vị giáo sư này thật ra cũng không tệ lắm.
...!
Cuối cùng cũng tới tháng mười – đại biểu của Beauxbatons và Dumstrang đến.
Buổi sáng ngày đó, đại sảnh được thay đổi hoàn toàn.
Trên tường treo biểu ngữ bằng lụa khổng lồ, mỗi cái có biểu tượng của một học viện Hogwarts: màu xanh lục với con mãng xà màu bạc chính là Slytherin, màu đỏ với một đầu sư tử màu vàng chính là Gryffindor, màu xanh lam với một con ưng màu đồng cổ chính là Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen chính là Hufflepuff.
Sau bàn giáo sư chính là tấm biểu ngữ lớn nhất, bên trên là huy hiệu của Hogwarts: rắn, sư tử, ưng, lửng ở chung một chỗ, vờn quanh một chữ H to.
Các học sinh trông chờ mỏi mòn, mãi đến sáu giờ tối mới thấy khách phương xa tới: trên trời, một chiếc xe ngựa màu lam bay về phía họ.
Nó kéo theo một cái phòng thật lớn, mười hai con ngựa có cánh mang nó bay lượn vòng quanh, bọn chúng đều có bờm màu bạc, mỗi con đều lớn không kém con voi là bao.
Sau khi chạm đất, Maxime phu nhân dắt theo học sinh của bà xuống xe ngựa, Dumbledor bắt đầu vỗ tay, các học sinh Hogwarts cũng vỗ tay ào ào tỏ vẻ hoan nghênh.
Không lâu, một chiếc thuyền lớn nổi lên từ mặt hồ, nó lắc lư dập dềnh trên mặt nước, bắt đầu lái về phía bờ hồ.
Một lát sau, chỉ nghe tõm một tiếng, một cái neo sắt bị ném xuống vùng nước cạn, sau đó lại rầm một tiếng, một tấm ván gỗ được gác lên bờ.
Giáo sư Karkaroff dắt theo một vài người khôi ngô đi tới Hogwarts.
"Victor Krum----" Ron hưng phấn kêu.
Ngay sau đó, các học sinh bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kích động, đây chính là ngôi sao Quidditch thế giới nha.
Dumbledore mỉm cười đón hai giáo sư vào trong đại sảnh, học sinh Gryffindor lần đầu tiên buồn bực tại sao học viện của mình nhiều người như vậy, cho nên không thể dọn chỗ cho học sinh Dumstrang, vì thế, học sinh Beauxbatons chọn chỗ ngồi ở bàn Ravenclaw, còn học sinh Dumstrang thì lựa chọn Slytherin, Victor Krum vừa lúc ngồi xuống bên cạnh Godric.
Đợi đến khi tất cả ngồi vào vị trí, nhân viên trường học cũng vội vã đi vào, Maxime phu nhân và giáo sư Karkaroff ngồi xuống cạnh Andrea, bọn họ có chút hăng hái nói chuyện phiếm với Andrea, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với hậu duệ trực hệ của Gryfindor này.
Adrea lễ độ đáp lời, cô liếc thấy ngồi cạnh Karkaroff còn có một người đàn ông không biết là ai, hình như là giáo sư hắc ma pháp của Dumstrang, vì cuộc thi Tam pháp thuật mà đến, nói vậy, bên nước Đức cho phép học hắc ma pháp, như vậy, nhìn qua thực lực Hogwarts đúng là kém một khoảng lớn.
Tác giả:
1, Chỉ mới nghĩ tới động tác vuốt tóc của Draco liền cảm thất thật đáng yêu a ~~~
2, Rốt cục cũng đến cuộc thi Tam pháp thuật, mọi người nếu có hứng hãy đoán hai người đại biểu cho Hogwarts tham dự a, xem ai có thể đoán đúng nha.
Chương sau – Quán quân bị chọn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...