"Harry Potter..
à không, bây giờ ta nên gọi cậu là Harry Snape.
Ta chỉ là một món đồ được truyền lại từ đời của bốn người sáng lập.
Có một số quy tắc ẩn, ta sẽ không được phép tham dự vào quyền riêng tư hay nói về riêng tư cá nhân của phù thuỷ nhỏ cho bất kì ai."
"Nhưng hãy nhớ lời ta.
Hãy cẩn thận..." giọng của mũ phân viện yếu ớt dần rồi nín thinh.
Trở thành một cái mũ bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc Harry định mở miệng hỏi, thì cụ Dumbledore đã về tới.
Cụ đi từ trong lò sưởi ra, thấy nó đang há mồm ngây ra.
Cụ cười nói:"Ồ, Harry, con tìm ta có chuyện gì sao?"
Nó không nói gì mà đưa cho cụ cái lá thư từ Lucius.
Cụ mở ra đọc, rồi xoa xoa hai mắt nói:" Thôi, con về nghĩ ngơi đi, có chuyện gì cần.
Ta sẽ gọi cho con."
"Chuyện gia đình Rolleber.." Nó mấp mấy môi, hít sâu nói:"..chuyện về mẹ của Eirry.
Con muốn biết thưa thầy hiệu trưởng.
"
Cụ nhìn nó, ánh mắt cụ thâm thuý, khó lường.
Cụ khẽ cười từ ái nói:"Hãy đến căn nhà, nơi mà Voldemort đã giết "má con".
Con sẽ tìm được câu trả lời cần thiết.
Hamila, đã để rất nhiều thứ lại cho con của con bé.
Nhưng tiếc là con bé đã ra đi."
"Có những món đồ, mà chỉ có con mới có thể mở ra." Cụ nói xong, chớp mắt vài cái.
Cụ lại bắt đầu hoài niệm, về những chuyện thuở Hamila còn đi học.
"Hamila là một đứa trẻ tốt.
Tiếc là.." cụ im bặt, không nói nữa.
Dù cho nó có hỏi thêm hay nhìn cụ khẩn thiết.
Cụ cũng chẳng hó hé một lời.
Nó mang tâm trạng cồn cào mà về.
Đến cả tiết học độc dược, nó còn chẳng thèm nhìn mặt thầy Snape một cái.
Mà lo làm chuyện của mình, nhanh tay làm xong nồi độc dược nộp lên rồi bắt đầu suy nghĩ.
Đợi khi tối, nó lết xác đến hầm.
Mặt ông như bị hâm nhìn nó, ông miệt mài hỏi:"Ai ghẹo em.
Nói! Sao mặt em cứ như người có tang."
"Thầy có biết dì Hamila không? Hamila Rolleber.
Má ruột của Eirry." Nó ngây ngốc hỏi, tuy trong lòng không có hi vọng gì về chuyện ông sẽ biết tới người phụ nữ đó.
"Ừ" Ông sượng:"Ta biết.
Ta biết nhỏ đó.
Chơi chung với Lily."
Nó sáng quắc cả mắt nhìn ông, vội vàng hỏi:"Thế, thầy mau nói xem.
Mối quan hệ giữa Hamila và ba má em.
Với tính cách của dì ấy."
"Đó là một người kì quặc." Giọng ông hơi mỉa mai, lại chầm chậm nói tiếp:"Hamila Rolleber, đơn phương James Potter suốt, kể từ năm lớp 3.
Potter rất gần..
rất gần gũi với Rolleber.
Như hai người bạn thân, như ta và Lily."
"Nhỏ có tinh thần chính nghĩa, và căm hờn cái ác, nhưng nhỏ khác y.
Ở điểm, nhỏ sẽ không bao giờ ức hiếp kẻ yếu.
Bù lại, nhỏ cũng cực kì ghét cay ghét đắng ta." Ông cười khinh khỉnh, đưa tay lên vuốt sợi tóc dài quắn bên mắt của nó sang bên tai.
"Nếu nhận xét chính xác, nhỏ là bắt chước theo Lily." Ông khinh thường nói:"Một bản sao, khiến bản thân nhỏ trở nên tầm thường, vô vị.
Em thử nghĩ xem, nếu như em đã có bản chính rồi, thì cần bản sao chẳng bằng một nửa của bản chính để làm gì? Có đúng không, tôi đã giải thích cho em nghe rồi đấy."
"Lí do vì sao, y không bao giờ thích nhỏ.
Và, tôi cũng không ưa nhỏ.
Dù có ấn tượng lắm.
Chỉ là, nếu sống sao chép người khác như thế, nhỏ đã đánh mất cái chất của nhỏ." Ông nhẹ nhàng hơn, giọng du dương đều đều như đọc sách:"Nghe này, nhỏ có một cái chất mà không ai có được.
Đó là cái chất của sự công bằng, sự hiểu chuyện và nhỏ cực kì hiền lành, lương thiện."
"Hơn cả em nữa.
Phải, nhỏ đã suy nghĩ cho tất cả mọi người." Ông kéo thân hình ốm nhom của Harry xê lại gần ông rồi mới nói tiếp:"Nhỏ căm ghét tôi thật đấy nhưng nhỏ không bao giờ có chuyện không tôn trọng tôi.
Nhỏ xem tôi như một kẻ thù, chỉ trên phương diện học tập."
"Chỉ là nhỏ thay đổi.."
"Nhỏ bắt chước mọi thứ.
Nên nhỏ đã không còn là nhỏ.
Ít ra thì, nhỏ cũng giống như người nhỏ yêu thôi."
"Nhỏ và y đều là con heo." Ông cười tự mãn.
Nó phì cười, nhón chân lên hôn gò má ông hai cái rồi nói:"Dù sao dì cũng là má của Eirry.
Em có linh cảm dì biết chuyện gì đó mà chúng ta không biết.
Với lại, em muốn làm rõ một số chuyện.
Quan trọng là về gia tộc Rolleber.
Nhỡ sau này, Eirry có muốn tìm về người má ruột của thằng bé, thì em cũng biết đường mà lần."
"Thầy cũng biết, Dinell Rolleber rất gần gũi với chị em Liva, Eirry mà."
"Em thật khờ." Ông nói, chỉ thở dài chứ không phản đối việc nó muốn làm gì.
Mặt ông chẳng vui chẳng buồn, trông như vô cảm, đườm đượm thứ cảm xúc gì đó.
Trận chiến, à, cuộc thi đầu tiên của các quán quân của Chiếc Cốc đã tới.
Liva trông khá phấn chấn và đầy tự tin trong cuộc chiến.
Ít ra thì trông nàng ta vẫn còn giữ được thái độ bình tĩnh sau nhiều ngày bị bà Rita Skeeter bám theo trong những tiết học.
Mấy tiết học chung, nó còn có dịp nhìn mặt nàng ta như mới ăn phải dòi bọ mà đối đáp với bà ta.
Nó ngồi chung chỗ với đám học trò của Ravenclaw.
Tiếng ồn ào tung trời, về bài thi, mấy con rồng.
Cả bốn người, đều lấy được quả trứng.
Dù mặt mày của Cedric không được tốt cho lắm.
Đã bị thương, nhưng may là không sâu.
Liva đã khiến mọi người phải kinh ngạc, vì nàng ta dùng ngôn ngữ giao tiếp với loài rồng mà lấy được quả trứng.
Chẳng cần mất công sức nào.
Vậy mà nàng ta cũng đã đạt được số điểm rất cao.
Vì không bị thương và,..
chẳng hề làm con rồng bị thương đã lấy được quả trứng.
Nó xem xong trận, cũng lượm lờ đi dạo, đi ngang qua chỗ cái liều, nơi mà Cedric đang ở trong để cô Pomfrey chữa cho quán quân đó.
Nó nghe loáng thoáng mấy câu trách móc.
Như cái gì mà:"..Giám ngục rồi lại.."
Giọng thấp thoáng, cộng thêm tiếng ồn nôn nao xung quanh.
Nó chẳng nghe hết trọn câu của cô.
Nhưng nó nghĩ là nó biết cô đã nói gì rồi.
Đại khái nguyên câu là:"Năm ngoái là bọn giám ngục Azkaban, năm nay thì là rồng, sang năm thì họ đem cái gì vô trường này nữa hả? Trò măy mắn lắm đó...!vết thương này không sâu...!tuy nhiên cần phải rửa sạch trước khi chữa lành nó..."
Ừ, nó đã được nghe cả câu này hồi kiếp trước, khi mà, nó được làm quán quân và được chữa trị.
Vinh hạnh lắm, một màn mạo hiểm đầy bốc phét và dũng cảm.
Nó lượm xong lại đi đến thư viện, với ý định làm cho xong đống bài tập.
So với chuyện kinh ngạc về Liva.
Điều kinh ngạc tiếp theo là Dinell im hơi lặng tiếng, chẳng hề tìm nó gây sự trong năm nay.
Mà nó thấy cũng phải thôi, vì Dinell như một bộ xương khô quéo quắt.
Chẳng có miếng thịt nào.
Nghe đâu đây, cậu ta còn phải cắm trại vài ngày ba bữa trong cái trạm cùng bộ mặt hầm hầm của cô Pomfrey.
Nó biết cô không thích Dinell, chắc chắn cô đã chỉnh cậu ta rất nhiều lần.
Với mong muốn cậu ta sẽ không gây sự trong trường nữa.
Nó ngồi chừng nửa tiếng, Luna đã tìm thấy nó.
Nhóc đi chân không, lại giở cái thói hâm hâm.
Nó rầm rì bảo:"Trời lạnh vậy mà em cũng không mang giày dép nữa hả."
"Thì..
mát chân." Nhóc lầm lì nói, giở quyển sách ra đọc.
Không thèm để ý tới mặt nó.
Một chốc lát, Hermione từ đâu đó xuất hiện, còn kéo thêm thằng Ron đi tới.
Nàng nhìn Harry thật lúng ta lúng túng nói:"Harry, bồ tha thứ cho mình được không? Mình..
mình thật sự không nghĩ mọi thứ sẽ như vậy."
"Ba láp bà xàm, tự nhiên đi xin lỗi nó.
Làm chi vậy, bồ đâu có làm gì sai." Ron cứng cổ nói.
Kéo tay Hermione lại vội vàng.
Còn trừng mắt nhìn nó với Luna.
"Ê, tự tới đây xong xin lỗi rồi còn nói người khác xàm, anh có bị khuyết tật não không ấy?" Luna lên tiếng nói, giọng ai oán.
"Ron, để mình nói." Hermione hất tay Ron ra, rồi kéo tay áo khoác của Harry.
Nàng cố gắng sắp xếp trật tự câu nói:"Harry, hãy tha thứ mình một lần, một lần duy nhất thôi.
Mình không hề nghĩ là Liva sẽ làm như thế."
"Hermione..
tôi có đối xử tệ với bồ không?"- "Không, không có.".
Truyện Nữ Cường
Cô bé trả lời, rồi cúi gằm mặt.
Chẳng dám nhìn Harry, vì trong lòng nàng quá mức có lỗi và áy náy.
"Bồ thật sự biết lỗi ư?" Nó hỏi.
"Mình sẽ làm mọi thứ, để bồ có thể tha thứ cho mình.
Harry..
mình xin lỗi, thật sự xin lỗi." Khuôn mặt Hermione hằn rõ sự háo hức, chờ đợi nhìn nó.
"Ừm.." Nó kéo dài giọng nói, nhìn khuôn mặt nàng từ chờ đợi thành buồn bã:"..Mình tha thứ cho bồ chỉ duy nhất lần này mà thôi."
Hermione cười, chẳng thấy được con mắt đâu.
Ron rầm rì nói:" Ừ ừ, bồ kéo mình lại đây để xem cái vụ xin lỗi vô nghĩa này.
Chẳng ra làm sao cả."
Giọng Ron cay đắng, nó nhìn Ron nói bằng giọng nghiêm túc:" Hermione kéo bồ tới đây là vì bồ ấy tin tưởng và muốn dựa vào bồ để mà có thêm dũng cảm để xin lỗi tôi.
Chẳng lẽ là một người bạn, bồ cũng không thể có kiên nhẫn dành cho Hermione sao?"
"Thôi đi.." Ron nói, giọng chua lè:"..
mày là ai mà xen vào chuyện của tao với nhỏ.
Có là gì đâu.
Một sự lôi kéo tuỳ tiện.."
Harry chẳng tức giận lắm, nó quá quen với kiểu của Ron.
Cỡ tuổi này, cậu ta vẫn có cái tính thích ganh đua, tị nạnh lắm.
Cũng chẳng là thằng Ron mà nó chơi chung suốt bấy nhiêu năm.
"Ron!" Hermione lớn tiếng với cậu ta.
Cậu ta câm miệng, trừng mắt với Harry.
Có lẽ là cậu ta nín nhịn cơn tức lắm, nên mặt đỏ bừng, như mái tóc đỏ của cậu ta.
Luna im tiếng nãy giờ, xem xong cái cảnh xin lỗi này nọ mắc oán từ bên hai đứa.
Nhóc lên tiếng lạnh lùng:"Chưa chắc đã tin nổi."
Ron lại định mở miệng ra nói thì nàng đã ngắt lời trước:"Harry vẫn tin tụi chị mà, đúng không? Harry?" Nàng nháy mắt với nó.
Nó cười cười, không có trả lời.
Nó nghĩ mình im lặng đã là câu trả lời chính xác của nó rồi.
Nó thật sự không tin Hermione.
So với hồi lần mà Hermione kéo nó làm mấy cái trò như giải phóng gia tinh.
Trong khi bọn chúng chẳng cần đây đó.
Thì giờ, nàng không mấy nhắc tới chuyện đó.
Nó linh tính rằng, Liva cùng Eirry đã giải thích rõ ràng rất nhiều về gia tinh và khái niệm.
Cái chuyện mà Ron đã cố giải thích mà giải thích không được hồi kiếp trước đó.
Nghĩ tới thì nó lại hoài niệm.
Nó cũng chẳng biết liệu Hermione và Ron có đến với nhau nữa hay không? Nhưng không hiểu sao, nó hi vọng Hermione sẽ đến với Krum hơn.
Một anh chàng cao ráo và lịch sự, chững chạc hơn hẳn thằng Ron, láu lỉnh, thích đua đòi.
Ôi, tuy nó rất muốn đứng về phía của cậu ta nhưng tiếc là, hạnh phúc của Hermione.
Nó cho rằng vẫn hợp với Krum hơn.
Anh ấy có khả năng cho Hermione một cuộc đời bình an chứ không phải luộm thuộm này nọ.
Sau đó thì gần tới đêm giáng sinh.
Nó vừa học xong tiết của môn bay thì ba chân bốn cẳng chạy đến sảnh đường.
Tiết học bay của nó được xếp ở tiết cuối buổi chiều.
Nên trời đã lạnh càng thêm lạnh.
Gặp thêm qua mùa đông, tuyết rơi sắp chất tới đầu gối.
Cái chai dưỡng ẩm tay mà thầy Snape tặng nó, nó đã sài sạch.
Còn chưa nói tiếng nào với thầy.
Cũng tại lo là thầy đã bận chế tạo độc dược, còn phải bận làm thêm cái chai dưỡng ẩm cho nó.
Vậy thì phiền quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...