Đôi diện một khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc cùng mùi hương của hoa sữa.
Lucius lại chẳng có tâm tình đi đánh giá cái đẹp hay tỏ ra rung động gì đó.
Y trả lời bằng giọng nói tức giận:" Em định bao che cho chúng đến khi nào? Em thừa biết con bé Liva Potter là một đứa điên."
Harry thì thào:" Chúng là gia đình của tôi." Rồi kiên định nói tiếp:" Tôi sẽ không chạm tới chúng, nếu chúng muốn mạng sống của tôi."
"Đừng có khùng, nó mà coi em như gia đình, thì chẳng ra tay giở mấy cái trò xấc xược đấy." Y sắp tức điên khi nó cứ giữ thái độ như thế.
Nó chẳng hề coi mạng sống của mình ra gì cả:" Em thương chúng, tha thứ chúng.
Chúng có thương em không? Có muốn cung cấp từ thương cho người khác cũng phải lựa người."
"Nếu, con trai ông như thế, ông có đành lòng tổn thương nó không?" Nó nói, đứng thẳng người, giọng lạnh lùng hơn hẳn.
Thái độ im hơi lặng tiếng của y đã thay y trả lời.
Nó không thể tàn nhẫn mà ra tay với người có chung máu mủ guột gà với nó.
Huống chi, nó còn là một đứa khao khát tình thân đến thế.
Nó xoay lưng rồi đi ra khỏi cửa, để cho phòng làm việc chả y trống trải.
Y đan mấy ngón tay đặt lên bàn, quy tắc quan trọng nhất của gia tộc Malfoy.
Người nhà là ưu tiên hàng đầu.
Lucius cười mỉa mai, Harry thật biết điểm yếu của y cùng với của cả gia đình y.
Nếu chẳng phải nó không phải là người ác độc, tàn nhẫn như Voldemort.
Chắc chắn nó sẽ là một phương đáng gờm vì sức nhạy bén đáng sợ.
Nó sẽ không như cụ Dumbledore cũng chẳng như Voldemort.
Voldemort chẳng đáng sợ bằng cụ Dumbledore.
Cụ cũng không đáng sợ bằng Voldemort.
Ở rất nhiều mặt, cụ Dumbledore đáng sợ ở chỗ, cụ có thể hiểu được chữ yêu và lợi dụng chữ yêu đó, lợi dụng khao khát trong nội tâm.
Vì yêu, người ta có thể làm bao nhiêu chuyện.
Y chẳng rõ, nhưng tựa như gia đình y, cũng là yêu, y yêu con trai y, yêu gia đình y, cũng là một từ yêu.
Vì gia đình, y sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.
Hơn cả gia tộc.
Đó là lí do cụ Dumbledore đáng sợ.
Cụ hiểu từ yêu và biết yêu mang lại những gì cho con người.
Từ yêu có thể cứu rỗi một linh hồn đang bên bờ vực sụp đổ và tuyệt vọng.
Nhưng cũng khiến một người lạc quan trở thành một kẻ sa đoạ.
Voldemort đáng sợ ở chỗ, gã không biết yêu nên gã tàn nhẫn, ác độc, thích dày vò người khác hơn bất kì.
Nhưng giờ, liệu gã còn giữ được sự đáng sợ đó không? Trong khi y cảm thấy gã chẳng còn nữa.
Chỉ có sự bốc đồng tàn sát vô cớ, tự khiến thế lực của mình suy sụp.
Gã chỉ còn là một kẻ điên không có lí trí.
Kẻ điên không đáng sợ, đáng kiêng kị nhất là kẻ vừa điên vừa có lí trí lại có thực lực.
So với hồi năm ngoái, giờ gã hoàn toàn đánh mất lí trí.
Y vẫn môi ra được chút thông tin từ cách hành động của gã.
Điều khiến y chẳng rõ ràng nhất chính là cách gã đối xử với Harry và gã vẫn rất nhân nhượng với Bellatrix Lestrange.
Như một sự tôn trọng tối thiểu dù ả đã điên hơn cả gã.
Có lẽ là hai kẻ điên tìm được tri kỉ.
Y cười khẩy.
Hi vọng rằng mọi thứ sẽ không trật khỏi đường ray mà y mong muốn.
Bước sang cuối tháng 7 như một cái chớp mắt.
Là tới sinh nhật của Liva cùng Eirry.
Nó cũng như mọi năm, không gửi quà cho họ.
Thật ra là sâu trong nội tâm nó có chút tự ti.
Nó cho rằng hai đứa em nó sinh trong một môi trường có tiền, ổn định lại là quý tộc cao sang.
Mấy món quà của nó chẳng qua giống như mấy hạt cát trong sa mạc.
Hơn nữa, nó cũng biết hai đứa không thích nó.
Điều đó chỉ tổ thêm cho chúng không vui.
Nhưng nếu là kiếp trước thì giờ, nó đã có sinh nhật nhỉ? Ít ra là trong suốt những năm ở nhà Dursley, nó chẳng có được một cái sinh nhật ra dáng.
Đến khi đi học, cũng khá lẫn lộn.
Vì nó còn bận chiến đấu với Voldermort nữa cơ mà.
Harry dằn lại cảm xúc của mình, quyết định hôm nay sẽ không đụng gì tới đống công tác.
Mới tới tối, bầu trời lại mưa lớn, thật u ám và nặng nề.
Nó đã nghe Lucius nói, sinh nhật năm nay của hai em cậu được tổ chức rất lớn, còn có khá nhiều quý tộc tham dự.
Nhưng cũng có rất nhiều người thấy làm lạ khi bọn họ lại không làm tiệc ở phủ Potter.
Mà làm tiệc ở căn nhà nhỏ đã được nâng cấp lên của bọn họ.
Tuy rằng có rất nhiều suy đoán diễn ra xung quanh buổi tiệc.
Điều đó chẳng làm ảnh hưởng tới sự vui mừng của nhà Potter, náo nhiệt đông đúc cùng tiếng cười.
Những lời chúc mừng kéo dài đến tận giữa đêm.
Nó đã viết một lá thư gửi cụ Dumbledore về chuyện có thể Liva là cầm đầu của Hắc Giáo Đoàn.
Nó tuy rằng thật yêu thương cô em gái, lẫn em trai nó.
Có một số chuyện, nó chỉ có thể tự ngẫm trong lòng.
Sau ngày sinh nhật của Liva cùng Eirry là tới lượt sinh nhật nó, ngày 1 tháng 8.
Sinh nhật năm nay của nó, Lucius ngỏ lời muốn tổ chức tiệc, nó từ chối với lí do không thích sự ồn ào.
Nó không muốn sinh nhật phải ngồi lóng ngóng mấy cái tin loay hoay lòng vòng của bọn họ.
Một buổi sáng đẹp trời của đầu tháng tám.
Chào đón nó là những tia nắng gắt chiếu lên khắp phủ Malfoy, xen kẽ qua từng hàng cây xanh, đi vào bên khe kính cửa sổ, đi thằng qua giữa tấm màn che mà nằm trên giường, thảm, từng lát gạch.
Sự hiện diện của ánh nắng làm cho cả căn phòng ấm lên.
Dịu dàng chiếu lên cả đôi gò má nhợt nhạt, soi rọi hàng mi đen dài, những nhành tóc nâu.
Lông mi nó đung đưa, hé mở cặp mắt xanh lục như hòn ngọc quý mang màu của khu rừng rậm xanh ngát.
Hàng nước mắt buồn ngủ cay rát chảy ra từ bên khoé mắt nó.
Nó đánh một cái ngáp dài ngồi dậy duỗi người.
Bắt đầu ngày mới cho "ngày sinh nhật".
Nó lau mấy hàng nước mắt bên má rồi đi vệ sinh cá nhân.
Vốn nó định mặc cái gì đó trông đẹp một chút, nhưng lại lười nên mặc cái áo tay dài vải mỏng với cái quần short đen ngắn trên cả đầu gối.
Nó kéo tầm màn vén qua hai bên cửa, để cả vùng nắng thay nhau toả sáng cả căn phòng.
Nó nheo mắt lại nhìn về hướng hàng cây xôn xao.
Cửa sổ cũng mở toanh ra để cho mùi hương mùa hạ bay ngang mũi nó.
Vào chừng 8 giờ sáng, mấy con cú thi nhau bay lượm vào phòng nó cùng mấy món quà.
Nó nhận được quà từ Chú Lupin, cụ Dumbledore, còn có Snape.
Và Sirius.
Nó thật kinh ngạc khi chú Sirius gửi quà cho nó, cũng kinh ngạc với món quà của Snape.
Ít ra thì ông vẫn nhớ sinh nhật nó dù ông rất giận nó.
Vì chuyện của hôm trước đó ở khu vườn.
Nó vừa đặt mấy món quà vào góc giường thì một con cú màu đen bay thẳng vào đứng bên bàn.
Mùi của Hắc Ma Pháp nồng nặc trên cái chân của con cú.
Nó cẩn thận gỡ món quà xuống, con cú kêu một tiếng thật to như đau đớn lắm, rồi quạt bay đi.
Xung quanh món quà dường như được bao chùm bởi tia sáng màu đen tối thăm thẳm với mùi chết chóc.
Nó chẳng cần nghĩ cũng biết là quà của Voldemort.
Điều đó khiến tâm trạng nhẹ nhàng của nó vừa được nâng cao, lại mạnh mẽ tụt xuống như một chuyến tàu lượn siêu tốc.
Nó gỡ món quà ra, bên trong đựng cái cây đũa phép, nó chắc chắn không phải của Voldemort vì gã có cây đũa phép trùng với nó rồi.
Một cây đũa phép nồng mùi của máu tanh, điều gì khiến gã nghĩ nó sẽ dùng thứ này.
Nó có thể nghe được cả tiếng gào thét của những linh hồn từ trên đầu đũa.
Một cây đũa phép mang lại sự tuyệt vọng cho bất kì người nào.
Nó sờ lên tay cầm của cây đũa, mọi tia sáng đêm tối biến mất tăm.
Cùng với đó là kí ức chế tạo đũa phép đi thẳng vào sọ não nó.
Một cây đũa được chế tạo từ máu tim của một trăm người, cùng với xương của vong mã.
Đó là lí do vì sao, nó cảm nhận được chết chóc tàn bạo từ cây đũa.
Nó quăng chiếc đũa ra xa vì căm ghét chúng, hoảng loạn, lo sợ.
Những đoạn kí ức của bọn họ xào xoạt làm nó sắp phát điên.
Dường như gã mang thứ này cho nó là để tra tấn nó.
Đợi khi bàn tay nó đã chảy giọt máu xuống tới sàn, nó mới từ cơn mê tỉnh lại.
Hơi thở của nó hồng hộc, tham lam hít lấy oxy trong phòng.
Trái tim nặng nề như bị đè ép bởi một cục tạ to tướng.
Máu chảy từ mắt, mũi miệng, tai của nó, tràn lan khắp sàn nhà, ướt đẫm cái áo trắng.
Nó lên cơn co giật, làm cơ thể nó liên tục run rẩy như bị điện giật.
Họng nó bắt đầu sủi bọt, tràn lan ra ngoài.
Khi nó tưởng mình sắp chết rồi, sắp mất đi cái mạng.
Nó chỉ còn nhìn thấy lớp màn đêm tối bao chùm và khó thở.
Nhưng rồi, một niềm tin nhỏ bé nào đó đã kéo lấy nó, vực nó ra khỏi bờ cõi cái chết.
Nơi chỉ có tuyệt vọng và đau đớn.
Nó tỉnh dậy khi trời sập tối, gió lạnh làm cơ thể nó sốc cả da gà lên, những vết máu đông lạnh lại khô cặn trên lớp áo trắng, sàn nhà và trên mặt.
Cơ thể nó lạnh như cục đá, chẳng có chút ấm áp nào.
Nó lật đật ngồi dậy, lê lết thân vào trong phòng tắm.
Ít ra là nó vẫn còn sống, giống như có ai đó kéo nó từ cõi chết trở về.
Hoặc là do Merlin chưa muốn nó chết.
Ngài vẫn chưa muốn lấy đi linh hồn tạp nham đáng thương của nó.
Bất kì một lí do gì đó, mà nó chẳng biết và nó thấy mình cũng chẳng nên biết.
Nó còn sống, còn thở, dù cho hơi thở dồn dập.
Cái mũi nó lạnh toát, tay chân cứng ngắt.
Ngâm mình trong bồn nước ấm cũng chẳng khiến nó ấm lên được là bao.
Thật hiển nhiên rằng, vì món quà của Voldemort mà nó xém chết trong phủ Malfoy.
Sẽ chẳng có ai báo thù cho nó.
Đến cả Lucius cũng sẽ dùng mọi cách che đậy đi thông tin khi có người chết tại phủ Malfoy.
Một ngày sinh nhật tồi tệ cùng nỗi ám ảnh.
Nó co hai cái đầu gối lại, sát vào hướng ngực, hai tay choàng qua ôm chặt đầu gối.
Nó im đềm trong bồn nước chuyển đỏ, cùng mùi sắt nồng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...