"Không cần làm vậy đâu, phu nhân.
Chúng ta tính ra cũng được coi như chị em họ xa.
Không cần quá mức lễ nghi." Harry cười, nhanh tay đỡ Narcissa.
Nó khá có ấn tượng với người phụ nữ này, nhìn có vẻ cứng đơ và luôn không xuất sắc như chồng nhưng bà là một người mẹ hết lòng vì con mình.
"Thế sao, cho phép tôi gọi ngài là Harry nhé?" Narcissa vẫn giữ chút lễ nghi dò hỏi nó, trên môi vẫn giữ nụ cười.
Nó tẻ nhạt nói:" Có thể."
"Harry có thể gọi tôi là Narcissa." Bà cười nói thêm:" Chị Narcissa."
"Chị Narcissa, thất lễ rồi." Nó nghe vậy mới có hứng thú một chút.
Thái độ của nó đối mặt với Narcissa và so với đối mặt với y là hai trạng thái khác nhau nhiều.
Một cái thân thiện tôn trọng và một cái có tôn trọng những không thân thiện.
"Chị sẽ đi chuẩn bị thức ăn, em cùng với Lucius cứ nói chuyện đi." Bà nói vậy, cũng xoay mặt lại đi nơi khác.
"Tỷ- Phu." Harry nhìn sang Lucius, chẳng mấy có vẻ gì là mất tự nhiên khi nhận người "nhà".
Nó nhìn bộ dạng khó tiếp thu của Lucius lại run người lên vì nhịn cười.
"Ngài Harry, ngài không cần phải nín nhịn cười như thế đâu?" Lucius cố lấy lại vẻ bình tĩnh, điềm nhiên nói dù cho khuôn mặt y thật mất tự nhiên.
"Đừng dùng kính ngữ với em.
Tỷ phu." Nó lại chọc ghẹo, bước chân thì lại đi vòng vòng thăm quan phủ Malfoy.
Bên ngoài khu vườn thì khá là tinh xảo và đẹp, so với lần trước thì khu vườn mới được trang trí cắt tỉa lại, đầy những bóng râm liu xiêu mát mẻ.
Nồng mùi thơm của hoa nở mùa hạ dễ chịu.
Nếu chịu khó bỏ qua thời tiết nóng nực thì đúng là việc ra ngoài hóng gió là chuyện phi thường phù hợp với mục tiêu cuộc đời của Harry.
Sống bình yên, lòng tự tại.
May là bây giờ trời tối, nên cũng không nóng nực mấy.
Phủ Malfoy trông có vẻ khá có thiên hướng hiện đại khi chúng được lắp đặt những vật dụng của Muggle, ví dụ như tủ lạnh và những cái bóng đèn treo đầy khắp nhà.
Trừ mấy trang trí vốn có cổ điển như các quý tộc thời xưa chưa thay đổi thì trông khá là giống căn nhà của Muggle.
Nó phải kinh ngạc nhìn Lucius, vì nó biết y căm ghét Muggle và khinh thường bọn họ đến mức nào.
Để mà giờ có thể hạ mình xuống dùng đống vật dụng đó.
"N..
Harry, không cần quá kinh ngạc, ta chỉ muốn thử xem bọn Muggle có thể làm được tới đâu thôi.
Đây chỉ là thí nghiệm." Lucius giải thích bằng giọng nói lơ lớ.
Harry cười mỉa, nó chẳng tin gì y.
Tin y chắc chắn nó sẽ bán giống.
Thí nghiệm mà dùng đống đồ đó trong nhà.
Y cho rằng nó là đồ ngốc sao?
"Ta có chút đồ muốn cho em xem, chắc chắn em sẽ hứng thú." Y khá mất tự nhiên khi đổi xưng hô từ "ngài" sang "em" một cách thình lình như thế.
Dù điều quan trọng bây giờ là y đang cố thay đổi chủ đề ngớ ngẩn này.
"Hãy để chúng vào ngày mai." Nó lập tức đưa đẩy công việc ra xa, nó mới về ngày đầu tiên.
Không muốn phải vội vàng vào chính sự.
Cơ thể nó cần phải nghĩ ngơi và cái bụng nó đang trống rỗng, nó cần phải lót đồ ăn vào cái dạ của nó trước khi nó lại ngất xỉu rồi nhìn thấy khuôn mặt của Snape lườm nó giận dữ.
Ông sẽ lại mắng nó vì tội chẳng ăn uống đoàng hoàng.
Rồi mặt ông sẽ hầm hầm như đít nồi đã được sử dụng cả năm rồi bị khét đen thui như mấy cục than xì.
"Thức ăn đã xong rồi, hai người nên dừng cuộc nói chuyện một lúc đấy." Narcissa nói, nhẹ nhàng đi đến sau lưng hai người.
Những bước chân đi chẳng phát ra tiếng động và đủ nhã nhặn.
Khác biệt hẳn với bước chân đi lộp cộp của Harry.
"Em hãy gọi thêm Draco xuống ăn." Y nhìn Narcissa bảo:" Thằng bé chắc cũng chưa ăn gì đâu, hãy gọi thằng bé xuống tiếp đãi vị khách quý của chúng ta."
Nó nhướng đuôi chân mày lên, khi y nói rằng nó là khách quý của "chúng ta" thay vì là khách quý của "tộc Malfoy".
Dường như y cố tình nói thế, hoặc là y cho rằng nó có thể trở thành nửa cái người nhà của y.
Nhưng vì lòng tốt bụng của nó thì thật sự, dù thế nào nó cũng có ý định để bất kì ai dính vào chuyện Voldemort và cụ Dumbledore, cùng với nó.
Việc để Lucius làm gián điệp, là do nó biết Voldemort sẽ không trách phạt y nếu biết chuyện.
Vì trong mắt gã, nó cũng là gã.
Y làm việc cho nó, cũng là làm việc cho gã.
Nó biết rằng gã biết điều mà Lucius đang làm.
Với cái đầu óc siêu nhân của gã thì chẳng nhẽ không biết được có người phản bội.
À, trừ khi gã đã thật sự điên cuồng, mất toàn bộ trí lực và thông minh.
"Con của anh Lucius có vẻ chẳng yêu thích gì em, thằng bé rất có chính kiến đó." Harry tuỳ ý nói, hai người đi đến chỗ phòng ăn.
Lucius nói:" Draco còn rất trẻ con, lúc nhỏ, ta đã rất nuông chiều thằng bé, nên thằng bé chẳng hiểu được quá nhiều điều."-" Thằng bé sẽ còn phát triển hơn nữa để xứng đáng với vị trí gia chủ Malfoy." Cây gậy đầu rắn của y gõ mạnh xuống sàn trong khi bước đi và nói tới câu này.
"Hi vọng vậy." Harry nói, ngồi vào bàn ở vị trí đối diện Lucius.
Nó vừa đáp lời xong thì từ bên phía cầu thang, nó đã nghe tiếng nói đầy bất mãn và khó chịu của Draco
"Tại sao con phải đón tiếp nó? Con đâu ưa gì nó đâu."
"Đủ rồi, Draco, con nên ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, ba mẹ sẽ không hại con." Giọng Narcissa rất kiên nhẫn khi dỗ dành Draco Malfoy.
Mặt Lucius vừa rồi còn đang khá chắc chắn về lời nói của mình, giờ hai hàng chân mày có màu tựa như màu tóc của y nhăn nhó lại.
Khoé mắt lộ cả nếp nhăn, y nhìn Harry cười làm lành nói:" Hãy thứ lỗi cho sự vô lễ của Draco.
Thằng bé vẫn còn quá nông cạn."
"Không sao đâu." Nó chẳng để tâm nói, tai lại vểnh lên cố nghe mấy lời từ phía cầu thang.
Nhưng hai người kia đã đến phòng ăn cùng nhau và đã ngồi vào bàn.
Draco căng mặt không nói gì, hắn cũng không nhìn hay chào hỏi Harry.
Dù cho Lucius còn đang nhìn chằm chằm hắn.
"Draco Malfoy." Y vừa cười vừa nói, nó biết là y giận quá, nên mới cười thành vậy.
Khuôn mặt đẹp đẽ của y giờ còn đang căng cứng lại kia mà, trừ nụ cười cùng ánh mắt ra.
Draco rùng mình, nhìn lên Harry nói:" Chào, Harry..Snape..".
Thái độ của Lucius đã khiến hắn sợ hãi.
Y chỉ gọi cả họ lẫn tên khi hắn hoàn toàn làm sai chuyện gì nghiêm trọng.
Đây là lần thứ hai hắn nghe được y gọi họ tên hắn, chỉ vì một người duy nhất.
"Ta sẽ suy nghĩ lại về chuyện dạy dỗ lại con, hãy gọi Harry là cậu.
Harry là em họ của mẹ con." Lucius không cười nữa, ánh mắt nghiêm túc nhìn Draco.
Harry sắp đói mốc meo khi lại phải cha con nhà Malfoy thuyết giáo nhau.
Đáng lẽ ra nó chẳng nên mang cái dạ đến đây, thật xót xa cho cái dạ của nó.
Có lẽ là Lucius đã nghe thấy tiếng lòng của nó, y cũng không nói thêm gì nữa.
Y bắt đầu bữa ăn và nói:" Harry, nếu có chuyện gì không quen hãy nói với ta hoặc chị Narcissa.
Thức ăn sẽ do gia phó Dobby chuyển bị, em chỉ cần kêu nó là nó sẽ xuất hiện."
"Vâng." Nó cụp mắt nhìn đồ ăn, miệng trả lời, tay lại khéo léo gắp từng miếng ăn mà cắt mỏng.
Trong thời gian ăn uống, không có ai nói chuyện cả.
Harry lo ăn đến nỗi chẳng buồn ngóc đầu nhìn ai một cái.
Đến khi ăn xong, Lucius dẫn nó đến phòng dành khách.
Y nói:" Nếu cảm thấy không hài lòng ở đâu hãy nói với ta." Y dứt câu liền đi nhanh ra khỏi đó.
Nó nghĩ bụng, chắc y lại định đi dạy dỗ lại Draco Malfoy, nhưng ở trước mặt nó thì chẳng tiện nói.
Giờ nó về phòng ngủ, chắc Draco sẽ được một trận nhừ đòn.
Có lẽ giáo huấn vài câu thôi chứ không đánh.
Dù sao thì ở Phương Tây người ta chẳng đánh con cái.
Trừ phi là bạo hành.
Nó nhìn đống hành lí đã được dọn sẵn trong tủ đồ của nó, nó lấy ra một bộ quần áo ngủ rồi mới chạy vào phòng tắm.
Phòng dành cho khách đúng là rất hoa mỹ so với các nhà khác.
Phòng tắm thì càng rộng rãi và sa hoa, có cả bể to cùng công tắc bật nước nóng lạnh.
Cái vòi sen cũng được đúc mạ vàng óng ánh sang trọng.
Sàn nhà thì láng trơn sạch sẽ với lót gạch nhẵn nhụi màu tối.
Cái gương cũng có viền vàng, bồn nước thì màu xám cùng với mấy sợi vàng trong lát gạch.
Đến cả bồn cầu mà còn mạ vàng viền ngoài thì đủ thấy nhà Malfoy giàu tới cỡ nào.
Ấy vậy mà kiếp trước lại đi về hướng tàn tạ chỉ còn lại một nửa.
Vinh quang cũng gần như mất sạch sẽ, còn tồn tại là vạn hạnh vì do chọn về phía ánh sáng, về phía quang minh.
Nhưng nó cũng biết đó là do tộc Malfoy chẳng còn đường nào để đi nữa.
Nó tắm rửa xong thì ra ngoài, tiện thể đánh giá phòng ngủ.
Một phòng ngủ phong cách cổ, màu nâu chủ đạo cùng với những cái bàn gỗ.
Có cái, mấy khoá kéo đều mạ vàng.
Giường cũng có viền mạ vàng cùng hình rắn cắn đuôi ở chân giường.
Đủ thấy gia tộc Malfoy chấp nhất với màu vàng cỡ nào.
Sàn nhà còn được lót cái thảm lông màu xám, có thể biết là lông cáo được may lại tỉ mỉ.
Là hàng hiếm có, muốn mua phải chờ đặt trước có khi cả mấy năm.
Hoặc là mua đấu giá cao ngất ngưỡng.
Chỉ là phòng của khách thôi mà đã trang trí loá mắt sa hoa đến vậy.
Nó từ bỏ việc tiếp tục đánh giá mà lăn lội trên giường ngủ một giấc thật ngon.
Nó hi vọng rằng công việc mà Voldemort giao tới sẽ không quá nhiều và Lucius sẽ không nói về mấy chủ đề vô nghĩa.
Hay là nó sẽ đón nhận tin tức xấu nào đó từ Hắc Giáo Đoàn chết tiệt.
Nó ghét phiền phức lắm, nhưng hình như cuộc đời nó chẳng được phép bình yên như người bình thường.
Nếu có thể sống như người ta, không e ngại sóng gió hay sợ hãi chuyện sống chết của người thân thương thì nó sẵn sàng ngậm 10 cái tất thúi của Merlin.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy từ sớm.
Nó ngồi trong phòng đọc sách trước để đầu óc của nó có thể thông minh hơn một chút.
Để mà không bị thầy Snape nói rằng nó có bộ não luôn treo lủng lẳng và không được sử dụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...