James Potter đang tại nhà mình, hắn đang vui vẻ nhìn Lily cười đùa cùng hai con.
Cho đến khi một con cú gõ cửa sổ thật mạnh bạo.
Hắn nhìn con cú, đó là con cú của Sirius.
Hắn cho rằng là tin từ chiến trường nên mới vội vã mở cửa sổ ra.
Đọc xong lá thư, mặt hắn vô cùng xấu xí, nhăn lại như đít khỉ.
Hắn nhìn hai con, lại nhìn Lily, nàng đang nhìn hắn tràn đầy lo lắng.
Hắn đốt cháy lá thư rồi nói:" Lupin đã chạy trốn khỏi Voldemort."
"Ôi, James, đó là một tin tức tốt đối với chúng ta.
Sao mặt anh lại nhăn như vậy?" Lily khiều lấy ống tay của hắn.
Nàng dịu dàng cười, ánh mắt chớp chớp vài cái đầy vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của James.
"Sức khoẻ của Lupin giờ rất yếu, anh định đến gặp Sirius để bàn việc tiếp theo." James lấy cớ bảo.
"Cha cho con đi theo với." Liva kéo áo của hắn, giọng điệu nàng ta nũng nịu.
Thấy con gái nhõng nhẽo, trái tim hắn biến thành một bãi đường ngọt ngào.
Có điều, hắn cố làm ra vẻ nghiêm khắc bảo:" Không đâu con iu, hai con còn quá nhỏ để dấn thân vào những chuyện này.
Người lớn có trách nhiệm phải chăm sóc cho hai con bình an thay vì tham gia vào cuộc chiến.
Hãy nhớ, cha mẹ hai con vẫn còn sống."
"Hãy chuyển sang học viện Gryffindor, cha mẹ cũng đã làm xong giấy chuyển cho hai đứa.
Slytherin rất nguy hiểm." Hắn hôn lên trán Liva, rồi lại hôn lên trán Eirry.
Hắn kéo tay của Lily lại nói:" Em iu, hãy chăm sóc hai con.
Anh đi chốc lại về."
Liva cùng Eirry nhìn mặt nhau thở dài.
Hai đứa chẳng muốn chuyển đến Gryffindor chút nào.
Nhưng có vẻ như tình thế ép buộc chúng phải chuyển đi.
Lily gật đầu cười nói:" Hãy đi đi anh." Nàng hôn lên hai bên má hắn.
Hắn cười rồi mang theo áo khoác, trực tiếp thổ độn đến nhà Sirius.
Hắn vội vàng đến nhà Sirius.
Tiếng hét to tiếng chửi người từ bà Molly bay thẳng vào tai hắn.
Hắn kéo cửa vào.
Thằng bạn thân của hắn giờ đang cúi thấp đầu xấu hổ vì chuyện của hắn.
Khiến hắn tức giận trừng bà Molly nói:" Đây là chuyện của chúng tôi, chị không cần phải xen miệng vào.
Sirius không liên quan trong chuyện này."
"Anh..
Anh..
ANH BIẾT RÕ HARRY LÀ CON MÌNH MÀ ANH VẪN LÀM NHƯ VẬY SAO?" Bà Molly hét lớn, chỉ tay vào mặt James Potter.
Bà đang nhìn hắn tràn đầy không thể tin nổi.
"Ừ phải, thằng bé là con của ả đàn bà ngu dốt, làm mọi cách để bò lên giường của tôi.
Ả còn chuốt cả dược kích dục vào ly nước của tôi dù tôi đã dùng mọi cách từ chối." James lạnh lùng trả lời bà.
"Tôi hỏi anh, anh có biết thằng bé có đôi mắt xanh lục bảo không?" Bà nạt vào mặt hắn.
Hắn đáp:" Con ả đó cũng có đôi mắt xanh, con trai của Lily vẫn luôn ở cạnh tôi và cô ấy."
Bà nói:" Được, anh cứ giữ cái thái độ đó đi.
Tôi và Lupin sẽ cùng đi cứu thằng bé."
"Dừng lại đi bà Weasley, hình như chuyện này đâu liên quan tới bà.
Cứ mặc kệ nó." James mất kiên nhẫn cắt ngang lời bà.
"Anh đủ rồi, anh có biết thằng bé mới có 13 tuổi hay không.
Tôi cứu thằng bé vì thằng bé còn quá nhỏ để chịu chết.
Thậm chí THẰNG BÉ CÒN CỨU MẠNG BẠN THÂN CỦA ANH." Bà nói rồi hét lớn ở câu cuối.
"MERLIN SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HẠNG NGƯỜI ĐỐN MẠT VÀ TRUY ĐỒI ĐẠO ĐỨC NHƯ ANH...!NHIỆM MÀU SẼ KHÔNG XUẤT HIỆN CHO CUỘC ĐỜI ANH." Bà đùng đùng ra khỏi nhà Sirius.
Bà đi ngang qua nhìn mặt Sirius, còn nói:" Tôi thất vọng về anh, Sirius.."
"Tôi nói đủ rồi bà không nghe sao, bà đừng xúc phạm tới Sirius.
Cậu ấy chẳng liên quan gì tới chuyện này." James lại cắt ngang lời bà, mắt hắn trừng thật to.
"ANH NÊN CƯ XỬ CHO PHẢI PHÉP, tôi lớn tuổi hơn anh nhiều đó anh Potter." Bà tức giận:" Anh có biết cái thái độ của anh vô cùng láo toét không?"
"Đủ rồi, Bà Weasley, đừng xúc phạm bạn tôi nữa." Sirius cuối cùng mở mồm nói.
"Mấy anh có biết các anh đang nói gì không!" Tiếng của Authur từ phía ngoài vang vào.
Ông ta không thể tưởng tượng được hai thằng đàn ông như Sirius và James lại đi nạt nộ vào mặt vợ của ông ta.
"Chúng ta đi, Authur.
Em không thể chịu nổi khi đứng chung phòng với hai thằng bạc tình bạc nghĩa được." Bà lôi kéo tay Authur về nhà.
"TÔI CŨNG KHÔNG MUỐN NHÌN MẶT NGƯỜI LO CHUYỆN BAO ĐỒNG NHƯ BÀ.
TÔI CÓC CẦN BÀ LO TỚI THẰNG ĐÓ, BÀ CÓ NGHE RÕ KHÔNG!" Tiếng của James vọng cả căn nhà.
Còn lớn tiếng hơn nhiều với giọng nói của bà Walburga nữa.
Bà Walburga nghe tiếng cãi vã của bọn họ, bà ta cười chói cả tai vì vui sướng.
Đuổi được hai kẻ phản đồ của quý tộc ra khỏi nhà, khiến cho bà vô cùng thoải mái.
Tại trang viên Gaunt.
Nhân vật chính trong câu chuyện cãi vã của bọn họ vẫn đang sấp mặt trong đống công văn.
Thật kinh ngạc khi người đến lấy đống thứ giấy được duyệt lại là Lucius Malfoy.
Trong căn phòng chỉ có tiếng lách cách viết bài.
Cho đến khi xuất hiện tiếng gõ cửa lốc cốc.
Harry cũng chưa ngẩng đầu lên mà nói:"Cửa không khoá."
"Ngài Harry, tôi đến để lấy công văn." Lucius bước vào trong cúi người rồi nói.
"Ừ, chồng bên trái" Harry vẫn chẳng ngẩng đầu lên.
Tay nó cặm cụi viết viết.
Dù cho có nhiều chỗ nó chả hiểu, nhưng mà thôi nó cứ việc làm là được.
Dù sao có thiệt hại gì cũng chẳng phải lỗi của nó.
Do gã ép buộc nó thôi.
Mà nói mới nhớ, hình như việc nó bị đưa vô tròng như vậy là do bức thư mời của người đàn ông đang lấy đống công văn đã duyệt đối diện nó.
Nó mới ngước mắt lên nhìn y.
Tuy trong lòng rất muốn giận cá chém thớt nhưng nó cũng thừa biết dù không có bữa tiệc này.
Voldemort cũng sẽ dùng mọi cách để mà tìm nó.
Tuy nó vẫn chưa rõ mục đích của gã, nhưng nó sẽ không ngại lợi dụng các mối quan hệ của gã.
Dù đầu óc đơn giản của nó chẳng nghĩ được bao nhiêu chuyện phức tạp.
"Ngài Harry, không biết ngài đã hay tin gì chưa.
Tin tức về một thế lực mới đang hình thành.." Y lướt mắt lên nhìn nó, đôi mắt xanh đầy thăm dò.
"Ồ." Nó hứng thứ buông bút xuống nhìn y, chờ y nói tiếp.
"Là thế lực nhỏ hơn Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử.
Nhưng tôi nghi ngờ nó đang muốn chờ đợi hai bên diễn ra cuộc chiến rồi sẽ ngư ông đắc lợi." Lucius cụp mắt xuống vừa xếp lại đống giấy vừa nói.
"Ha hả, muốn ngư ông đắc lợi, cho rằng đây là trò chơi sao." Nó châm chọc.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
"Đó là một thế lực rất có tiềm năng thưa ngài.
Chúng tự gọi mình Hắc Giáo Đoàn.
Cũng bao gồm gia tộc Rolleber, bạn cũ của ngài." Y nói.
"Lucius Malfoy, ông nghĩ mình có thể né tránh khỏi tầm mắt của Dark Lork và làm việc cho tôi sao?" Nó kéo hộc tủ ra, lấy ra một chai độc dược.
"Ngài Harry, có lẽ ngài không biết, nhưng tôi, gia tộc Malfoy tôn thờ kẻ mang lại ích lợi lớn lao cho mình." Lucius nhìn lên chai độc dược mà nó đang đặt trên bàn.
"Ngài Malfoy, đừng để thông minh phản thông minh lầm." Nó cong môi cười, ánh mắt của nó rất bộc trực nhìn y.
"Cảm ơn ngài nhắc nhở." Lucius lại cụp mắt xuống, thì thào.
"Chai độc dược này sẽ tiêu trừ dấu hiệu hắc ám của ông.
Và có thể giữ lại biểu tượng trên tay ông.
Nhưng khi Voldemort trừng phạt, ông vẫn có thể cảm nhận được dấu hiệu.
Sẽ không đau đớn.
Mà tôi cho rằng ông giỏi đóng kịch, ông Malfoy." Nó lại tiếp tục cầm viết lên xử lí công việc của mình.
Chai độc dược tự động bay vào túi của Lucius.
Y không nói không rằng, cầm theo sấp giấy mang đi.
Trước khi ra khỏi phòng, y đã nhìn Harry thật kĩ.
Y biết nó đang ám chỉ điều gì với y.
Đến tận khi Lucius ra khỏi phòng, nó hơi thở dài.
Mấy cái thứ ngôn ngữ xoay lòng vòng khiến nó phát mệt.
Nó đã nói đơn giản và nó cho rằng Malfoy hiểu điều nó nói.
Nó gọi gia tinh chuẩn bị phần ăn tối cho nó, đó là cái bánh mì tạc, cùng miếng bò bít tết và bánh kếp.
Bánh mì tạc là món ăn yêu thích nhất của nó.
Sau khi gia tinh chuẩn bị đồ ăn xong.
Nó ra ngoài ngồi vào bàn, cắt miếng bánh mì, rồi cắt cả bò bít tết.
Bắt đầu ăn xong phần ăn của mình.
Sau cùng là ăn nốt phần bánh kếp.
No nê nó lại về phòng làm việc.
Hoàn toàn là đặt mình trong trạng thái cuồng việc.
Bước sáng tháng 7, trang viên Gaunt có không khí tương đối mát mẻ.
Nên Harry không quá khó chịu khi gặp mấy cảnh nắng nóng đổ mồ hôi hột.
Điều khiến nó khá vui mừng hơn là lão già đốn mạt Voldemort cũng không xuất hiện trang viên.
Có vẻ là gã đã bận tối mặt tối mày với cuộc chiến cùng cụ Dumbledore.
Nó vẫn đang suy nghĩ cách bảo vệ lũ trẻ ở trường Hogwarts.
Những mầm non mới của giới phù thuỷ.
Lũ người lớn nhát cấy chẳng dám chống trọi với Voldemort.
Cụ Dumbledore nếu đến đường bất đắc dĩ, sẽ tựa như kiếp trước, khiến cả một thế hệ chưa trưởng thành chìm vào biển máu.
Vì người lớn chẳng dám chiến đấu hay mở đường cho chúng lớn lên.
Thật nhát gan và đáng buồn cho tình thế hiện tại.
Trong khi người lớn không dám chiến đấu thì những đứa trẻ lại chẳng biết sợ.
Chúng chiến đấu, mà nó nghĩ chứng chẳng hiểu tại sao mình lại dính tới cuộc chiến này.
Đến cả Colin, nó chắc chắn thằng bé đó chả biết gì về cuộc chiến.
Cha mẹ thằng bé đều là Muggle, thằng bé chẳng có nghĩa vụ ở lại.
Thằng bé quay lại Hogwarts cũng chỉ vì quá mức hâm mộ thần tượng là cứu thế chủ.
Chết một cách không rõ ràng.
Nó có lỗi với cha mẹ thằng bé khi đã lôi thằng bé vào cuộc chiến.
Nó cũng biết nếu không phải cụ Dumbledore bất đắc dĩ, cụ cũng chẳng muốn làm vậy.
Việc cụ muốn hi sinh nó cũng là thật sự hết cách.
Nếu nó là cụ, cũng chưa chắc nó sẽ làm được tốt hơn.
Dù sao vết sẹo trên trán nó chứa đựng mảnh linh hồn vô cùng tà ác.
Của tên Voldemort.
Cụ chỉ là sợ gã lại quay lại và báo giới phép thuật thôi.
Cụ rất vĩ đại, cũng thật nhiều bất đắc dĩ.
Cũng không phủ nhận được cụ mang lại rất nhiều thê lương cho người khác.
Nhưng chiến đấu với một kẻ như Voldemort, liệu còn cách nào chiến thắng nữa hay không.
Chiến tranh phải có đổ máu mới là chiến tranh.
Sẽ không có nhân từ nào trong cuộc chiến cả.
Nó thở dài, không thèm xử lí đống giấy tờ nữa mà về phòng đánh một giấc đi ngủ cho bình yên.
Chuyện khác để mai rồi tính.
Còn khó quá thì đành bỏ qua vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...