"Mà thôi, nếu vậy thì ngươi cứ ở trang viên làm việc đi." Gã đột nhiên đổi giọng nói.
Mặt gã chẳng có tí cảm xúc nào, nên Harry cũng chẳng biết là gã đang nghĩ gì.
Đôi mắt gã lườm nó.
"Mệt ông còn nghĩ tới cho tôi." Nó cười mỉa, châm chọc:" Ông không sợ tôi tiếp xúc với thuộc hạ của ông rồi bọn họ sẽ phản ông sao."
Tiếng cười ngắn đầy khó chịu của Voldemort, gã cười xong lại bảo:" Nếu ngươi làm được thì cứ làm.
Ta cũng muốn xem lũ nhát cấy đó làm được chuyện gì."
Giọng điệu của gã làm Harry cảm thấy thật khó ưa, nhưng nó cảm thấy, đôi mắt gã lại sáng lừng bất thường.
Nó thình lình cảm thấy, chẳng lẽ gã vừa khinh thường nó lại vừa hi vọng vào nó sao.
Có lẽ là suy nghĩ đó quá mức khủng khiếp, nên nó chẳng muốn nghĩ tới nữa.
Ngày tháng trôi qua, gã liên tục để cho một đống giấy tờ ập vào phòng làm việc của nó.
Nó không đụng tới dù cho chúng sắp đầy ắp cả phòng.
Đến khi một tuần tròn trĩnh, gã mất tích không thấy tăm hơi, lại quay trở về trang viên.
Kala vào trong phòng ngủ của nó, thấy nó đang ngồi bên bàn đọc sách nói:" Thiếu gia, chủ nhân muốn gặp ngài."
Nó phủi cái tay rồi chậm chạp thay quần áo rồi mới ra khỏi phòng.
Voldemort thì đang ngồi tại ghế sô pha ở phòng khách.
Gã nhìn nó một lúc, đánh giá từ trên xuống.
"Có chuyện gì?" Nó chẳng có kiên nhẫn hỏi.
Sau bữa tiệc, gã biến tướng, đổi cách dày vò nó hay sao đó.
Bắt ép nó bị giam lỏng ở trang viên Gaunt.
"Mi cố chấp không chịu làm việc cho ta sao?" Gã nhướng mày lên, ngao giọng hỏi.
"Phải." Nó gật gù, thật làm ra vẻ.
Tại sao nó phải làm việc cho kẻ thù của nó.
Nó nói tiếp:" Tôi và ông không chung một phe, tôi cho rằng ông biết rõ điều đó."
Gã không trả lời câu đó của nó, mà lảnh sang chuyện khác nói:" Ta nghĩ ngươi thấy thứ này, ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời ta."
Nó cố mà nhìn vào mắt gã, dù cho đôi mắt đó đang cố gắng nhìn thấu mọi thứ của nó.
Cái vẻ kệch cỡm như một trò đùa, khiến nó thật chán ghét.
Gã đứng dậy, để lộ ngoại hình cao ráo.
Gã cao hơn nó nhiều, nhìn nó cũng phải cúi thấp đầu xuống mới nhìn thấy.
"Đi theo." Gã nói, rồi nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Nó thì cũng chậm chạp theo sau, trong lòng không ngừng suy nghĩ mưu đồ của gã.
Ánh mắt của nó ngó lên, thấy cái xe ngựa đứng ở ngoài.
Nó cũng biết được đây là phương tiên di chuyển đặc biệt nhưng cũng thường thấy trong giới phép thuật.
Thường người ta sẽ dùng chúng để di chuyển đến trang viên.
Gã mang nó đi xuống dưới tầng hầm của một nơi ở khác, ngoài trang viên Gaunt.
Được coi là lâu đài do chính tay gã dựng lên.
Cái ngục giam dưới hầm rất ẩm ướt, tối tăm.
Còn tiếng gầm gừ to lớn.
Phía ngoài cửa thì có vài tên người sói canh gác cẩn thận.
Nó chợt nhớ là dưới trướng gã, đúng là có một bầy người sói đi theo.
Gã nói:" Bọn mi cứ việc ở ngoài canh gác, không cần đi theo." Chúng cũng gật đầu cung kính.
Gã vẫy tay, đi trước vào cửa.
Bên bên tường đều có những ánh lửa lấp ló.
Một kiểu ngục giam tương đối cổ xưa.
Như là của mấy trăm năm trước vậy.
Loại ngục giam này làm nó liên tưởng đến chỉ đủ giam cầm Muggles.
Nó theo sau, nhìn vào từng cái buồng giam, đều có giam giữ người.
Người ở bên trong đều đã bị trói buộc chặt lại, chẳng thể di chuyển.
Trên người bọn họ có nồng nặc mùi Hắc Ma Pháp.
Là mấy loại bùa chú dùng để phong ấn phù thuỷ.
Người tạo ra ngục giam này cũng thật cẩn thận, nó liếc nhìn người đàn ông đang đi trước mình.
Tướng đi của gã cũng khá đẹp, lưng thẳng, bước đi đồng đều.
Đến cái buồng giam cuối cùng.
Gã đứng lại, giơ đũa phép quẩy vài cái.
Cánh cửa cũng được mở ra.
Đập vào mắt nó chính là một người mà nó phi thường quen thuộc.
Gã xoắn tít, hứng khởi nhìn nó.
Gã lùi lại đến cạnh nó, cúi thấp đầu, kề sát bên tai nó.
"Người sói của Hội Phượng Hoàng, mà ngươi còn gọi là Lupin đó đây.
Ngươi thấy sao?" Gã thì thầm bên tai, giọng gã khàn khàn cợt nhã thích thú.
Nó đứng đó, dòm người đàn ông đối diện nó.
Ánh mắt nó tràn ngập chẳng thể tin nổi.
Vì người nọ, dù muốn tẩu thoát trong một trận chiến cũng rất dễ dàng.
Vì người nọ, chính là người đã dạy nó rất nhiều phép thuật.
Lupin giờ đang bị trói buộc bởi những cái xích to lớn đã được ấn bùa chú phong giữ người sói.
Chú Lupin sẽ chẳng thể thoát ra, trừ khi chú đã không còn là một người sói nữa.
Nó có thể biết rằng, thứ giam giữ chú, là do thợ săn người sói làm nên.
"Lupin, mi hãy ngưỡng mặt lên đi, xem nào, ai đến thăm mi nè." Gã khúc khích cười, nắm chặt đầu tóc chú giật mạnh lên.
Khuôn mặt chú đầy máu, ướt đẫm mồ hôi.
Đôi mắt chú hiện rõ dáng vẻ chẳng còn minh mẫn nữa, chú lờ mờ nhìn nó.
Chẳng mấy chốc lại phun ra một đống máu.
Tóc chú lởm chởm thấy ghê lắm.
Quần áo thì rách tum toé bất kham.
"Hãy tha cho chú ấy." Nó lại kéo cái vạt áo của gã, đầy cầu xin.
Nó không thể nào nhìn những người đó bị hành hạ đến chết đi sống lại trước mặt nó như vậy.
Nhất là chú Lupin.
"Tôi sẽ làm mọi thứ, xin ông, hãy thả chú ấy đi." Nó còn quỳ xuống, vất bỏ toàn bộ kiêu ngạo trước mặt gã.
Bàn tay nó run lẩy bẩy vì lo, lo cho chú, lo rằng gã chẳng chấp nhận cái lời cầu xin của nó.
Gã phát hờn, buông thả cái đầu tóc mà gã coi là ghê tởm.
Mặt gã giận dữ, nhưng lại cố mà giữ mình thật bình tĩnh.
Gã lại nắm tóc của Harry kéo lên, phì phò vào mặt nó:" Kể cả trao thân của ta sao?"
Nó mất hồn, ngơ ngác, chẳng thể nghĩ ra được gã sẽ nói thế.
Nó nuốt từng ngụm nước bọt đắng chát xuống cổ họng, khô khan nói:" Bất cứ điều gì ông muốn."
"Người biết không? Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, thậm chí là hứa với ngươi buông tha cho gia đình Potter.
Nhưng ngươi chẳng hề biết sợ.
Mi dù gì cũng là con trai của cái tên James Potter gì gì đó với cả con ả Lily Potter mà, để ta nói xem, Eirry Potter, thằng ắt ngu dốt đó chiếm lấy vị trí của mi.
Bắt buộc mi chịu chết.
Sau cùng mi lại không chết" Gã nắm chặt khuôn mặt trắng của nó, những cái móng tay đâm vào thịt nó.
"Ta biết rõ, mi mới là cứu thế chủ thật sự." Nụ cười của gã lại càng đáng sợ hơn.
Như muốn ăn thịt nó.
"Tôi sẽ, làm bất cứ điều gì..
làm ơn, đừng chạm tới bọn họ.." Nó cụp mắt xuống, đầy thành khẩn cầu xin.
Nó hận, hạn cái cơ thể nhỏ bé đến nhường nào, chẳng thể phát huy ra nổi hoàn toàn sức mạnh của nó.
Nó còn chẳng thể tự mình mang chú Lupin ra khỏi nơi đây.
"Để ta nói tiếp xem, Eirry Potter thật ra là thằng con hoang, mà mi mới là con ruột của Lily Potter.
Để ta cho mi biết một bí mật này.
Eirry Potter, thằng em mi, chính là thằng con mà James Potter say rượu tình một đêm đó.
Khà khà, có kinh ngạc không, dữ dằn chưa? Nếu không mi nghĩ tại sao thằng đó lại trông giống mi, giống thằng cha mi nữa.
À cho mi biết, Snape, tên phản đồ, gián điệp hai mang cũng chẳng biết tin đó.
Chỉ có thằng cha mi biết rất rõ." Gã liên tục nói, mặc cho mặt mày của Harry càng ngày càng xanh, khó coi.
"Cụ Dumbledore biết rõ điều đó, nhưng cụ vẫn muốn để mi chịu chết.
Mi biết tại sao không? À, tại vì mi sinh lúc 1/8, còn Liva, Eirry mới sinh ngay 31/7.
Cụ muốn giữ người trong lời tiên tri được sống.
Nhưng cụ đâu có ngờ, rõ ràng, trừ ngày sinh của mi, mi là người duy nhất sống sót dưới ác chú của ta, mà con đàn bà bảo vệ mi, tư chất tầm thường.
Chỉ thực hiện được một nửa ma chú cổ xưa bảo vệ được cái mạng của mi.
Chứ nếu theo ma chú hoàn chỉnh, ta sẽ không thể chạm vào người mi rồi." Gã càng nói càng hăng, nhưng nó lại im lặng, như đứa mất hồn.
"Lột áo ra đi." Gã bực bội quăng khuôn mặt nó đi, rồi ra lệnh.
Nó ngã nhào trên đất, nó cắn chặt môi, nhẫn nhịn sự nhục nhã.
Nó nhìn Lupin, chú ấy vẫn đang giữ hơi thở yếu ớt khó coi.
Trong đầu nó hiện lên những kí ức, khi mà chú ấy đến trường, trò chuyện cùng nó.
Chú ấy sẽ bao che nó, dẫn đường nó đi lên từng chút một.
Dù cho chỉ là ở một kiếp khác.
Nó cởi.
Nó để lộ nửa người trên, trắng lại ốm, lại chằn chịt vết thương.
Nó bình tĩnh nhìn gã.
Khuôn mặt gã mê mang nhìn nó, nó tưởng chừng sẽ thấy sự kinh tởm trên gương mặt đó.
Gã hơi run rẩy, những ngón tay gã chạm đến những vết thương trên người nó.
Trong lòng nó kháng cự, ghê gớm.
Nhưng nghĩ tới chú Lupin, nó không di chuyển, để cho gã làm gì thì làm.
Gã chẳng làm gì nó, tay gã đặt lên vết sẹo cơ thể nó.
Gã run môi, chẳng thốt ra tiếng nào.
Giọng gã nghẹn lại thì thào:" Chó chết!".
Gã bịt mõm Lupin lại rồi nắm lấy cổ tay nó lôi nó ra khỏi cái ngục giam, gã còn mang theo cái áo của nó.
Gã nhìn lũ người canh chừng bên ngoài nói:" Đừng đụng gì tới tên tù nhân ở trong.
Ta sẽ xử lí sau.
Nghe rõ?"
"Vâng thưa ngài." Bọn người canh gác nhìn nhau rồi quỳ xuống trả lời.
Chúng tò mò nhìn người mà chủ nhân chúng bao che đằng sau.
Nhưng vì sợ, chúng chẳng dám quá mức nghênh ngang đánh giá.
Gã nói xong cũng một mạch lôi nó đi thật mạnh.
Nó kiềm lòng hận thù của nó.
Một ngày nào đó, nó sẽ bắt gã trả hết.
Lupin ở bên trong, ánh mắt vốn ngơ ngẩn như thằng khờ, bỗng, lại trở nên minh mẫn và sáng rực lên.
Chú muốn gào hét lên, nhưng đến miệng chú cũng đã bịt lại.
Khi nãy, là tên Voldemort cố tình ếm bùa chú, để chú nhìn như giả ngây giả dại, thật ra lại vô cùng tỉnh táo.
Gã muốn hành hạ chú, để chú ăn năn về tội lỗi của mình sao?
Chú điên cuồng giẫy giụa, muốn chạy đi cứu Harry.
Mặc cho cơ thể chú đã kiệt sức.
Chú cứ vậy nhìn học trò của chú, đi rồi..
Khốn kiếp, thật khốn kiếp.
Không thể được
Chú lại cố bùng nổ ra khỏi đó, đối mặt với chú, chỉ là sự tuyệt vọng.
Đều là tại chú, tại chú mà Harry mới ra nông nổi thế, những giọt nước mắt chẳng thể kiềm được mà tuông trào trong vô lực.
Harry, làm ơn, con đừng có chuyện gì..
Chú nhắm chặt mắt lại, tiếng gào thét thành cái tiếng rên khốn khổ trong ngục giam.
Chú xin lỗi, thật sự xin lỗi cháu, chú sai rồi.
Chú sai rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...