Harry tỉnh dậy thì trời đã sáng, mặt trời còn lên đỉnh.
Cũng tầm giữa trưa.
Nó đi ra ngoài ăn sáng, đề phòng bao tử của nó lọt vào trạng thái như ngày hôm qua.
Kala đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cho nó.
Nó ngồi vào bàn ăn uống, trong đầu nghĩ ngợi tới chuyện mà Voldemort nói tới.
Nó không hiểu, thật sự là không hiểu.
Bởi vì nó chưa từng thấu nổi cái dã tâm, tham vọng lớn lao của con người.
Cũng không hiểu nổi tại sao gã lại vẫn luôn giữ cái niềm nỗi tiêu diệt những kẻ gốc Muggle đến vậy.
Có lẽ là do tuổi thơ đầy ruồng rẫy của gã.
Chẳng có một ai mang lại ấm áp cho gã, khiến gã trở thành một người không đúng đắn.
"Thiếu gia, ngài Malfoy muốn gặp ngài." Kala đi ra ngoài rồi vào lại, nói.
"Ừ, kêu hắn vào trong phòng làm việc của tôi đợi đi." Harry cau mày, dừng cái muỗng lại, tự hỏi Lucius đến tìm mình làm gì.
Nó ăn thêm vài muỗng rồi lấy cái khăn lau miệng.
Nó hơi lười, vì cho rằng cũng không có ra ngoài, nên nó cũng không thay đồ, trên người vẫn giữ nguyên bộ pajima màu đen.
Nó đi qua phòng nó, rồi qua thêm mấy phòng nữa.
Dừng lại trước cái phòng có trang trí viền vàng, uốn éo các hoạ tiết hoa mỹ.
Nó kéo cửa ra, Lucius đã ngồi bên ghế sô pha chờ.
So với lần trước nó gặp y, giờ nhìn y gầy hơn, mặt mày xanh xao, gò má của y vốn cao, giờ gầy lại trông hơi kì quái.
Nó chắc là y bị Voldemort hành hạ nên mới như vậy.
"Ngài Potter.." Lucius đứng dậy, kính cẩn trước mặt nó.
Hành động của y quá mức cẩn thận và ngột ngạt.
"Được rồi, tôi tin là ông cũng tự nhận định được điều ông tìm hiểu.
Hãy vào chủ đề chính." Harry mất kiên nhẫn với những lần xoay vòng vòng của Lucius.
Mặc kệ thái độ cáu kỉnh của nó, y cong môi cười, khá là giả tạo.
Y cất cao cái giọng của mình nói:" Tôi đã nghe rằng Severus đã được ngài chấp nhận làm người hầu.
Ngài có ý định gì sao?"
Harry căng chặt mày lại, nghĩ bụng, cái gì mà chấp nhận làm người hầu, rõ ràng bị Voldemort cưỡng ép đưa người.
Nó đâu có hứng thú thu thập mấy cái người dưới trướng.
Làm nó nhớ tới cái phái đoàn cụ Dumbledore hồi kiếp trước lúc năm 5.
Lặp phái đoàn đó cũng chỉ là vì bồi dưỡng nhân lực chiến đấu.
"Có chuyện gì?" Nó lạnh lùng nói:" Không lẽ ông định tỏ ra trung thành với tôi sao?"
"Ngài không cần quá bực bội.
Gia tộc Malfoy chỉ trung thành với ích lợi của mình." Lucius cúi đầu xuống, giọng nói nghiêm nghị hơn khi nãy.
"Tất nhiên, tôi nhìn thấy ngài có thể mang lại lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc của tôi." Y ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn nó.
Đóng kịch thật giỏi, nó cố nhịn cười ra vẻ nghiêm túc nói:" Tôi có thể giải trừ dấu hiệu hắc ám trên tay ông."
Lucius khựng người, lại càng tha thiết đối diện trước mặt nó.
Nó vẫy tay để y cúi thấp đầu lại gần nó.
Y cũng cẩn thận lại gần, để khuôn mặt y cách nó thật gần, chỉ còn vài centimet.
Mùi thơm nước hoa trườm qua mũi nó, ngào ngạt nứt mũi.
Một mùi thơm khá dễ chịu và nam tính.
Mái tóc bạch kim dài mượt suồng sã bên khuôn mặt nó.
Thơm thật!
"Một tháng nữa hãy đến gặp tôi, tôi sẽ giúp ông." Nó thì thào bên tai y.
Trong khi cái mùi thơm lừng đó cứ phát tán ngập quanh mũi nó.
Nó vội vàng xoay mặt đi, cách y xa vài tấc, để đề phòng cái mùi của y lan truyền vào khoang mũi nó.
Harry thật sự rất thích người có mùi thơm.
Đại khái là sẽ bị ảnh hưởng khá cao.
Mà Lucius từ tóc, khoé cổ, trên bộ quần áo trang trọng, đều toát ra những mùi thơm khác nhau.
Harry cố che giấu cái mặt sắp đỏ lên của nó.
Lucius chẳng nghĩ ngợi tới, vì y chỉ còn cái suy nghĩ, dấu hiệu ghê tởm trên tay y, sắp được xoá bỏ.
Sự vui sướng tràn ngập trong lòng y.
"Lord dặn muốn ngài tham dự tiệc tối hôm nay." Lucius thì cũng bận che đi cảm xúc vui vẻ của mình, dù cho bên môi nhịn không được cong lên.
Gia tộc Malfoy sẽ không bị chuyên chế bởi Voldemort nữa.
"Ừ, về đi." Harry vội vã đuổi khách đi.
Nó chẳng nhìn mặt y, chỉ để bóng lưng đối diện với y.
Vậy mà vào trong mắt y, nó giống như một vật báu bị che giấu khuất dưới bóng của Voldemort.
Lucius khi bước ra khỏi trang viên, y mới chợt nhận ra một số chi tiết mà y vô tình bỏ qua.
Y xoay người nhìn phía cửa của trang viên, bên cửa sổ mở toanh ra, Harry đang nhìn y.
Đôi mắt xanh lục bảo ví von như cánh rừng mênh mong, sâu thẳm.
Y chỉ chớp mắt một cái, nó đã biến mất, chẳng nhìn y nữa.
Giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của y.
Trái tim nhịn không được thình thịch nhảy lên, hoảng sợ.
Y đang sợ hãi.
Lucius chẳng nhìn nữa mà bấm cái khoá cảng quay về trang viên Malfoy.
Buổi tối, bữa tiệc được tổ chức tại gia tộc Malfoy.
Nhìn Lucius Malfoy vẫn điềm tĩnh và cao quý, chẳng thay đổi gì.
Cũng không có gì khác thường.
Y vẫn cung kính đối mặt với Voldemort, phục tùng và sợ hãi.
Bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, những cái bàn dài được trải khăn trắng, đầy đủ những thức ăn khác nhau.
Như bò bít tết, gan ngỗng, bò nướng các loại, với những đĩa rau, hoa quả.
Một bên bàn lại đầy đủ những thức ăn ngọt, từ bánh mật ong, bánh donut, bánh cakecup các loại.
Những cái đèn treo xung quanh tường, trên những cái cây để tạo ánh sáng.
Ánh trăng cũng muốn hỗ trợ, toả ra ánh sáng rực êm dịu xuống.
Những quý tộc lần lượt đến bữa tiệc.
Chúng đều đang chờ đợi vị chủ nhân của chúng, Dark Lord đời thứ hai.
Gã vẫn chưa xuất hiện dù mọi người đã đông đủ.
Nhưng không ai dám phiền hà hay tỏ ra khó chịu khi Voldemort đến trễ.
Bellatrix đứng cạnh Narcissa, ả đưa mắt nhìn tùm lum nơi, cũng chưa thấy bóng dáng của Voldemort.
Narcissa kéo lấy tay của ả nói:" Chút nữa, Lord sẽ đến, chị đừng quá lo."
"Ừ" Ả phất cái tay của em gái mình ra, lạnh lùng đáp lời.
Giờ đây, trong mắt ả chỉ có mỗi vị Chúa Tể của ả mà thôi.
Ả chẳng thấy, đôi mắt xám của cô em gái ả vẫn luôn nhìn ả thở dài.
Narcissa biết rằng mình phải chấp nhận chị của mình đã chẳng là chị của mình nữa.
Ả đã thuộc về nơi ả đặt lòng trung thành.
"Lord." Hàng loạt người quỳ xuống, khi một người đàn ông chững chạc, mang theo đôi mắt đỏ xuất hiện.
Kế bên chính là một thằng nhóc có đôi mắt xanh lục mặc một bộ vest đen với viền xanh.
Rõ ràng càng tôn lên màu mắt của nó.
Nó đang yên tĩnh đọc sách thì bị Voldemort lôi kéo đến đây.
Gã còn chuẩn bị sẵn cái bộ trang phục dự tiệc cho nó.
Thật đáng mừng là gã không lôi sinh mạng của người nhà hăm đoạ nó nữa.
Mà gã lại lôi sang người mà gã cưỡng ép làm người hầu của nó, Severus Snape.
Lucius nhìn thấy nó, lại che giấu đi phần phấn khích dưới mắt.
Đôi mắt xanh của y chao đảo nhìn Voldemort, y đi đến, quỳ gối rồi nắm lấy cái giác bào của gã.
Gã chẳng nhìn y, gã nhìn Harry.
Đôi mắt gã lê tha trên từng tấc da mặt nó.
Làm nó rợn da gà, nó trừng mắt nhìn gã.
Sự tệ hại chiếm đầy cơ thể nó.
Nó tự nhủ, không sao, lần này nó chỉ nhún nhường vì mọi người.
Gã kéo rẹt cái giác bào, không cho y đụng tới.
Gã dùng giọng nói không to không nhỏ, lại vừa vặn mà nói:" Sau này, không ai được phép hôn giác bào của ta."
Gã thật ngạo mạn, nhìn xuống lũ người quỳ gối trước gã.
Gã chẳng để ai về mắt cả.
Lucius thật nhã nhặn đáp lời:" Vâng thưa Chúa Tể".
Trông y chẳng có vẻ gì là mất mát hay là xấu hổ.
Nó ác ý đánh giá, chắc là mấy quý tộc đã tu luyện được bộ mặt dày như đắp một ngàn lớp phấn lên mặt rồi.
Có một kẻ, lao đao quỳ di chuyển đến chỗ Voldemort.
Tên đó nhìn khá buồn nôn, đối với Harry là vậy.
Hắn ta nhăn mặt rồi ôm lấy chân của Voldemort như một con chó.
Hắn ta đầy thành khẩn nói:" Lord, ngài không hài lòng gì chúng tôi, ngài hãy nói đi.
Tôi nhất định sẽ cố thay đổi."
Nó chậc lưỡi, chắc là bọn chúng không thích đối xử như một con người.
Mà thích giống một con súc vật hạ tiện? Một nô lệ xấu xí dưới chân Voldemort sao?
Gã vẫn đang nhìn Harry, ánh mắt của nó đầy khó hiểu khi nhìn đến hắn ta.
Gã đá người đàn ông đó đi, rồi nhạt nhẽo bảo:" Cút đi, đừng chạm vào người ta.
Ta chỉ nói như thế, đừng có hỏi lí do tại sao chủ nhân của các mi làm thế, các mi chỉ có nhiệm vụ làm theo."
Nó dòm sang Bellatrix, từ đầu tới giờ, ả cứ nhìn nó bằng cặp mắt căm giận, ghen tỵ lẫn lộn.
Khiến nó có chút bực bội.
Nó có thèm đi cùng Voldemort đâu, nếu ả muốn thì cứ việc.
Bữa tiệc tối bắt đầu diễn ra, mọi người đều đang xã giao bàn tán về đứa trẻ đi cùng Dark Lord.
Một đứa trẻ được gã đối xử khác biệt.
Khi tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ có mỗi đứa trẻ đó được đứng.
Voldemort còn chẳng trách một câu.
Narcissa khéo léo tỏ ra không biết về nó với cái phu nhân liên tục dò hỏi cho đặng.
Bà đã nghe về Lucius nhắc tới, đứa trẻ được Lord bảo vệ như hòn ngọc trong tay.
Một đứa trẻ đặc biệt.
Nó nhàm chán đứng trong một góc tối, cố ý giấu đi bản thân trong bữa tiệc.
Nó thật chán ghét trò chuyện cùng những quý tộc.
Vì chúng luôn lộn xộn và quá mức xảo quyệt, cũng như khinh thường những người máu lai, như nó, như Snape.
Cũng chán ghét cả kẻ mà chúng cho là phản bội quý tộc.
Nó lả lướt mắt nhìn thấy vị giáo sư độc dược thân ái của nó.
Ông cũng đang bình tĩnh đứng trong góc nhìn nó.
Ánh mắt nó và ông chạm nhau trong sự ngỡ ngàng của cả hai.
Nó thật nhanh mỉm cười, để chào hỏi ông.
Ông lại cụp mắt xuống, vời như chẳng nhìn thấy nó.
Ông lạnh lùng hơn và trông, lại như lún sâu vào bóng tối hơn.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Voldemort đến đến mang nó về trang viên.
Gã thì thào hỏi nó:" Ngươi có vẻ không quá hoà hợp trong bữa tiệc, Harry."
Giọng điệu của gã đầy âm mị, ẩn đi cảm giác muốn ám chỉ điều gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...