Việc giáo sư Snape biết hay không đã không còn quan trọng, giáo sư Snape vẻ mặt đông lạnh đứng trên bục giảng, nhìn quét cả phòng học, Gryffindor và Slytherin phía ngồi dưới đồng thời run lập cập.
Severus Snape đang đối diện với quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh - một đám học sinh và sủng vật của bọn họ - trong phòng học độc dược của anh.
Nếu so sánh, quyết định gia nhận Tử Thần Thực Tử là quyết định sáng suốt cỡ nào.
Snape thậm chí còn có chút nhớ gương mặt rắn của Voldermort.
Một con cóc không có giáo dưỡng kêu 'Ộp' một tiếng, giáo sư độc được học cảm thấy thái dương của mình có thứ gì đó nổi lên.
Đều là lỗi của con chuột kia!! Snape hung hăng trừng Scarbbles, con chuột kia tâm thần không yên bất an cào cào chuồng cho sủng vật, muốn chạy trốn.
"Như vậy," Snape cẩn thận khống chế thanh âm của mình, làm giọng nói không trở nên khó nghe như vậy, "Potter!"
Harry đứng nghiêm túc
"Nếu tôi cho bột của rễ cây thủy tiên vào tẩm dịch của ngải thảo thì sẽ có được cái gì?"
"Hả?" Harry chỉ mờ mịt trong nháy mắt, "Là nước sinh tử, giáo sư."
"Tốt." Snape nhẹ giọng nói, thật giống như anh thật sự cao hứng vì Kẻ Được Chọn trả lời được vấn đề của trình độ năm nhất.
Vì thế có một bộ phận người trong Gryffindor vui mừng, phải biết rằng từ trước đến giờ Snape sẽ không cho Gryffindor thêm điểm sau khi trả lời câu hỏi.
Bất quá, Snape sẽ không để bọn họ cao hứng quá lâu.
"Như vậy, để chứng minh việc các trò không vì nghỉ hè mà vứt bỏ đầu óc của các trò." Anh huy động đũa phép, bố cục phòng học đột nhiên đã xảy ra biến hóa, trước mặt mỗi người đều có ba cái vác đựng đầy chất lỏng.
Mà bên phải cái vạc còn đặt ba bình thủy tinh đựng bột phấn.
" Ba vạc độc dược trước mặt các trò chỉ có một vạc thật sự chứa tẩm dịch của ngải thảo, đương nhiên, cũng chỉ có một bình chứa bột của rễ cây thủy tiên mà các trò cần.
Hiện tại, lựa chọn tài liệu mình cần, một mình, tự hoàn thành độc dược này.
Sau đó,.." Snape giả cười, " Tôi nghĩ sủng vật của các trò đều phi thường hy vọng là có thể ngủ ngon.
Hiện tại, bắt đầu đi!"
Harry vẻ mặt bi thôi nhìn cái vạc trước mắt.
Đúng là, nước sinh tử là độc dược trình độ độc dược của năm nhất, mà Harry cũng thật sự có thể một mình hoàn thành loại độc dược này.
Nhưng mà, cho cậu ba vạc đều giống nhau từ màu sắc đến hương vị, cậu làm sao biết được đâu là tẩm dịch của ngải thảo a!!
"Lão hỗn đản!!" Harry cầm bình thủy tinh không biết là đựng bột gì mà nói thầm, thương xót mình về phía tuyết điêu của cậu.
Hedwig an tĩnh ngốc trong lồng sắt, mới lạ đánh giá bốn phía, phát giác Harry nhìn về phía mình liền nghiêng đầu tràn ngập tín nhiệm nhìn lại.
Vì thế, Harry càng thêm rối rắm.
Harry đứng trước vạc hơn nửa tiết, đem bột phấn trong mỗi bình đều lấy ra một ít để nghiên cứu, cũng không bỏ qua mà tinh tế kiểm tra mấy cái vạc.
Xác thật, mỗi phần tài liệu đều có chút khác nhau, chính là Harry thật sự nhớ không nổi tẩm dịch của ngải thảo thật sự cùng bột rễ thủy tiên nhìn ra sao.
Sau khi do dự thật lâu, Harry rốt cuộc hạ quyết tâm mạo hiểm nổ vạc đem bột phấn nắm chặt trong tay cho vào vạc bên phải.
Vạc phản ứng bốc hơi, sau đó chậm rãi yên tĩnh.
Harry ngơ ngác nhìn chất lỏng trong vạc.
Vạc không có nổ mạnh, này thực tốt.
Nhưng mà vô luận như thế nào thì nước sinh tử cũng không nên là màu lam bạc xinh đẹp a!
Harry khóc không ra nước mắt nhìn Hedwig của mình, bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng việc một con cú mèo bình an chạy thoát từ phòng học độc dược có bao nhiêu phần trăm.
"Nhìn xem, nhìn xem," thanh âm trầm thấp của Snape vang lên, " Có vẻ sức sáng tạo của Kẻ Được Chọn của chúng ta cũng không được bình thường giống như thanh danh của của cậu ta, cả lớp chỉ có một mình trò làm ra độc dược có màu sắc này."
Harry xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
" Độc dược là một môn học tinh vi, tôi nghĩ tôi đã không ngừng cố gắng đem những điều này nhét vào đầu các trò từ khi các trò mới bắt đầu năm nhất, nhưng có vẻ Kẻ Được Chọn của chúng ta cho rằng cậu ta không cần ghi nhớ những điều này.
Nói tôi biết, Potter, vì sao cậu lại đem ba loại bột phấn đều bỏ vào tẩm dịch của ngải thảo?!" Snape mềm nhẹ nói, nhưng ý tứ trong lời nói của anh một chút cũng không nhu hoà.
"Em...!Em lấy mỗi thứ một ít để xem, em nghĩ có thể là không cẩn bị dính lên tay..." Harry quẫn bách trừng mắt nhìn vạc độc dược màu lam kia.
"Như vậy, vì sự không cẩn thận của trò, Potter, Gryffindor trừ 5 điểm.
Còn có, bảy giờ buổi tối thứ năm đến văn phòng của tôi cấm tức, mỗi tuần! Vì khả năng nhận biết dược liệu hết thuốc chữa của trò."
" Vâng, giáo sư." Harry ngoan ngoãn trả lời.
"Như vậy hiện tại, tôi nghĩ con cú tuyết của trò sẽ thích đồ uống mới của nó." Snape huy động đũa phép, một bình thuỷ tinh tinh xảo xuất hiện, chất lỏng màu lam bậc trong vạc tự động chui vào bình thủy tinh.
Việc này không chỉ có mình Harry, cả Hedwig cũng trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn Snape.
"Đừng, giáo sư, đừng." Harry giống như xin tha mà nói.
Nhưng thủy tinh bình giống như có ý thức bay vào lồng của Hedwig, con chim trắng hoảng sợ vùng vẫy muốn né tránh, kết quả bình thủy tinh nhanh nhẹn vọt mạnh vào miệng Hedwig, thành công đẩy ngã tuyết kiêu đáng thương.
"Hedwig!!" Harry luống cuống tay chân mở lồng, đem con cú mèo đáng thương đã mất ý thức của mình ôm vào ngực.
"Vì năng lực độc dược ngày và Longbottom cũng theo không kịp, Potter." Snape lãnh khốc nói.
Sau đó giống như để phản bác lời anh nói, Neville 'oanh' một tiếng làm nổ vạc của cậu ta -- giống những lần trước đây vậy.
Snape gần như là phản xạ có điều kiện mà ném ra một cái ' Protego', sau đó âm u nhận mệnh đi đến trước mặt cậu bé Gryffindor đáng thương.
Harry tinh tế kiểm tra tuyết kiêu có vẻ không sao nhưng thật sự trên lý thuyết là bị ngộ độc của mình, sau xác nhận nó còn hô hấp mới dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hermione, sau đó phát hiện trong phòng học quả thực đã loạn thành một đống, sủng vật của mội người bên Gryffindor cơ hồ đều không ổn, so sánh với họ thì phản ứng Hedwig chỉ là hôn mê bình thường nhất thôi.
Mà trái lại bên phía Slytherin, đừng nói đến kim ưng nhà Malfoy, ngay cả con chuột màu vàng của Goyle cũng cuộn mình ngủ rất ngon.
"Lão hỗn đản bất công! Nhất định là ông ấy đã nói cho Slytherin biết nên làm thế nào!" Harry ỷ vào việc Snape đi xử lí vạc của Neville, không kiêng nể gì mà nhỏ giọng nói xấu đối phương, sau đó Hedwig đáng nằm trong ngực làm cho hoảng sợ.
Con chim vẫn luôn an tĩnh nằm đột nhiên duỗi chân, sau đó hai cánh kịch liệt động đậy.
Harry · dọa nhảy dựng · Potter gấp đến mức nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Snape.
Giáo sư độc dược xử lí xong sự cố độc dược mới nhất của " sát thủ vạc" âm u nhìn qua, sau đó quét nhìn bốn phía.
"Tôi nghĩ, xét thấy sự ngu cùng lỗ mãng và cái không thể gọi là sức sáng tạo làm người khác khó thể lý giải, Gryffindor trừ năm điểm, mỗi người.
Trừ mỗi người." Anh cuối đầu nhìn về phía Neville, " Trừ hai mươi điểm, cùng một tuần cấm túc.
Tôi nghĩ giáo sư Filch sẽ rất vui vẻ mà an bài cho trò vài việc làm."
Neville phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
"Đồng thời," Snape nói tiếp, " Slytherin mỗi người thêm năm điểm.
Hiện tại, tan học."
Harry hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái lão biên bức luôn bất công kia, sau đó lòng đầy bi thương đi theo hầu như toàn bộ Gryffindor chạy về hướng Bệnh Xá.
Harry đem toàn bộ tinh thần đều đặt lên Hedwig nên bỏ lỡ độ cong hơi gợi lên trên khóe môi của Snape.
Tuy rằng không thể không vì đối thủ một mất một còn mà phòng học độc dược biến thành sở thú, nhưng biểu tình sinh động cuối cùng của Harry Potter cũng được xem là an ủi cho sự hy sinh của giáo sư độc dược.
Đương nhiên, tình cảnh mà con chuột đê tiện sắp gặp phải cũng là nguyên nhân khiến cho tâm tình vị Slytherin tóc trở nên sung sướng.
Còn về con chim ngu ngốc của Harry Potter kia ngoại trừ sẽ mơ vài giấc mơ thì cũng sẽ không có bất kì vấn đề gì.
Nhưng Snape không muốn đối mặt với một tên nhóc con Potter khóc thút thít -- tuy rằng bản thân Xà Vương cực kỳ hoài nghi cái tên ngụy thiếu niên Gryffidor kia có còn nhớ khóc như thế nào không.
Trong khi Snape đang vui vẻ đắc ý vì một lần khi dễ tất cả Gryffindor và Harry Potter, Phu nhân Pomfrey lại đang tay chân luống cuống nhìn địa bàn của mình trong nháy mắt bị một đám Gryffindor biến thành bệnh viện thú y.
Sau một trận binh hoang mã loạn bận rộn, vị phù thủy vạn năng ở Bệnh Xá cuối cùng cũng giải quyết xong 99% bệnh của động vật -- bao gồm cả con cú mèo, không, bị, sao của Harry Potter.
"Nhưng mà Hedwig đang run rẩy, phu nhân." Harry kháng nghị.
"Đó là bởi vì nó đang nằm mơ, cậu Potter, có lẽ nó mơ thấy nó đang bay hay gì đó." Vị phù thủy mỏi mệt tức giận nói.
Tóm lại, sau khi giảng quyết phần lớn các sủng vật bị độc được tổn thương rất ít, Phu nhân Pomfrey rốt cuộc bị con chuột của Weasley tóc đỏ làm khó.
Lúc đầu, con chuột này chỉ có chút ho khan, vì thế Phu nhân Pomfrey cầm dược trị ho đút cho nó.
Con chuột đáng thương uống xong cuối cùng cũng ngừng ho khan, nhưng lại không ngừng nấc cụt.
Trị hết nấc cụt thì lại bắt đầu nôn mửa.
Sau khi ngừng nôn mửa, con chuột này lại kêu gào lăn lộn trên tay Ron, mọi người thảo luận nửa ngày cuối cùng cũng nghiên cứu ra nguyên nhân là nó đang đau đớn.
Nhưng sau khi uống dược giảm đau, con chuột chịu nhiều tai nạn này cư nhiên lại dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà rụng lông.
Tóm lại, lăn lộn đến cuối, Phu nhân Pomfrey đau đầu nhìn con chuột toàn thân một cọng lông cũng không có mà còn mọc đầy mụn ghẻ, không biết có nên cho nó dùng dược trị mụn ghẻ-- trời biết uống xong con chuột này lại sẽ xuất hiện vấn đề gì.
"Có lẽ chúng ta nên đi hỏi Hiệu Trưởng một chút? Mình nghĩ thầy ấy sẽ nghĩ ra biện pháp.
Ừm....nếu không thể, ít nhất thầy ấy có thể nhờ giáo sư Snape giúp Scabbles nấu độc dược? Dù sao cũng là sự cố trên lớp độc dược."
Harry đề nghị.
Vị Kẻ Được Chọn trẻ tuổi này phải đến khi xác định cú mèo của mình không có chuyện gì, mới hậu tri hậu giác nhớ tới sự tòn taaij của Peter.
Sau đó phát hiện, còn chuột này bị một loạt bệnh trạng vẫn ôm tâm tình xem náo nhiệt, cho đến khi xác nhận Phu nhân Pomfrey thật sự không thể giúp con chuột này, mới chưa thỏa manc mà tiến hành kế hoạch cứu vớt cha đỡ đầu của mình.
Này không thể nói là Harry không yêu cha đỡ đầu của cậu, Nhưng khi nhìn thấy người hoặc chuột đã từng hận thấu xương gặp xui xẻo, luôn khó có thể kiềm chế muốn xem một lát, Kẻ Được Chọn không có tinh thần trách nhiệm nhún vai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...