Draco nhìn chằm chằm vào Tủ biến mất bị tàn phá không ra hình dạng, ngón tay chạm vào cánh tủ tả tơi, hình ảnh ngày đó Đầu sẹo dữ tợn thô lỗ như rõ ràng trước mắt, hắn còn đem gia hỏa này ôm vào trong ngực, bị hương dầu gội chanh cọ đầy mặt.
Hắn suy nghĩ tung bay, hồi tưởng HarryPotter là như thế nào toàn bộ bị mình ôm vào lòng, chính mình lại là như thế nào dùng hai tay đem cậu gắt gao mà vòng lấy, có lẽ còn đụng phải cổ tay đối phương, hoặc xa hơn, bàn tay em ấy.
Draco có lẽ còn chạm bụng cậu, lúc hắn đem HarryPotter nhấc bổng về sau, có lẽ còn đụng phải mặt cậu, chúa cứu thế kia khuôn mặt mềm mịn bóng loáng, làn da như em bé trong thân hình cũng nho nhỏ tương tự có chút đáng yêu, thậm chí hắn còn làm rối loạn quần áo cậu, Draco trong đầu ảo tưởng cảnh tượng giống Zabini đã từng thổi phồng, hắn ta như thế nào làm nữ sinh Slytherin ở trong góc khuất quần áo hỗn độn.
Nhưng Draco Malfoy thực sự là muốn tự minh oan một chút, hắn đối với quá trình đụng chạm với cậu khi đó không hề có dư vị tình cảm cá nhân nào hết.
Dưới sự áp bách của Chúa tể cùng Snape cảnh cáo, hắn lại bắt đầu xuống tay sửa chữa Tủ biến mất, tuy rằng Potter gõ nứt ra cửa tủ, nhưng cũng không phải thương tổn gì không thể vãn hồi, Draco liên tục bảy ngày đều chạy tới Phòng hữu cầu tất ứng tiến hành sửa chữa, nhưng Tủ biến mất cứ khôi phục một chút, lòng hắn càng thêm hỗn loạn nặng nề một chút.
Cuối cùng, khi một con chim nhỏ từ Tủ biến mất đen nhánh bay ra, Draco trên mặt không còn huyết sắc, hắn ngồi dưới đất nhìn lên cái Tủ cổ xưa loang lổ, khổng lồ giống như quái vật mang mũ choàng Tử Thần, tản ra hơi thở u ám.
Hắn sắp sửa dùng cái thần bí ngăn tủ này để lén đưa một đám Tử Thần Thực Tử vào trường, từ bên trong đánh ra, giết chết bạn học và các giáo sư của mình.
Hắn nhắm hai mắt lại, vô lực mà nằm ở trên mặt đất mặc kệ dơ bẩn, tại đây dưới cái Tủ thật lớn mà lạnh lẽo này, hắn cảm thấy chính mình thật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Khủng hoảng, sợ hãi, cảm giác muốn bạo phát giống sương mù không thể thấy trên mặt Hồ đen, bao vây lấy tứ chi khiến cho hắn không thể động đậy, Draco chắc chắn chính mình sẽ trở thành một tội nhân thiên cổ, vạn kiếp bất phục, một đường hướng về ngõ cụt điên cuồng đạp chân ga.
Đây là do chính mày lựa chọn.
Xứng đáng tự đi mà đâm chết chính mình.
Bạch kim nam hài mở bừng mắt, run rẩy đem vải che lên ngăn tủ, bốn bề tĩnh mịch không người viện trợ làm hắn càng thêm trầm mặc, không có lựa chọn nào khác, hắn nhắc đi nhắc lại trong đầu, an ủi chính mình, không có lựa chọn nào khác.
"The show must go on." - Draco lẩm bẩm.
Mọi việc dù muốn hay không vẫn sẽ diễn ra đúng như nó phải thế.
(Đây là một cụm từ cũng là tên một bài hát.
Bài hát có thực của ca sĩ Queen các bạn có thể tìm nghe, rất ý nghĩa.
Lời của bài hát nói tới sự cố gắng làm cuộc đời mình có ý nghĩa nhất khi bạn còn có thể sống, dù đang đau yếu mắc bệnh hay trong những hoàn cảnh éo le của cuộc đời.)
The Show Must Go On Lyrics (trích đoạn).
Những khoảng không trống rỗng – chúng ta đang sống vì cái gì?
Cứ tiếp tục!
Có ai đó biết chúng ta đang tìm kiếm cái gì?
Có ai muốn tiếp tục làm những việc đó?
The Show Must Go On.
Đúng rồi!
Bên trong này trái tim tôi đang vỡ tan,
Nguỵ trang của tôi có lẽ đang rơi ra,
Nhưng nụ cười của tôi, vẫn, ở đó!
Bất kể điều gì xảy ra, tôi phó mặc cho may rủi.
Ở bên ngoài rạng đông đang tới,
Nhưng bên trong bóng tối tôi đau đớn chỉ để được tự do!
Tâm hồn tôi sặc sỡ như đôi cánh của loài bướm,
Những câu chuyện thần thoại của ngày hôm qua, sẽ kết thúc nhưng không bao giờ tan biến
Tôi có thể bay cao, các bạn của tôi!
Tôi sẽ đối mặt mọi chuyện với nụ cười lớn!
Tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ!
Harry khi đang chìm vào hồ nước vẩn đục trong hang động kia, trong đầu thoáng hiện quá những lời hát này, thi quỷ rít gào cùng tiếng thét chói tai xuyên thấu qua tầng tầng nước có vẻ hết sức mơ hồ, giống tiếng run rì rì của đồng hồ báo thức, bài hát này khi năm nhất cậu đi đâu cũng nghe, mọi người thường thường ở phòng nghỉ nhảy trên bàn bắt chước bộ dáng điên cuồng của người ca sĩ Muggle da màu đó.
Cậu cùng Ron hai người nâng đầu cùng một đám bạn học ngây thơ vỗ tay cười lớn, ký ức bay về cái đêm mùa hè đó, mấy huynh trưởng cùng nhau từ trên bàn gào hát rồi nhảy xuống hướng bọn họ khom lưng cúi chào kiểu dáng khoa trương: "Cảm tạ các vị đã nghe!" Tóc dài huynh trưởng tay trái ở không trung từ trên xuống dưới nhẹ nhàng chậm chạp rung rung, "Ta sắp sửa tốt nghiệp tên Freddie Mercury, chào các bạn học nhỏ."
Âm thi là một bộ xương gầy mảnh mà lực lớn vô cùng, tay chặt chẽ từ sau lưng siết chặt cổ cậu, Harry ra sức gỡ tay nó, lại cảm giác chính mình cứ ngày một thêm trầm xuống đáy hồ vô tận, âm lãnh hơi ẩm như đỉa đói chui vào trong thân thể, cảm giác vô lực kéo túm cậu, chỉ biết trơ mắt mà nhìn chính mình cách mặt nước càng ngày càng xa, áp lực nước càng lúc càng lớn, trong lồng ngực giống có một khối đá đè nặng.
"The show must go on!"
Ngọn lửa mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, xuyên phá lạnh lẽo mặt nước, đánh trúng quái vật phía sau.
Cậu nhanh chóng giãy giụa hướng về phía trước, Dumbledore giáo sư đang ở giữa một mảnh lửa cháy khí thế bức người, khi Harry liều mạng mà bò tới trên tảng đá, giáo sư suy yếu mà nhìn cậu một cái.
Vào lúc này, một loại mãnh liệt bất an thổi quét Harry, cậu cảm thấy có sự tình gì không tốt sắp phát sinh.
"Harry......"
Nam hài đỡ lấy Dumbledore, nhìn già nua khuôn mặt của ông che kín nếp nhăn, bỗng ý thức vị lão nhân này đã quá già rồi, bao nhiêu tuổi chứ? Harry nghĩ nghĩ, ước chừng hơn 150 tuổi!
Vượt qua một nửa thế kỷ đầy kỳ tích, tại đây trong hang động hắc ám lại tuyệt vọng có vẻ yếu ớt bất kham không chịu được một kích, Harry bao gồm toàn bộ giới Phù thuỷ, đương nhiên cho rằng Dumbledore là vĩ đại, thậm chí không ai nghĩ tới vị bạch Phù thuỷ quyền uy này cũng có một ngày sẽ già, sẽ chết.
"Khi ta lúc còn rất nhỏ, ta rất sợ một việc."
Lửa giúp bọn họ thiêu ra một con đường, Dumbledore cùng cậu ngồi trên thuyền nhỏ, lung lay đi đến bờ bên kia.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi vượt qua nước lặng, Dumbledore chậm rãi kể ra một ít sự tình Harry chưa từng nghe qua.
"Là cái gì, giáo sư?"
"Ta sợ......!Truyện cổ tích sẽ kết thúc."
"Em không hiểu, giáo sư, là sao?"
"Khi còn nhỏ, ta đọc rất nhiều đồng thoại cùng truyền thuyết, mỗi một câu chuyện khi hiện The end, ta đều sẽ sợ hãi —— biết đâu có một ngày không có truyện để đọc thì làm sao bây giờ, nếu trên thế giới truyện đều bị ta đọc xong thì làm sao bây giờ."
"Ta cỡ nào tự phụ, nơm nớp lo sợ mà đọc đi đọc lại, nhấm nuốt mỗi một đoạn văn tự, hy vọng ta liền có thể trì hoãn chút thời gian khi tất cả chúng kết thúc, nhưng mà về sau khi trưởng thành, ta biết lo lắng này là buồn lo vô cớ, trên thế giới này có đến ngàn vạn truyện cổ, chỉ cần ở đâu có người liền có chuyện kể, nhưng già rồi, ta lại bắt đầu lo lắng, vẫn là việc đó, truyện sẽ đi đến hồi kết."
"Thiên hình vạn trạng truyện cổ lại đều đại đồng tiểu dị - không quá khác nhau, kết cục, tư tưởng, nhân vật, hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ tương tự, ma huyễn hoang đường, văn học thơ ca, hí kịch tiểu phẩm, không ngoài việc nói về tình yêu, tử vong, đấu tranh móc nối, trò biết đó, sân khấu kịch sẽ hạ màn, điện ảnh sẽ kết thúc, người, cũng sẽ chết."
"The show must come to an end."
Mọi chuyện đều phải có một cái kết.
Lão nhân kéo thân mình chậm rãi từ thuyền gỗ nhỏ đứng lên, được Harry đỡ lên bờ.
Cậu đem lời ông nói ghi tạc trong đầu, cậu biết, nhất định có cái gì phát sinh, mà cái nhân vật truyền thuyết đã hiểu rõ lịch sử thời đại này, Dumbledore cho Harry một cái nhắc nhở, một cái an ủi.
Ban biên tập Tiên tri nhật báo mới rạng sáng mà bận rộn khẩn cấp, giống một trục lăn bánh răng khổng lồ, mỗi người còn buồn ngủ đến đầu óc choáng váng nhưng đều đã yên vị đâu vào đấy ở vị trí làm việc.
Tổng biên tập đang mặc một bộ tơ lụa áo ngủ ở trong văn phòng cắn bút chì gõ chữ không ngừng, có cả trai lẫn gái ồn ào trong văn phòng liên tục đi qua, cà phê xếp thành hàng ở không trung chuyển vòng, có người bắt lấy bốn năm ly điên cuồng mà rót vào miệng, chúi đầu vào mực dầu bút giấy tiếp tục làm việc.
Từng tập báo tự động mà có thứ tự từ máy in bay ra rơi xuống trên bàn chồng thành một chồng, thực mau chất đầy hai cái bàn.
Bảy tám người vừa ngáp vừa đem báo chí trát thành một đống trói lên chân cú mèo, bưu cục đẩy cửa sổ ra, cú mèo tuyết trắng truyền tin dẫm lên ánh trăng vụt lên không trung, túa đi khắp mọi nẻo đường ném báo xuống cửa mỗi căn nhà trong danh sách đặt hàng.
Tất cả việc này hết thảy đều bởi vì một sự kiện thế kỷ phát sinh, tầm quan trọng trình độ có thể so với việc Voldemort trở về.
"Đại sự kiện: Albus Dumbledore bị mưu sát!"
Harry trốn dưới đài ngắm sao, xuyên thấu qua tấm kính dày thấy Draco Malfoy, một khuôn mặt tái nhợt mà kinh sợ, hắn run rẩy mà dùng đũa phép chỉ vào Dumbledore.
Lão nhân gia nói gì đó, Draco thở dốc, tiếng nói gián đoạn đứt quãng nghe không rõ ràng, còn có âm thanh Bellatrix điên cuồng thúc giục, tiếp theo hết thảy thanh âm đều như yên tĩnh lại.
Snape từ sau lưng xuất hiện, Harry gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương vẫn choàng áo đen như hàng nghìn lần trong quá khứ, hy vọng hắn có thể đem hiệu trưởng từ trong tay nhóm người này giải cứu ra.
Merlin a, ta khẩn cầu ông, ta khẩn cầu ông......!Cậu không ngừng mà ở trong lòng nói, hai mắt tràn ngập khát vọng, thấy Draco buông xuống đũa phép, tim đã hạ xuống được một nửa, lại không nghĩ rằng ——
"Avada Kedavra!"
Không......!!!
Harry nhịn xuống toàn thân sức lực để không có lao ra, bởi vì cậu đáp ứng giáo sư rồi, tuyệt không được phép vi phạm.
Hiện tại bây giờ là toàn bộ đầy ngập tức giận cùng bi thương xé rách trái tim cậu, Harry bắt lấy lan can nện bước dồn dập mà một đường đi xuống phía dưới, đối với Snape lãnh khốc bóng dáng gào rống lên, lại bị ông ta hung hăng đánh cho nằm dài trên mặt đất.
Cậu tuyệt vọng mà nhìn chăm chú vào đầu bạc nam hài kia vẫn luôn tránh né ánh mắt, nhìn theo bọn họ từ trong ánh lửa đi xa.
Vô lực mà nằm trên nền cỏ ẩm ướt, cậu nhớ tới khi Dumbledore ở trong hang động rực lửa tâm tình bất định mà rơi ra hàng lệ, nhớ tới ông ở trên thuyền còn than nhẹ.
Truyện cổ tích luôn sẽ có một cái kết, nhưng tiếng vọng của nó vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
HarryPotter cùng Voldemort ngoài việc phải mặt đối mặt, thì còn phải đi đến một cái kết thúc.
The show must come to an end.
Harry xuyên qua rừng cây cùng đám người, quỳ gối cạnh thi thể của vị hiệu trưởng tôn kính, nước mắt đã khô cạn, nội tâm cực kỳ bi ai khó có thể mô tả, dù biết chuyện giáo sư luôn thản nhiên đối mặt tử vong, nguyện ý khẳng khái hy sinh, nhưng cứ một người lại một người mà cậu trân ái kính trọng lần lượt rời đi, tuyệt vọng lại cứ dâng lên ngày càng lớn dần như đám mây đen bao phủ toàn thân cậu.
Harry tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Dumbledore giáo sư, đem tóc rơi hỗn độn đẩy ra, một sinh mệnh mới phút trước còn tươi tắn sống động giờ đã lạnh băng, thần thoại thế kỷ đã ngã xuống, hơi thở hắc ám đã lan tràn khắp nơi, nhưng là ——
The show must go on..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...