Lưu Bị khẽ cau mày nhìn Draco, sắc mặt của Huyện Lệnh cũng trở nên khó coi, hắn bưng chén rượu âm thầm nghĩ ngợi sau đó ngoắc tay với hạ nhân đứng đằng sau nhỏ giọng nói.
Hạ nhân vừa nghe xong liền gật đầu chạy đi.
Không lâu sau hắn trở lại tiệc rượu trên tay bưng một khay đồ được vải đỏ che lại.
Hạ nhân cuối người đem cái khay đặt trước mặt Draco rồi xoay người rời đi.
Draco không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Huyện Lệnh dò hỏi.
Huyện Lệnh đứng lên hành lễ nói:" Hôm nay trong phủ có hai tiện tì xuất thân thấp kém không hiểu lễ nghi đã mạo phạm đến thân thể của Thần Tử, tại hạ vẫn luôn rất lo lắng, luôn sợ Thần tử không vui vì vậy nên muốn dâng lên cho Thần tử món quà, mong rằng Thần tử sẽ hài lòng đừng trách tội ta quản lí hạ nhân không nghiêm ".
Huyện lệnh phất tay hạ nhân liền hiểu ý vén lên vải đỏ.
Nằm trên khay là hai đầu người vẫn còn chảy máu, nhìn kỹ thì chính là hai người vừa rồi còn quỳ khóc với cậu trong phòng tắm.
Mặt Draco tái nhợt run rẩy lùi về sau, trợn tròn mắt nhìn hai đầu người trên khay.
Rõ ràng lúc nãy họ vẫn còn đi lại bình thường trong phòng tắm, cậu còn cùng họ cãi nhau một trận nhưng sao chỉ trong thời gian ngắn họ đã...
Đầu óc Draco trống rỗng, cậu không biết nên làm gì, nên nói gì.
Thậm chí cậu còn không hiểu rõ tâm trạng của bản thân trong lúc này như thế nào.
" Tiện tì mạo phạm Thần Tử đã bị trách phạt, mong Thần Tử nguôi giận ".
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, có vũ cơ vì quá sợ hãi mà dừng múa, những người ở đây ai cũng từng nhìn thấy cảnh tượng chém giết nhưng đang trong lúc ăn uống lại xuất hiện cảnh như vậy thì là lần đầu.
Mặt người nào cũng xanh mét, muốn chạy đi nôn một trận.
Lưu Bị không cảm xúc nhìn hai đầu người trên khay.
Một lúc sau Lưu Bị mới dời ánh mắt, nhìn Huyện Lệnh một cái, sau đó phân phó hạ nhân: " Đem cái khay bưng xuống đi, cẩn thận chôn cất cho hai tiểu cô nương.
Tâm ý của Huyện Lệnh, Thần Tử đã biết.
Đừng làm ảnh hướng tới khẩu vị ăn uống của mọi người."
Đừng có tưởng rằng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đó thì cậu sẽ không nhìn ra là hắn đang trách cậu.
Vì cái gì lại trách cậu? Đâu phải lỗi của cậu, cậu không hề biết người ở đây lại biến thái như vậy.
Draco nhắm mắt, thì ra...!thì ra lúc đó họ cứ luôn khóc lóc nắm quần cậu cầu xin là bởi vì sợ hãi cái chết.
Thì ra là như vậy....
Draco mở mắt, tuyệt đối không thể ở lại nơi này, cậu nhất định phải tìm cách trở về.
Chỗ này thật sự rất đáng sợ, nếu còn tiếp tục ở không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa.
Không phải cậu chưa từng thấy người chết, cũng không phải chưa từng tự tay giết người nhưng làm gì có chuyện không nói không rằng liền tùy tiện giết người như thế, ngay cả Chúa Tể Hắc Ám cũng chưa từng tùy tiện ra tay giết thủ hạ của mình như vậy.
Draco cảm thấy nếu so sánh việc không nói hai lời liền giết này với mấy câu thần chú tra tấn mà Tử Thần Thực Tử thường dùng với Muggle thì mấy câu thần chú kia chỉ giống như những trò đùa giai của bọn trẻ con mà thôi.
Chỉ cần cậu nhắm mắt thì luôn nghĩ tới hình ảnh hai cái đầu kia đột nhiên mở mắt rồi tiếp tục khóc lóc van xin cậu.
" Thần Tử Đại Nhân, ngài thấy thế nào?,có hài lòng hay không? ".
Huyện Lệnh giơ chén rượu lên cười nói: " Hãy để tại hạ kính Thần tử một chén, cầu chúc cho Đại Hán mãi hưng thịnh ".
Huyện Lệnh giơ ống tay áo lên che mặt, trừng mắt nhìn đám vũ cơ đang run rẩy.
Những vũ cơ kia sợ hãi nhanh chóng đứng lên máy móc nhảy múa, tiếng hát trầm thấp tiếp tục vang lên.
" Ha Ha kính chúc Đại Hán, kính chúc Đại Hán "
" Thần tử uy vũ "
Nhìn thấy Huyện Lệnh lần thứ hai nâng rượu, tất cả cũng đứng dậy nâng theo.
Những người này thật ghê tởm, Draco rất muốn cầm chén rượu ném bể mặt Huyện lệnh.
Lưu Bị nhìn Draco, đột nhiên đứng dậy nói " Thánh thể của Thần tử không thể tiếp thu được những vật của người phàm, nên chén rượu này hãy để Lưu Bị thay người uống đi.
"
Huyện Lệnh sửng sốt, sau đó lại cười thoải mái nói:" Ta còn cho rằng Thần tử giận vì tiếp đãi không chu đáo của ta nhưng hóa ra là do ngài không thể tiếp thu được những vật phàm tục, đều do ta suy nghĩ nông cạn, nào tiếp tục, chúng ta tiếp tục".
" Đại nhân xin mời...!"
Lưu Bị bưng chén rượu lên hướng về Huyện Lệnh ra dáng mời.
Draco ngồi trở lại chủ vị, hình ảnh máu me kia vẫn cứ như ác mộng ám ảnh tâm trí cậu làm sao cũng không xóa được.
Khi nhìn thấy cái đầu cậu cũng không quá sợ hãi nhưng sự chán ghét và ghê tởm cứ len lỏi trong tim cậu, giờ ngồi xuống lại nhìn thấy trên bàn toàn là những đĩa thịt đỏ tươi, bụng cậu liền cồn cào muốn nôn.
Draco đành cầm lấy ấm nước trên bàn rót một chén rồi ngửa đầu uống.
Nôn —— Đây là nước gì!.
Draco muốn phun ra nhưng vừa rồi vì uống quá nhanh nên nước đã theo cuống họng chảy vào dạ dày, cậu nhận ra đây không phải nước mà là rượu trắng, dạ dày nóng quá.
Gò má Draco đỏ ửng, tầm mắt hiện lên một lớp sương mỏng, cảnh vật trước mắt bắt đầu quay vòng vòng, cậu tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Draco loạng choạng đứng dậy, không nói một lời liền chạy đi.
Draco rời đi, những người khác nhìn thấy cũng không dám ngăn cản.
" Mà này, sao hôm nay không thấy hai thủ hạ kia của ngươi đến? " Huyện Lệnh đột nhiên hỏi Lưu Bị.
" Hai vị đệ đệ của ta có việc gấp phải làm nên không đến tham gia được, xin thứ lỗi ".
Lưu Bị chắp tay với Huyện lệnh nói
" Vậy....!" Huyện lệnh chưa kịp nói xong thì Quan Vũ đã từ ngoài cửa đi vào, gật đầu chào hỏi với mọi người sau đó đi nhanh đến chỗ Lưu Bị, nói nhỏ bên tai hắn.
Lưu Bị gật đầu, ánh mắt quét qua chỗ ngồi của Draco, khi Draco rời đi Lưu Bị có biết nhưng không để tâm lắm.
Chỉ là vừa nghe Quan Vũ nói xong ánh mắt của hắn liền hiện lên tia kinh ngạc, bề ngoài thì vẫn là dáng vẻ cười nói ôn hòa.
Hắn nói với Huyện Lệnh " Thân thể Thần tử không khỏe lại không rõ đường đi trong phủ, nên xin đại nhân hãy cho hạ nhân đi tìm ngài ấy.
"
Huyện lệnh nãy giờ nóng lòng nhìn Draco chạy đi, lo lắng không biết phải làm sao thì Lưu Bị đột nhiên nói khiến hắn vui mừng: " Huyền Đức nói rất đúng, thân thể Thần tử tôn quý nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, người đâu...!"
" Còn nữa, Tam đệ nhà ta ở quán rượu gây sự đánh nhau, bị chủ quán giam giữ, xin đại nhân để Vân Trường rời đi đón hắn về ".
Lưu Bị tỏ ra áy náy nói với Huyện lệnh.
" Vậy thì mau đi đi, tên chủ quán đó là ai mà gan lớn như vậy? Hắn chán sống rồi hay sao mà dám giam giữ Trương huynh đệ, Huyền Đức cứ yên tâm, ta sẽ xử lý tên chủ quán đó cho ngươi.
".
Huyện lệnh vừa dứt lời Quan Vũ liền cúi chào sau đó nhanh chóng rời đi
" Ha Ha, ngài cũng đừng để chuyện nhỏ này làm mất nhã hứng uống rượu, Huyền Đức kính ngài một chén "
" Huyền Đức đã nói vậy rồi thì mời "
Nhạc lại tiếp tục vang lên, vũ cơ tiếp tục uyển chuyển nhảy múa, tiếng cười nói tiếp tục vang lên khắp nơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...