EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"..." Snape hoàn toàn không biết gì về Potter HAY đời trước, cho nên hắn hơi không hiểu mấy lời Grindelwald vừa nói.
"Tôi có thu thập tin tức của giới phép thuật Anh, theo như những gì tôi đọc được, sinh hoạt vườn trường của Cậu Bé Vàng có thể được gọi là ngàn cân treo sợi tóc." Nhớ đến kiếp học hành bi thảm của Harry, Grindelwald chỉ biết lắc đầu "Bộ trưởng Bộ Phép Thuật của mấy cậu là một tên chính trị gia ngu xuẩn, vì hoà bình giả tạo, tên mập kia tuyên cáo với cả thế giới phép thuật rằng Cậu Bé Vàng là thằng điên, và cái buồn cười nhất là ai cũng tin, kể cả những học sinh từng vây quanh Cậu Bé Vàng." Nhắc đến Fudge Cornelius, Grindelwald cười lạnh, nếu không phải gã không quên được đánh giá của tên kia với Al, nếu không phải Al không cho gã nhúng tay vào thế giới phép thuật Anh, gã đã sớm giải quyết tên mập đó rồi.
"Cái này với vấn đề cảm xúc của Potter có..." Snape còn chưa nói hết đã bị Grindelwald cắt ngang "Đó không phải lần đầu tiên Cậu Bé Vàng bị người khác xua đuổi..."
Ý của Grindelwald là nói Snape không nên gấp "Cậu Bé Vàng bại lộ chuyện mình là xà khẩu vào năm hai khi Hogwarts bị tử xà tập kích, đám học sinh không đầu óc kia cho rằng đầu sỏ là y --- thuyết minh một chút, khi đó chưa ai biết đầu sỏ là tử xà.
Năm bốn lúc Cúp Tam Phép Thuật diễn ra, Cậu Bé Vàng bị Tử Thần Thực Tử ném tên vào Cốc Lửa, trở thành tuyển thủ thứ tư, không ai đi nghĩ xem một học sinh năm tư sao có thể vượt qua lằn tuổi ném tên vào được, họ chỉ biết chăm chăm nghĩ Cậu Bé Vàng gian lận." Grindelwald nhìn bánh ngọt còn hơn phân nửa trên dĩa "Lúc sau tôi không rõ lắm, nếu cậu muốn biết có thể hỏi Malfoy nhỏ." Đau đầu chọc chọc dĩa bánh, ngọt quá.
Ngẫm lại mấy lời Potter nói hồi yến hội, đại khái cũng có thể đoán được chút ít, nhưng thứ hắn muốn hỏi không phải cái này "Ngài Grindelwald, cái tôi muốn hỏi là chuyện này có liên quan gì đến việc khi Potter gặp tôi thì cảm xúc y dao động rõ ràng hơn hay không!" Hắn lo khế ước xảy ra vấn đề, tuy rằng hắn hận cái khế ước này tại sao không biến ngay được, nhưng linh hồn của Potter quả thật cần phải dựa vào nó để duy trì sự ổn định.
Grindelwald liếc Snape "Đối với Cậu Bé Vàng mà nói, cậu là người duy nhất không vứt bỏ y cũng như là người duy nhất y không cần bảo vệ." Tuy rằng Cậu Bé Vàng kia cũng rất tôn kính Al, nhưng đại khái vì Trường Sinh Linh Giá, trình độ tin tưởng tuyệt không vượt được bậc thầy độc dược "Đơn giản mà nói Potter tin tưởng cậu rất rất nhiều."
"Tin tôi?" Snape tự trào phúng bản thân.
"Không sao." Grindelwald nhìn dĩa bánh, do dự nửa ngày vẫn đặt đũa phép xuống, Al mà biết gã vứt cái này, gã có thể nghĩ đến việc dọn về Đức ngay và luôn được rồi "Cậu có thể đi nếu không còn gì để hỏi nữa, hoặc là nể mặt tôi nói nhiều quá mà giải quyết dùm tôi dĩa bánh này?"
"Không quấy rầy." Snape lập tức bỏ của chạy lấy người, phía sau là Grindelwald đau đớn nhìn dĩa bánh còn sót hơn phân nửa, sau bữa tối Al sẽ cho gia tinh cầm đến một dĩa nữa.
Áo chùng phấp phới của Snape tạo cho hắn một con đường giữa đám học sinh, hắn không cho rằng Cậu Bé Vàng tin tưởng hắn, bằng không hắn sẽ không bị Potter chọc tức đến muốn chết đi sống lại, lời Grindelwald không đáng tin chút nào, sau khi chơi với lão ông mật kia, não của Grindelwald cũng bị đường xâm lăng rồi.
Không liên quan đến trạng thái cảm xúc của Potter hồi yến hội, chắc hắn phải tự tìm kiếm thôi.
Ron hôm nay rất vui, hoặc nói mấy ngày nay đều rất vui, tỏ tình với Hermione hồi nhập học --- làm được chuyện mình mong ngóng từ lâu --- Hermione đồng ý.
Hermione đã từng tỏ tình với cậu trước, là một thằng đàn ông, này thật sự khiến người ta quá đau đớn, cho nên cuối cùng cũng đến lượt cậu tỏ tình với cô nàng.
Đánh giả của bạn cùng phòng cậu với cậu bây giờ là "Cậu ngày nào cũng cười thế này, coi chừng bị chó FA đập rụng răng."
Đối với mấy lời này, Ron rất vui vẻ tiếp nhận, rụng răng thì sao, thành tích độc dược của Hermione tốt lắm, lúc đó Hermione sẽ nấu độc dược mọc răng cho cậu, ngẫm lại biểu cảm của bạn cùng phòng lúc đó, Ron thật sự muốn nhảy vào hồ Đen bơi hai vòng.
Nhưng vui quá là buồn ngay, những lời này rất đúng, bời vì Ron ngày nào cũng cười đến mức không thấy mặt trời đâu đụng vào một người, hơn nữa bởi vì vui quá nên không kìm sức mạnh của mình lại, tuy rằng không thể sánh với Harry, nhưng người bị đụng phải vẫn phải lùi về sau hai bước, đồ đạc trong tay rơi đầy đất.
"..." Đây là Ron đang há hốc mỏ.
"..." đây là nhóm động vật nhỏ đang thở dài xung quanh.
"...." Đây là Snape mém nữa ngã.
"..." Đây là luận văn rớt trên đất của học sinh – ôi đừng quan tâm nó làm gì.
Đã một tuần từ ngày Snape tìm Grindelwald, Snape tuy rằng có dự định tìm Draco hỏi một chút chuyện của Harry, nhưng mà hắn vẫn chưa nghĩ ra nên lấy cớ gì, huống chi gần đây hắn cũng tương đối bận vì năm bảy sắp tốt nghiệp, cho nên cũng không dành thời gian ra được.
Hôm nay ôm luận văn của học sinh của mình về hầm, bởi vì đa số học sinh nhìn thấy hắn đều tự giác né ra, cho nên hắn đã quen thói đi nhanh trên hành lang.
kết quả còn chưa đến được cầu thang, đã bị một học sinh đụng cho mém té, học sinh này chạy trên hành lang hay gì!
Lảo đảo hai bước cố định cơ thể, luận văn của học sinh rơi đầy đất "Trò Weasley..." Snape nhanh chóng quơ đũa phép gom luận văn lại, trên mặt đất lầu hai hay có nước, hy vọng không có bài nào bị ướt nước "Ravenclaw trừ năm điểm, hy vọng trò Weasley về sau đi đường nhớ chú ý!" Không rảnh châm chọc hải yêu không có mắt này, năm bảy sắp tốt nghiệp rồi, luận văn mỗi tuần đều rất quan trọng.
Còn chưa đi qua người Ron, Snape đột nhiên nhớ đến chuyện của Harry, dừng chân "Trò Weasley, ta nghĩ năm điểm không đủ đề mi nhận thức sai lầm của mình, bằng không trò cũng sẽ không đứng đó như cái cột thu lôi như thế, cho nên, tối nay tám giờ cấm túc, hy vọng trò Weasley sẽ không đến trễ."
Snape rời khỏi, Ron vẫn đờ người đứng đó, đồng học Ravenclaw bên cạnh chọc chọc cái cơ thể cứng ngắc của cậu chàng, thấy cậu run vài cái sau đó hãi đầy mặt, đồng học kia cũng hoảng theo "Cậu không sao chứ, Weasley? Chỉ là cấm túc mà thôi, tuy rằng địa điểm kinh dị thật."
"Không....tớ không sao...." Giọng Ron bình thường trở lại, người khác nghĩ là cậu bị doạ, chỉ có cậu biết cậu đã hoảng hốt thế nào.
Cậu sau khi thừa kế được toàn bộ truyền thừa của hải yêu, tổ tiên hải yêu còn để lại cho Weasley một thứ, nó có thể nhìn thấy bất cứ vật phẩm luyện kim dùng để che dấu nào, ban đầu cậu tính dùng nó đổi đồ với Nicholas, kết quả....!
Cái thứ gì trên đầu Snape thế kia! Cái đó chắc chắn không phải lỗ tai của động vật họ mèo, chắc chắn rằng cậu hoa mắt mà thôi!
HẾT CHƯƠNG 211.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...