EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Ngáp ngáp quơ đũa phép với mấy con ếch trên bàn, giáo sư McGonagall yêu cầu biến ếch thành bồ câu, không tính mấy người Harry, thì Hermione là người làm tốt nhất, tuy rằng con bồ câu này có màu ếch và mắt ếch.
"Harry, tớ không nghe thấy cậu đọc thần chú!" Hermione tức giận chọc chọc con chim kia.
"Ừ, chú Sirius bổ túc cho tớ hồi được nghỉ, cho nên thần chú này tớ biết rồi." Harry làm ra một bộ quen quá nên không muốn làm nữa.
"Vậy cậu cũng phải luyện tập chứ!" Hermione rốt cuộc cũng cho con chim kia có màu lông bình thường được, nhưng mắt vẫn là mắt ếch "Nói đến kỳ nghỉ, tiệc đính hôn của Moni với Draco vui không?" Lúc trước Moni có gửi thiệp cho cô, tuy cô vừa lòng với thành tích học tập của mình thật, nhưng mấy bữa tiệc đó vẫn không thích hợp cho một phù thủy gốc muggle như cô tham gia, vì để không có sự việc mất vui nào diễn ra, cô chỉ gửi quà mà thôi.
"...Phong cách quý tộc." Harry im lặng một chốc "Còn nói chuyện kiểu vòng vo, tuy là đồ ăn ngon đấy, nhưng mà...." Harry cho Hermione ánh mắt kiểu cậu biết rồi đó, Hermione ngẫm lại mấy thứ trên TV, cho Harry một ánh mắt đồng tình, Hermione rất hiểu sức ăn của bạn mình.
"Lại nói, cậu với Ron sao rồi?" Nói vừa hết lời đã thấy Hermione tặng cho con bồ câu trước mặt thêm cái đầu ếch.
Được rồi, xem biểu hiện, xem ra tiến triển không tồi.
Thấy ánh mắt thẹn quá hóa giận của Hermione, Harry thu hồi ánh mắt tiếp tục chọc chọc con ếch xanh đáng thương của mình.
Sau khi đa số học sinh trong lớp biến ếch thành bồ câu thành công, Harry mới biến con ếch của mình thành một con bồ câu lông hỗn tạp.
Tan học, mới ra khỏi cửa đã thấy Ron vẫy tay với Hermione từ phòng học đối diện, Hermione ngó lơ Harry đi lại hội họp với Ron luôn.
Tao khinh mày, Ron.
Harry đứng tại chỗ, cảm thán trong lòng, Ron đã từ đầu gỗ hơn cả y đã có thể biến Hermione nữ vương thành nữ sinh trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Hai con người đeo nhẫn đính hôn ngọt ngào đi ngang qua người Harry, Moni không chút khách khí ban phát cơm chó "Harry, hâm mộ thì tìm một người đi, cũng không biết ai có thể chịu được cái tính tình nhàm chán của cậu."
"Ha hả, tớ không ngại giới thiệu cho cậu một người đâu." Nói đến đây, Harry đột nhiên nhớ đến trên đầu Snape còn có cái hôn khế với mình, run lẩy bẩy, không suy nghĩ đến chuyện vừa nhớ đến đã mồ hôi lạnh tuôn như mưa này nữa.
Sáng nay Snape không có tiết, cho nên cũng không đến đại sảnh đường ăn, cho nên ngồi chơi như Potter bên kia khế ước, đương nhiên không thể nào rồi.
Sau khi ăn sáng xong, đọc cuốn sách khơi gợi hứng thú của bản thân mới mượn được ở Malfoy, thẳng đến trưa khi gia tinh xuất hiện hỏi bữa trưa, Snape mới khép cuốn sách lại.
Nếu không phải chắc chắn rằng Potter không biết chuyện mình cảm nhận được cảm xúc của y, Snape còn tưởng rằng Potter mò ra cách nào đó để chặn lại rồi.
Nguyên buổi sáng cảm xúc không hề dao động, Potter nó hôn mê luôn rồi hay gì!
Chiều có tiết độc dược năm bảy, Snape rời khỏi phòng rất sớm, cầm bản đồ Đạo Tặc mò ra vị trí của Harry.
Lúc này Harry ăn trưa xong đang bị mấy người khác trêu ghẹo hộp chocolate thủ công ban sáng khiến tay chân luống cuống hết cả lên, nhưng cảm xúc từ bên kia khế ước lại vô cùng bình tĩnh, Snape không thể không nói, Potter, trình độ của mi cao hơn cả Peter!
Bên cạnh cửa sổ phòng hiệu trưởng, Grindelwald nhìn Cậu Bé Vàng vô thố trên bãi cỏ, hơi cảm thán, xoay người nhìn Dumbledore mới tỉnh ngủ "Al, cậu tỉnh rồi, muốn ăn gì?"
"Gellert Grindelwald! Cậu dọn về văn phòng cậu ngay!" Dumbledore khàn giọng quát.
"Al, cậu phải biết, bởi vì cái tên người thừa kế không biết cố gắng chút nào kia của tớ, tớ bận rộn cả tuần bên Đức mới về được đấy." Grindelwald ngồi bên mép giường xoa eo cho Dumbledore, Dumbledore bởi vì hơi mệt, cho nên mắt đã bắt đầu díp lại gật gà gật gù "Còn nữa, cậu đừng quên mong ước của Ariana chứ." Grindelwald nhỏ giọng nói bên tai Dumbledore, Dumbledore bị doạ tỉnh, nhưng vẫn không phòng được cái tay không thành thật của Grindelwald.
"Gellert!" Dumbledore cảnh cáo, cho dù hiện tại cơ thể cụ đang ở tuổi ba mươi nhưng vẫn không chịu nổi tên này.
"Chậc, ai bảo cậu không chịu sinh một đứa chứ, tuy rằng tớ đã chọn xong người thừa kế lâu rồi, nhưng mà tất cả Thánh Đồ đều muốn người đó là con tớ." Grindelwald trưng cái mẹt kiểu "Không trách tớ được".
"Thế giới phép thuật nhiều cách như thế sao cứ nhất thiết phải xài cách này!" Dumbledore nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng phép thuật có thần kỳ đến mấy cũng không thể khiến một thằng đàn ông sinh con được, nhưng mà không biết thằng tâm thần nào (theo cách nói của Dumbledore) đã đi phát minh ra một loại độc dược có thể để cơ thể đàn ông tự dùng ma lực của bản thân tạo ra một cái tử cung, có thể cho đứa nhỏ sinh trưởng trong đó đến tận sáu tháng, sau đó lợi dụng phép thuật để rời khỏi cơ thể nam phù thuỷ an toàn và lớn lên trong trận pháp, nghe nói là do một nam phù thuỷ tràn đầy tình phụ tử (theo Grindelwald) làm vì chồng mình.
So với phương pháp đa số nam phủ thuỷ lựa chọn, phương pháp này có thể cho đứa nhỏ an toàn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, ngừa chết non.
"Al, cái này là an toàn nhất...." Grindelwald dụi đầu vào gáy Dumbledore "Cho dù ma lực tớ có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, dù cho tớ có Thánh Đồ đi chăng nữa, cho dù tớ có tìm được bậc thầy tốt nhất Đức hay thậm chí là toàn bộ thế giới phép thuật cũng không thể chắc chắn rằng con của chúng ta sẽ không chết non." Cho dù cải tiến nhiều đến thế, nhưng hai nam phù thuỷ muốn có con cũng không dễ, mười lần có một lần thành công đã phải nói là Merlin phù hộ rồi "Al, lâu như vậy bọn mình mới an ổn được, tớ muốn tìm cách an toàn nhất, không ngờ...." Grindelwald ôm chặt Dumbledore, càng chôn mặt sâu hơn.
"..." Dumbledore im lặng, đối với cụ mà nói, chỉ là bỏ lỡ nhau nửa đời, nhưng đối với Grindelwald mà nói, là hối hận cả một đời.
Cảm nhận được Grindelwald ôm ngày càng chặt, Dumbledore thở dài, Grindelwald nghe được tiếng thở dài còn cười trộm trong lòng.
"Gellert, cậu ôm chặt quá." Dumbledore vỗ vỗ cánh tay trên eo mình.
"Al..." Grindelwald chờ mong nhìn Dumbledore.
"Thật ra tớ cũng muốn có con...." Lời nói của Dumbledore khiến Grindelwald cười tươi rói "Nhưng mà độc dược kia sẽ khiến đứa nhỏ giống người mang thai, tớ muốn một đứa tóc vàng cơ."
"..." Hình như trật ray rồi, hồi nãy Al rõ ràng đã đồng ý rồi mà! Grindelwald chớp chớp mắt, có hơi không load nổi.
"Gellert, cậu mang thai nhé?" Dumbledore không hề thua kém Grindelwald trên phương diện dung mạo, bởi vì quay ra đằng sau, cho nên phần lớn gương mặt đã bị mái tóc che mất, đôi mắt lam cũng không giống cũ, có lẽ vì tối hôm qua nên giờ hốc mắt hơi đỏ, trong mắt Gellert chính là bộ dạng năn nỉ.
Không thể đồng ý! Nhưng Al thật sự muốn một nhóc tóc vàng.
Tuyệt đối không được đồng ý! Nhưng AI dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình.
Cần khẳng định lại vị trí của mình! Nhưng độc dược đó hình như chỉ cần cho máu của hai người vào là được....rối rắm một hồi, cuối cùng thứ thắng là đôi mắt vì trận vận động tối hôm qua mà đỏ lên của Dumbledore "Được!"
Nghe thấy cái này, Dumbledore lập tức cười tươi rói, nụ cười làm thiếu gia quý tộc ngày xưa say nắng bây giờ vẫn có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất bất đắc dĩ thở dài "Al..."
"Gellert, nhất định không được để cho Snape nấu độc dược, tớ không muốn vứt thể diện của mình." Grindelwald ngu người trước phản ứng của Dumbledore, còn cụ chịu đựng cái eo đau nhức của mình xoay người ôm Grindelwald "Gellert, cậu từng vứt bỏ Thánh Đồ vì tớ, từ bỏ ma lực, sinh mệnh, tớ không thể bỏ thế giới phép thuật được, nhưng nếu có con của chúng ta, tớ rất vui lòng." Grindelwald không nhịn được nụ cười ngây ngô của mình trước từng câu từng chữ của Dumbledore.
"Chỉ hy vọng thuộc hạ của cậu không ngại một đứa nhỏ có mái tóc đỏ với đôi mắt xanh."
"Tớ không ngại là được rồi."
HẾT CHƯƠNG 209.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...