EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Lúc Harry tìm được Barron, thì hắn cũng đã bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn gọi Tu Sĩ Béo là tên mập chết tiệt "Trò hoàn thành điều kiện rồi?"
"Không có, con muốn hỏi ngài vài thứ, về Bà Xám." Barron im lặng hồi lâu mới gật đầu đồng ý "Trò muốn biết cái gì?"
"Về lý do mà ngài mà Bà Xám — xin đừng để ý, con chỉ muốn nghĩ cách khuyên bà ấy mà thôi — con đã biết đa số rồi...." Harry ngừng một chút, nhìn Barron không có dấu hiệu tức giận, mới nói tiếp "Bởi vì con cũng không hiểu vấn đề tình cảm này lắm, nên nhờ một người bạn...ngài Barron, ngài muốn gì với Bà Xám?"
"..." Barron im lặng, sau đó bay chậm đến cửa sổ "Ta yêu Helena, ta biết năm đó nàng ấy muốn trộm vương miện đi, nhưng ta vẫn yêu nàng sâu đậm, nàng muốn trộm vương miện, ta đi đánh lạc hướng giáo sư Rowena, nàng chạy trốn đến Albania, ta theo sau bảo hộ nàng, cho dù cuối cùng nàng điên điên khùng khùng, nhưng ta vẫn yêu nàng như cũ..." Barron nhìn về phía tháp Ravenclaw xuyên qua cửa sổ "Lâu như vậy rồi, ta vẫn yêu Helena như cũ, nhưng ta không tìm thấy nàng, ta chỉ là...không biết nàng có trách ta hay không." Trách hắn giết chết bản thân mình.
"Cho nên, cũng không phải Bà Xám không muốn thấy ngài, mà là ngài cũng đang trốn bà ấy sao?" Harry hỏi.
"Ta không có can đảm đến gặp Helena, nhưng lại khát khao có thể ở chung với nàng ấy như khi xưa." Barron hoài niệm nhìn về phía tháp Ravenclaw, là một Slytherin, nhưng hắn suốt ngày nghĩ cách chạy đến tháp Ravenclaw, đến tận tối mới về.
Helena đôi khi sẽ làm chút bánh ngọt cho hắn, sau đó hắn sẽ bảo vệ phần bánh ấy của mình không cho mấy thằng nhóc thúi kia cướp đi, tựa như hắn sẽ bảo vệ Helena vậy.
Nhìn bộ dáng chìm vào ký ức của Barron, Harry im lặng rời đi, không muốn quấy rầy hồn ma đáng thương kia, cũng không đi tìm Zabini xin giúp đỡ nữa, đôi tình nhân trốn nhau mấy thế kỷ này chỉ cần một người khai thông cho cả hai mà thôi.
Hành tung của Bà Xám ở Hogwarts có thể nói là bí ẩn, nhưng Harry tìm ra rất nhanh.
Lúc Harry tìm đến, Bà Xám đang đứng ở ban công nơi có thể nhìn thấy cửa sổ nơi Barron đang đứng, tuy rằng xa thế này cũng không thấy được gì "Nơi này ngàn năm trước có thể nhìn thấy một cái hồ trong rừng Cấm, bạch kỳ mã hay đến đấy lắm, ta và Barron cũng thường xuyên nói chuyện phiếm ở đây, thời gian lâu quá rồi, hồ cũng thành rừng, ta cũng không vào rừng Cấm nữa...!
Thân làm con gái nhưng không hề kế thừa được trí thông minh nào của mẹ, ta ghen tị với mẹ của mình, ta hy vọng mình có thể xuất sắc hơn cả bà ấy, cho nên ta đã làm một chuyện khiến bản thân hối hận.
Đến khi ta tỉnh lại, ta đã không còn dám đối mặt với mẹ mình, không dám đối mặt với bạn bè, nhất là không dám đối mặt với Barron.
Đến khi Barron dùng hình dạng hồn ma xuất hiện ở Hogwarts, ta càng không muốn gặp hắn.
Ta biết hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn lắm, nhưng ta luôn không biết đối diện với hắn thế nào, hắn có khi nào vẫn đang trách ta bởi vì ghen tị mà khiến tất cả thành ra thế này không."
Bà Xám không biết bay ra ban công từ khi nào, đến khi cảm nhận được sườn mặt bị mặt trời chiếu đến mới bay về, bà sợ bị Barron nhìn thấy "Sau khi biến thành hồn ma, Barron rất hay đến Ravenclaw, nhưng không vào, chỉ đứng trước cửa lẩm nhẩm bài hát kia, kì kì quái quái, nhưng Barron nói đó là giai điệu hắn thích nhất."
Harry nhẹ giọng mở miệng "Ngài có thể đến tâm sự với ngài ấy."
"..." Bà Xám im lặng.
"Ngài Barron sợ ngài oán giận ngài ấy giết chết ngài." Harry khuyên nhủ "Ngài ấy vẫn yêu ngài như cũ, ngài cũng thế, vì sao không nói chuyện với nhau một chút."
"Barron năm đó rất xuất sắc, là học sinh xuất sắc nhất của giáo sư Slytherin, hắn lẽ ra có thể lấy một cô vợ thật ưu tú, thật xuất sắc, chứ không phải trở thành một hồn ma du đãng khắp Hogwarts như vậy."
"Bà Xám, thật ra con cũng không hiểu mấy chuyện tình cảm này lắm, nhưng con nhìn ra được, nếu như các ngài đều yêu nhau sâu đậm thì sao không thử nắm tay nhau lần nữa xem, chuyện còn sống qua rồi thì cho qua đi, ít nhất ngài và ngài Barron còn có thể đối mặt nói chuyện với nhau một lần." Harry xoay người, vẫn để Bà Xám tự nghĩ lại thì tốt hơn "Trở thành hồn ma, nói thật, ở phương diện nào đó cũng không phải chuyện xấu.".
ngôn tình ngược
Năm đó sau khi Hogwarts thất thủ, toàn bộ hồn ma trong Hogwarts biến mất, thẳng đến tận khi ấy, hai hồn ma cả ngàn năm hơn này vẫn không thể nói những điều từ tận đáy lòng ra.
...!
Harry cũng không biết hai hồn ma kia có ngồi lại nói chuyện với nhau hay không, nhưng mà hiện tại không rành quan tâm chuyện này, nếu lỗ tai y không sao, hơn nữa mắt cũng không mù, thì cái người áo đen mới cấm túc vô lý do với y này là giáo sư Snape?!
"Trò Potter, nếu lỗ tai mi không phải là đồ trang trí, ta nghĩ mi sẽ biết tránh đường ngay bây giờ! Trừ phi mi muốn ta cho mi thêm vài ngày phục vụ lao động nữa!" Harry dại ra dán vào tường, nhìn Snape rời khỏi...tuy không biết vì sao lại thế này, cũng không biết giáo sư hết giận chưa, nhưng mà, tạ ơn Merlin!
Tám giờ tối, Harry đúng giờ gõ cửa phòng làm việc của giáo sư độc dược, chào hỏi với Medusa xong, mới vừa vào cửa, đã đón ngay một bùa choáng, trước khi ngất xỉu, Harry đã nghỉ: Không phải giáo sư muốn thịt y luôn đấy chứ.
Đối mặt với Harry đùng một phát ngã ra đấy, Snape hoàn toàn không có ý muốn đỡ, vừa nãy hắn không vứt Crucio ra đã là cố gắng hết mức rồi!
Hôm nay dạy tiết độc dược của Ravenclaw và Hufflepuff xong, đột nhiên Weasley đang xin nghỉ vì lý do bí ẩn nhào ra, hỏi độ đậm đặc của độc dược ổn định linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám khi hắn ta đã hoàn toàn điên cuồng khi ấy, sau khi hắn nói rằng gấp ba, mặt Weasley phải nói là trắng hơn cả người chết.
Dưới sự cưỡng chế của hắn nuốt xuống một giọt chân dược, Weasley mới nói cho hắn Potter nhiều nhất ba năm sẽ biến thành cái bộ dạng ấy của Voldemort! Đùa cái gì vậy hả! Đó là con trai của Lily đấy!
HẾT CHƯƠNG 187.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...