Rạng sáng ba giờ, Harry mệt mỏi ngã xuống giường.
Merlin biết, cậu ở Phòng Cần Thiết hao phí không biết bao tinh lực mới tìm được vương miện. Cái phòng giấu đồ này so với lúc Harry học thứ sáu còn loạn hơn, hơn nữa trong trận chiến đấu ở Hogwarts kia, nhờ vào ngọn lửa của Crabbe ban tặng, Harry đã sớm không nhớ rõ vương miện đặt ở nơi nào. Chỉ loáng thoáng nhớ nó đặt gần một pho tượng nửa người của lão phù thủy xấu xí, thế nhưng, chỉ tìm kiếm thôi, cũng gần như là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. May mà trước hừng đông, Harry rốt cục tìm được vương miện Ravenclaw.
Về phần hiện tại có cần tiêu hủy nó ngay hay không, Harry còn chưa dám lập tức hành động. Lúc trước khi tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá, Voldemort đều ở nơi cách xa vạn dặm, cho nên Harry cũng không lo lắng hắn sẽ phát hiện. Chính là hiện tại chủ hồn ngay tại Hogwarts, cậu không xác định được nếu hiện tại mình ngay lập tức tiêu hủy vương miện, Voldemort có thể phát giác một mảnh linh hồn của mình đã biến mất hay không.
Xem ra phải nhanh chóng nghiên cứu các sách về Trường Sinh Linh Giá này … Còn có, cái vương miện Ravenclaw kia… Nếu một khi tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá, vương miện này khẳng định không thể tồn tại. Đối với chuyện này, Harry thực xác định. Lúc trước, trong trận đấu Crabbe phóng ra lửa quỷ, Trường Sinh Linh Giá quả thật bị phá hủy, chính là đồng thời, vương miện chịu tải Trường Sinh Linh Giá cũng nứt ra thành mảnh nhỏ. Ngô… Có chút đáng tiếc a, bảo vật kế thừa trí tuệ Ravenclaw kia. Có thể nghĩ biện pháp giữa gìn hay không? Nói gì thì nói, hiện tại cậu cũng là một thành viên của Ravenclaw…
Harry phiền não vò vò mái tóc. Quên đi, mặc kệ mấy thứ này, hiện tại quan trọng nhất chính là, nắm chặt mấy giờ cuối cùng ngủ một giấc đã… Harry đem mũ miện đặt vào ngăn tủ, sau khi ếm cả tá bùa bảo vệ cẩn thận, liền chui đầu vào mộng đẹp.
Cuộc sống học tập khi trở thành một Ravenclaw, cùng so sánh với đời trước, có thể nói là khác nhau cực kì lớn.
Cậu phải quen với việc tất cả mọi người trong phòng nghỉ công cộng hầu như đều ôm một quyển sách vĩ đại ngồi gặm ngon lành, phải biết rằng, chuyện này là vĩnh viễn không có khả năng phát sinh ở Gryffindor. Trước kia ở Gryffindor, các học sinh đều là tụ năm tụ ba kết bạn làm việc, nhưng nhóm Ravenclaw lại không giống, bọn họ càng thích một mình hành động. Có lẽ chuyện này có liên quan đến biểu tượng của Ravenclaw.
Biểu tượng của Ravenclaw là một con đại bàng màu đồng. So với màu vàng của Gryffindor, Sắc đồng càng làm cho người ta cảm thấy nội liễm cùng thâm thúy. Mà con ưng bay lượn kia, còn là đại biểu cho ‘tự do’. Cho nên tình hữu nghị của các Ravenclaw là loại cảm giác không màng danh lợi như làn nước, cho nhau khoảng cách nhất định cùng tự do, cũng không dễ dàng can thiệp chuyện người khác. So với cùng con người kết giao, bọn họ tựa hồ càng thích chui đầu vào biển sách hơn.
Nhưng thật ra Harry lại vô cùng thích bầu không khí như thế này, ít nhất không ai ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một con đại tinh tinh quý hiếm trong vườn thú. Cho nên càng nhiều thời điểm Harry thích cầm một quyển sách đến vườn hoa trên mái nhà tòa tháp Ravenclaw phía tây để đọc.
Viện trưởng Ravenclaw là Giáo sư Filius Flitwick, một phù thủy hiền hoà uyên bác, Harry trước kia liền thập phần thích Giáo sư này. Thầy dáng người nhỏ bé, tựa hồ có huyết thống yêu tinh, bất quá chuyện này không ảnh hưởng chút nào đến sự phát huy Pháp thuật của ông, theo tin tức đáng tin cậy, ông vẫn thường thắng quán quân quyết đấu.
Chị Huynh Trưởng Helen nói, mỗi buổi chiều cuối tuần Giáo sư Flitwick đều ở Ravenclaw cử hành huấn luyện cách đấu, lời của Giáo sư chính là “Phải để cho người khác biết Ravenclaw chúng ta cũng không phải chỉ là con mọt sách!”, Harry thực chờ mong huấn luyện cách đấu này.
Chương trình học tuần đầu tiên sau khai giảng cũng không khẩn trương, thậm chí có thể nói là thoải mái khoái trá. Chương trình học của Ravenclaw phần lớn là cùng Hufflepuff sắp xếp cùng một chỗ, cho nên chuyện đánh nhau giữa các học viện như Harry từng trải qua cũng không phát sinh.
Trong nháy mắt đã tới thứ sáu. Độc Dược khóa Ravenclaw và Hufflepuff cùng học vào buổi chiều thứ sáu, xếp sau buổi sáng của Gryffindor và Slytherin. Các học sinh lớp trên Ravenclaw đều không cho đó là một ý kiến hay. Cho nên ở buổi cơm trưa, trên bàn dài liền có cuộc đối thoại như này:
“Ngàn vạn lần không được để phát sinh sai lầm, dù là một chút, cùng các học sinh Hufflepuff cách xa một chút! Ít nói chuyện, làm việc nhiều!” Chị Huynh Trưởng Helen ân cần dặn dò.
“Vì cái gì?” các tân sinh Ravenclaw nghi hoặc.
“Đầu tiên, chúng ta phải biết rằng sau khi đã trải qua khóa học Độc Dược hỗn loạn của Gryffindor cùng Slytherin—— thuận tiện nói một chút, các em hẳn phải rõ ràng, hai học viện kia cho tới bây giờ cũng chưa từng hòa thuận—— chúng ta không thể cam đoan Giáo sư Snape có tâm tình tốt; tiếp theo, Giáo sư Snape ghét nhất bị Học sinh làm nổ vạc nấu Độc Dược cùng với các sự tình càng nghiêm trọng khác, mà các học sinh Hufflepuff làm nổ nồi là thường xuyên nhất trường này; sau đó nữa, Giáo sư Snape thích giận chó đánh mèo; cuối cùng, Giáo sư Snape thích nhất là trừ điểm và cấm túc, trừ học viện của thầy ra, hầu như tất cả mọi người đều từng chịu phạt.” Anh Tim thao thao bất tuyệt.
“… …” Đám tân sinh Ravenclaw lạnh run lẩy bẩy.
Cứ như vậy, dưới ánh nhìn đồng tình của các anh chị khóa trên, tân sinh Ravenclaw năm nhất cơm cũng không dám ăn nhiều liền run run hướng phòng học dưới tầng hầm đi đến.
Đương nhiên, Harry không có trong số đó. Cùng Snape đấu tranh bảy năm, cậu biết rõ, nếu Snape nhất định không cho bạn thoát, như vậy bạn làm cái gì cũng chẳng được. Huống chi, cậu thiếu Snape không chỉ đơn giản là một cái mạng mà thôi, cho nên, Harry đã sớm quyết định rồi, nếu Snape châm chọc cậu, chế ngạo cậu, trừ điểm của cậu, cấm túc cậu… Linh tinh lang tang này nọ, cậu chỉ có thể chấp nhận.
Cho nên Harry nhai kĩ rồi chậm rãi nuốt vào ngụm cơm cuối cùng, từ tốn dùng khăn lau lau khóe miệng. Dưới ánh mắt quỷ dị chăm chú của các học sinh lớp lớn tao nhã mà đứng lên, hướng cửa đi đến.
” Harry này?”
” Dạ?”
“Em đã quên túi sách của mình…”
“… …”
Được rồi, cậu thừa nhận mình rất khẩn trương. Thay đổi ai, phải đối mặt một người mình hận bảy năm sau mới phát hiện người kia là ân nhân của mình, tất nhiên phải cảm thấy áp lực rất lớn rồi.
“Ôi ôi, chú em nhỏ, vẫn rất đáng yêu nha.” Helen Thaisz quay đầu nói với Tim Roth.
“Đúng nha, tuy rằng cảm giác rất thành thục bình tĩnh, phù hợp hình tượng của một ‘Kẻ Được Chọn’, nhưng nói gì thì cũng chỉ là một cậu nhóc mười một tuổi thôi a.”
Hai người trêu tức nhìn Harry cứng ngắc nện bước rời khỏi đại sảnh.
Này này, hai người đều sai lầm rồi.
……….
Không đúng, thực sự không đúng chút nào… Harry cau mày cắt cành tầm ma. Tại sao từ khi bắt đầu học đến giờ, Snape cũng chưa tìm đến làm khó? Vì cái gì khi điểm danh cũng không châm chọc cậu, cũng không đưa ra vấn đề hỏi cậu? Phiền cậu còn khẩn trương đã lâu, do dự trả lời hay là giả bộ không biết. Harry Potter, kẻ chịu ngược cuồng lâm vào rối rắm.
Kỳ thật cũng không có gì, thiếu niên, nếu ngươi là một Ravenclaw, vấn đề đơn giản như vậy nhất định có thể trả lời, mà Giáo sư Snape đúng là đã biết điểm này, mới không nghĩ tự tìm cơ hội bẽ mặt chính mình.
Về phần vì cái gì không châm chọc cậu … Bản thân Giáo sư đại nhân cũng không rõ lắm.
Snape cau mày nhìn chằm chằm thiếu niên dáng người thấp bé kia. Hừm, đôi mắt màu lục, giống Lily, tóc cũng không giống cái ổ quạ như tên hỗn đản Potter… con của Lily và Potter lại là Ravenclaw?! Mấy ngày qua, các Giáo sư khác cũng khen nó biết khiêm nhường lễ phép, biểu hiện cũng thực vĩ đại. Độc Dược xử lý cũng không sai, thủ pháp thuần thục, nhìn ra được trải qua luyện tập. Như vậy xem ra, giống Lily nhiều hơn một ít…
Được rồi, vì Lily, cùng lắm thì không nhìn nó vậy! Thủ lĩnh Xà viện yên lặng đưa ra quyết định.
Cho nên sau khi Harry đưa ra một phần nước thuốc mụn ghẻ tỉ lệ coi như không tồi, Snape cũng không nói gì thêm, đương nhiên cũng không có thêm điểm rồi.
Bất quá, đây đối với Harry đã chuẩn bị bị phun nọc độc mà nói, quả thực là kỳ tích.
Viện trưởng xà viện không phun nọc độc, vẫn là Snape sao?!
Thế nhưng, khi một học sinh bênHufflepuff ngồi phía sau làm nổ vạc thuốc, Harry nhanh chóng phát hiện mình sai rồi.
“Ngu ngốc!” Snape rít gào đứng lên, hắc bào cuồn cuộn đi về phía phát tiếng nổ, một bên nhanh chóng vung đũa phép lên, đem đống đổ nát cùng ma dược bị văng tung tóe xử lí sạch sẽ.
“Mi!!!! Tiểu cự quái không đầu óc kia, chẳng lẽ mi không nhìn thấy điều thứ ba trên bảng đen sao? Phải đem răng rắn dập nát thành bột, mà không phải thành cục! Hufflepuff trừ mười điểm! Vì mi không thật sự tiếp thu bài giảng!”
Đúng rồi đó, đây mới là Snape chứ… Harry yên lặng nghĩ. Nhưng vì cái gì, thái độ của hắn đối với cậu lại “Thân thiết” như vậy a? Kẻ Được Chọn đã quen bị châm chọc sinh ra buồn bực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...