Đi khỏi hầm, trên đường đến thư viện, Harry đột nhiên bị một người từ lối nhỏ khác xông ra gọi lại, Harry tập trung nhìn lại, là Huynh Trưởng Ravenclaw—— Roger Davies.
“Potter, tại sao hôm nay em không tham gia tuyển chọn Quidditch hả?!” anh thở phì phì nói.
Harry bất ngờ nhìn anh, “Hôm nay có tuyển chọn Quidditch sao?”
Davis lập tức mang vào vẻ mặt đau thương tột độ, “Thân là một thành viên của Ravenclaw, sao em có thể không thèm quan tâm đến chuyện của học viện chúng ta thế hử. Em có biết người có thể đánh Quidditch trong học viện chúng ta hiếm hoi đến mức nào không? Anh thật vất vả mới phát hiện em coi như có thể lên sân đánh bóng, kết quả em lại chơi trò mất tích với anh!” anh chỉ vào Harry, như thể Harry vừa làm chuyện gì đó không có tính người.
Harry bất đắc dĩ run run khóe miệng, có phải đội trưởng Quidditch nào cũng điên cuồng như vậy không trời, Wood như thế, Davis cũng như thế. Thế nhưng, Harry lập tức nghĩ đến năm đó khi cậu làm đội trưởng cũng không tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía như vậy.”Davis, anh quên rồi sao? Hiện giờ em đang ở tạm chỗ Giáo sư Snape, không thường đến tháp nam. Em nghĩ có lẽ là em bỏ lỡ tin này rồi.”
Nghĩ tới Giáo sư Snape, cánh tay vẫn vung vẫy của Davis lập tức buông rũ xuống, suy sụp cúi mặt, “À, đúng rồi, anh quên chuyện này …”
Nhìn vẻ mặt u oán kia của Davis, Harry có chút không đành lòng, “Chà, còn điều gì em có thể giúp không?”
Vẻ mặt Davis càng thêm u oán, “Đã quá muộn… Anh vừa tuyển xong tuyển thủ mới rồi…” nhưng mà, anh đột nhiên thay đổi biểu tình, lại hưng phấn lên, “Em có thể theo anh đi xem huấn luyện của đội, năm sau em có thể tham gia Quidditch!”
Nhìn ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của Davis, Harry thật sự nói không ra lời cự tuyệt, đành bị anh kéo đến sân bóng.
“Tầm thủ năm nay của chúng ta là Cho Chang, nói thật, cô bé bay cũng không tồi lắm.” Lại trên đường đi đến sân bóng, Davis lẩm ba lẩm bẩm với Harry, “phần lớn người trong học viện chúng ta không thích vận động, cho nên lên chổi rồi còn bay bảy trẹo tám lệch. Cho Chang có thể bay như vậy đã vượt qua dự liệu của anh rồi.” Anh nhanh chóng quay đầu, “Năm sau đừng quên tham gia tuyển chọn nha, Potter!”
Harry nhún vai, bất đắc dĩ cười cười, “Vâng, em nhất định sẽ không quên.” Mặc kệ nói thế nào, trấn an vị đội trưởng đang tiến vào trạng thái cuồng nhiệt này trước rồi nói sau. Harry liền buồn bực, khi vào trường tới nay, ở tiết bay biểu hiện của cậu đều bình thường mà, tại sao lại bị Davis nhìn trúng chứ.
Kỳ thật, trong toàn bộ đám “mọt sách” Ravenclaw, “Bình thường” đã là không tồi rồi.
Nhưng nhiều năm trà trộn trong sư viện phát triển về vận động, Harry còn chưa ý thức được vấn đề này.
Sau khi đi đến sân bóng, ánh mặt trời buổi chiều đã không quá chói mắt, Harry nhìn một loạt bóng dáng mặc đội bào màu tím xẹt qua bầu trời, trong lòng bỗng dưng có chút chua xót. Cậu tạm biệt Davis, đi lên một chỗ trên khán đài ngồi xuống, ngửa đầu nhìn học sinh tự do bay lượn trên bầu trời.
Trên mặt bọn họ mang đầy vẻ mỏi mệt, thế nhưng ai ai cũng cười rực rỡ như thế, tự do tự tại như thế, vì giấc mộng nho nhỏ của mình, vì vinh dự của học viện mình mà cố gắng, đổ mồ hôi trên bầu trời bao la.
Trước đây rất lâu, cậu cũng từng là một thành viên trong đó. Hơi khác chính là, khi đó cậu mặc áo choàng màu đỏ tươi.
Thế nhưng hiện giờ, mệnh lệnh mà thần vận mệnh ban cho, làm cậu phải vứt bỏ sự tự do và yêu thích này đi.
Phía chân trời xanh thẳm xẹt qua mấy con diều hâu, Harry nhìn chúng vỗ cánh bay lượn ở Rừng Cấm phương xa, dần dần nhỏ thành vài điểm màu đen.
Huy hiệu của Ravenclaw là ưng, mà ưng là hóa thân của tự do. Các Ravenclaw tôn trọng tự do, không bị ràng buộc bởi thế tục, cho nên bọn họ thường đứng ở vị trí trung lập, cũng không dính dáng đến tranh đấu.
Chỉ là cậu, Harry · Potter, nhất định không thể theo đuổi tự do, nhất định phải ở nơi trần thế tranh đấu hao hết quãng đời còn lại.
“Chào, Harry, cậu ở đây làm gì thế?” Một tiếng nói quen thuộc làm Harry bừng tỉnh. Draco mặc đội bào màu xanh biếc ngồi bên người Harry.
“Draco? Cậu được tuyển vào đội nhà à?” Harry nhìn thấy chiếc Nimbus 2001 Draco cầm trong tay, hỏi.
“Ừ!” Cậu bé bạch kim hưng phấn gật gật đầu, “Ba tớ còn tặng đội bóng 7 cây chổi!” đôi mắt màu bụi lam sáng lên lấp lánh, gương mặt cũng đỏ ửng.
Harry mỉm cười chúc mừng cậu, “Cậu bay cũng không tồi.”
Draco kiêu ngạo mà nghênh mặt lên, “Tất nhiên! Đến lúc chúng ta tranh tài phải đấu một chút mới được.”
Harry bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Draco, tớ không tham gia tuyển chọn vào đội.”
“Cái gì?!” Draco trợn tròn hai mắt, “Cậu không tham gia Q _u_i_d_d_i_t_c_h hả?!” ngữ khí kia cứ như Harry làm chuyện gì đó không có tính người vậy.
Harry nhún vai, “Tớ còn chưa nói cho cậu biết à, hôm trước tớ bắt đầu tiến vào hầm, không có nhìn thấy thông cáo dán tại phòng nghỉ công cộng.”
Draco nhảy dựng lên: “Cậu không nói giỡn chứ? Vì sao?”
Harry hời hợt nói: “Vì chuyện Bellatrix vượt ngục, bọn họ lo lắng ả đến tìm tớ, cho nên ở lại chỗ của Giáo sư an toàn hơn.”
Draco im lặng. Nửa ngày sau, cậu ta mới cúi đầu nói: “Harry, cậu phải cẩn thận, thực lực của bà ta rất mạnh, nếu thật sự gặp phải, cậu nhất định phải chạy ngay lập tức.”
Harry ngẩng đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào cậu bé tóc màu bạch kim. Trong cặp mắt màu bụi lam chỉ có lo lắng cùng chân thành đối với bạn bè.
Harry nở nụ cười.
“Yên tâm đi, tớ sẽ không có việc gì đâu.”
Tháng mười nhanh chóng tới gần, thời tiết dần chuyển lạnh, lò lửa trong hầm bắt đầu đốt lên hừng hực, quét sạch hơi lạnh cuối cùng còn sót lại. Cùng lúc đó, Harry và Snape bên nhau cũng càng lúc càng tự nhiên.
Phụ đạo độc Dược hai tư mỗi tuần tự nhiên không có thay đổi, mặt khác trong thời gian này, Harry bắt đầu giúp Giáo sư Độc Dược phê sửa một ít bài tập của cấp thấp, sáng sớm Harry ăn xong bữa sáng của mình sẽ mang về một phần đặt lên bàn, Giáo sư cũng bắt đầu không ý kiến gì tiếp nhận sự săn sóc này.
Thời gian trôi qua như làn nước ấm, không có dậy sóng không có ganh đua, nhưng lại có một số việc thay đổi rất nhiều, chỉ là không cách nào nhìn thấy rõ.
Thẳng đến ngày gần Haloween, trên đường Harry đến đại sảnh ăn bữa tối, khi băng qua một hành lang hẻo lánh nghe được tiếng nói, một tiếng nói ác độc lạnh như băng làm người ta trợn tóc gáy, ngừng cả thở,
Harry lập tức hít lấy một hơi lạnh.
Tử xà… Làm sao có thể?! nhật kí Riddle không phải đã bị cậu tiêu hủy rồi sao, vì sao còn có tử xà…
Harry lập tức thay đổi lộ tuyến, thẳng đến phòng rửa mặt nữ sinh lầu một. Đó là chỗ của con ma khóc nhè Myrtle.
Vừa đi vào căn phòng vứt đi kia, Harry liền nhìn thấy Myrtle ngồi trên bồn cầu gào khóc.
“Ồ, xin chào, ” Harry châm chước mở miệng, “Xin bạn giúp tôi một chuyện được không?”
Myrtle ngừng khóc, ngẩng đầu, một đôi mắt nhỏ trong suốt từ cắp mắt kiếng thật dày nhìn về phía Harry.”Cậu là ai? Cũng là đến cười nhạo tôi phải không?”
“A, không, tôi tên là Harry, tôi tới xin sự trợ giúp của bạn.” Harry cố gắng lấy một tư thái lịch sự hỏi.
“Trợ giúp? Cậu muốn sự trợ giúp của tôi?! ‘Myrtle khóc nhè, vô dụng, ngốc nghếch, một người bạn cũng không có’ có thể giúp cậu cái gì chứ?” cô đột nhiên gào khóc, “Peeves nói rất đúng, một người bạn tôi cũng không có, đến lúc tham gia buổi tiệc tử nhật của Nick sẽ bị cười đến chết mất!”
Harry đau đầu xoa xoa thái dương, “Như vậy đi, tôi sẽ cùng tham gia tiệc tử nhật với bạn, bạn giúp tôi làm một chuyện.”
“Thật sự? Nhưng mà tôi…” Myrtle lại thút tha thút thít trả lời, “Tôi có thể giúp cậu làm gì đây?”
“Đầu tiên bạn có thể nói cho tôi biết mấy ngày nay trừ tôi ra còn có người nào tới nơi này không?”
“người? chắc là không…” Nghe những lời này của Myrtle, tâm tình Harry chìm xuống, “Tôi không rõ lắm, vì có lúc tôi bơi qua cống thoát nước đi hồ đen dạo chơi, không phải mỗi ngày đều sống ở chỗ này.”
“Như vậy xin bạn giúp tôi chú ý người đến nơi này mấy ngày gần đây một chút được chứ?”
Myrtle nhìn nhìn Harry, giảo hoạt nói: “Nếu tôi giúp cậu, cậu phải theo tôi đi tiệc tử nhật đấy.”
…………….
Lối đi đến bữa tiệc của Nick Suýt Mất Đầu cũng được thắp nến dài dài, nhưng hiệu quả tuyệt không làm người ta vui vẻ tí nào. Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, trong phòng chật ních mấy trăm cái bóng mờ mờ, hơi trong suốt. Phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu van-xơ, với nhạc đệm hãi hùng rên rỉ của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen.
Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. hơi thở của Harry hóa thành sương mờ ngay trước mũi, có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông lạnh.
Harry thầm may mắn cậu đã ăn cơm no rồi mới đến đây, sau đó nắm thật chặt áo choàng trên người, lại ếm một cái bùa giữ ấm.
“A, chủ nhân buổi tiệc ở nơi nào…” tiếng Myrtle lanh lảnh chói tai, “Theo kịp, Harry.”
Harry bất đắc dĩ theo sát phía sau Myrtle, đi về phía Nick Suýt-Mất-Đầu.
“Các bạn bè thân ái của tôi,” ông vô cùng ưu thương nói, “Hoan nghênh, hoan nghênh… Các bạn có thể tới, tôi thật sự rất vui mừng …”
Ông cởi chiếc mũ cắm lông chim, cúi đầu thỉnh bọn họ đi vào.
Harry chậm rãi đi vòng qua sàn nhảy, đi ngang một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp – con ma vui tính của nhà Hufflepuff.
Con ma Thầy tu mập đang nói chuyện với một con ma hiệp sĩ bị cắm một mũi tên giữa trán. Harry không ngạc nhiên lắm khi gặp Nam tước Đẫm máu – con ma nhà Slytherin – một con ma gầy gò, mắt mở trừng trừng, mình đầy vết máu bạc, đứng ở một chỗ trống trải, bị những con ma khác né xa.
Một góc đối diện Nam Tước Đẫm Máu, Harry thấy được con ma nhà Ravenclaw—— Bà Xám, khi còn sống mang tên Helena · Ravenclaw.
Trong lòng Harry bỗng dâng lên một ý tưởng, cậu chào Myrtle, sau đó đi về phía Bà Xám.
“Buổi tối tốt lành, thưa bà.” Harry dịu dàng nói.
Bà Xám liếc nhìn Harry một cái, chú ý tới viện huy trên áo choàng của cậu, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp lại dịu đi một ít, bà dè dặt gật gật đầu, “Buổi tối tốt lành.”
“Thưa bà, tôi có thể thỉnh giáo vài vấn đề học thuật với bà không ạ?” Harry lấy một biểu tình khát khao học hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Là như vậy, tôi muốn biết ma và linh hồn có giống nhau hay không?”
Bà Xám kinh dị nhìn Harry một cái, “Trẻ con bình thường sẽ không nghĩ đến vấn đề này. Nhưng ta nói cho cậu biết, bọn họ không giống nhau. Linh hồn là có sức mạnh, mà những con ma chúng ta thì không có cách nào sử dụng Pháp thuật. Chúng ta chỉ là một đoạn cảm tình cùng trí nhớ khi còn sống.” Bà bình tĩnh nói.
“Cùng một nguyên lý với các bức họa sao?” Harry nghĩ nghĩ, hỏi.
“Cùng loại, ” Bà Xám khen ngợi nói, “Nhưng mà, bức họa là pháp sư khi còn sống dùng Pháp thuật cách chế thành, đem linh hồn niệm lực của bọn họ rót vào bức họa, đợi khi pháp sư qua đời, Pháp thuật sẽ khởi động, bức họa mới bắt đầu hoạt động.”
“Linh hồn niệm lực?” Harry nghi hoặc hỏi lại.
“A, đó là sức mạnh riêng của linh hồn, nhưng cũng không phải là linh hồn, linh hồn niệm lực chịu tải tất cả ý thức của pháp sư, bởi vậy bức họa mới có thể hoạt động giống như người thật.” Bà Xám từ tốn nói.
“Xin hãy nói cho tôi biết Pháp thuật kia là gì?” Harry vội vàng hỏi han, cậu cảm thấy mình hình như đã bắt được một ít manh mối. Cách chế tạo dấu hiệu hắc ám có lẽ có liên quan với linh hồn niệm lực.
“nguồn gốc của nó là một loại ma văn cổ đại, kêu là ma văn “chỉ hi tư đồ nặc an” (Không tìm thấy tiếng anh của từ này). Cậu giống như một người vài thập niên trước ta gặp được, lúc ấy hắn cũng hỏi vấn đề giống vậy, nhưng mà, ” Bà Xám cười cười, “Hắn là một Slytherin.”
Harry ngăn chặn khiếp sợ trong lòng, lễ phép nói lời từ biệt với Bà Xám, quyết định lập tức rời khỏi buổi tiệc, cậu không thể đợi, phải tra tìm nguyên lý của ma văn này.
Không đợi Harry ra khỏi phòng học ngầm, Myrtle liền đuổi theo, “Cậu phải đi sao?”
Harry có chút xấu hổ, cậu đã quên mất mình đi theo Myrtle đến đây.”Oh, đúng vậy, bạn có biết, nhiệt độ nơi này đới với tôi mà nói là rất lạnh.”
“Nga, vậy được rồi, tôi và cậu cùng đi, ta thật sự chịu hết nổi Peeves.” Myrtle đỏ mắt nói.
Đi ra khỏi phòng, đi đến bậc thang dẫn đến cánh cửa đại sảnh thì…, Harry nghe được một tiếng nói.
Cậu giận tái cả mặt, lảo đảo dừng bước.
“Harry, cậu làm sao vậy” Myrtle nghi hoặc hỏi.
Harry thần sắc như thường cười cười, “Không có gì. Đúng rồi, bạn đừng quên ước định của chúng ta, sau khi trở về phải giúp tôi chú ý tới người đến nơi bạn, nhưng đừng cho người khác biết, được không?”
Myrtle gật gật đầu, “Yên tâm đi, tôi sẽ lưu ý.”
Tiếng thì thào càng ngày càng yếu.
Harry thả chậm bước chân.
Xa xa, từ trên tầng một, tiếng rít kia lại truyền đến, hơn nữa càng lúc càng phát ra mỏng manh:
Harry tiếp tục cùng Myrtle câu được câu không trò chuyện, kéo dài thời gian. Mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng người ồn ào huyên náo thảo luận bắt đầu xuất hiện trên lầu, cậu mới làm bộ tò mò hỏi: “Trên lầu làm sao vậy, chúng ta lên xem sao.”
Đi đến chỗ một đám học sinh tụ tập, Harry và Myrtle qua đi. Các học sinh đang thảo luận đều tránh Myrtle, để cô đi ra. Harry tiện thể đi vào trong.
Trên bức tường trước mặt các học sinh, có cái gì đó đang lập lòe. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.
Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra.
Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn..
Trên mặt đất có một vũng nước, một con mèo bị treo ngược trên cán đuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...