Hai ngày kể từ hôm ấy, Harry đến đúng ngày hẹn, nhẹ nhàng gõ cánh cửa. Nghe tiếng đáp trả, Harry đẩy cửa vào, nhìn thấy Grindelwald đã ngồi trên ghế sa lon chờ cậu. Trên chiếc bàn gỗ lim đặt một bình hồng trà nóng hổi, cùng hai chén trà sạch sẽ xinh đẹp.
“Ngài đã quyết định?” Harry đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu Potter, chúng ta giao dịch đi.” Grindelwald mỉm cười, khẽ nói.
Harry nhướng mày, cũng không cảm thấy bất ngờ, “Đây là suy ngẫm mấy ngày qua làm ngài lo lắng sao? Có lẽ ngài nên cho tôi một lý do xác đáng để chấp nhận đề nghị của ngài, được chứ?”
Grindelwald cũng không giận, chỉ nói ra mục đích của mình: “Mục tiêu của cậu là tiêu diệt hoàn toàn gã Voldemort kia, phải không? Mà về vấn đề này, ta có thể giúp.”
“Tôi đã tiêu diệt lão một lần, cũng có thể làm lần thứ hai, tôi nghĩ không cần ngài giúp gì cả.” Harry không bị thuyết phục nói.
“Nhưng cậu sẽ không chịu nổi bất cứ rủi ro nào, không phải sao?” Ma Vương tóc vàng ung dung nói, “Một khi phát sinh biến cố, mục đích cậu trở về sẽ không thể hoàn thành.”
Harry không đáp. Quả thật, kiếp trước trong quá trình cậu đánh bại Voldemort nhiều lần đều nhờ may rủi. Mà giờ đây, cậu không thể lại hi vọng mình lọt vào mắt xanh của nữ thần may mắn nữa.
Cậu cẩn thận cân nhắc hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Ngài có thể giúp tôi đến mức độ nào?”
Grindelwald hỏi lại: “Cậu cần bao nhiêu?”
“Tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi tiêu diệt tất cả Trường Sinh Linh Giá và chủ hồn của Voldemort, mặt khác, ” Harry nghĩ nghĩ, “Còn phải tiêu trừ dấu hiệu hắc ám.”
“Trường Sinh Linh Giá? Hắn chế tạo cả thứ này à? Chả trách…” Grindelwald nhíu nhíu mày, “Thật điên rồ… Nhưng ta nghĩ có thể giúp cậu.”
Harry gật đầu, “Như vậy, thưa ngài, ngài muốn có được thứ gì từ tôi nào?”
“Sau khi chấm dứt tất cả, cho ta mượn Bảo Bối Tử Thần dùng một lát. Ta muốn giao dịch với Tử Thần.”
Im lặng lan tỏa.
“Thứ cho tôi lắm miệng, xin hỏi ngài muốn có được thứ gì từ Tử Thần?”
“Mấy ngày nay ta đã cẩn thận suy ngẫm, có lẽ cậu đúng, ta không nên ngừng cố gắng để được bên cạnh Albus. Thế nhưng, hiện tại chúng ta có quá nhiều ngăn cách, cho nên, có lẽ vứt bỏ tất cả bắt đầu lại lần nữa là lựa chọn tốt nhất.” Grindelwald nhẹ nhàng bất cần nói.
“Ngài cũng muốn trọng sinh?”
“Hoặc là, cùng Albus đổi đến sống trong một thế giới khác. Nhưng mà, chuyện này còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Nói cho ta biết trói buộc của việc sử dụng bảo bối tử thần đi, tuy rằng, có người nói ba bửu bối chính là ‘chủ nhân của Tử Thần’, nhưng, nếu Tử Thần thật sự tồn tại, làm sao có thể để con người trở thành chủ nhân của mình. Cho nên, phải trả cái giá gì nào?” Tóc vàng Ma Vương châm hai chén hồng trà. Chất lỏng màu vàng đỏ bốc hơi trắng lượn lờ.
Harry khẽ nhâm nhi một ngụm rồi nói: “Linh hồn đối với một phù thủy mà nói là thứ quan trọng nhất. Linh hồn không chết, người đó có thể vĩnh viễn bất tử. Cho dù thân thể chết đi, linh hồn cũng có thể được luân hồi chuyển thế, tuy kí ức của kiếp trước sẽ bị hủy diệt, nhưng dù sao cũng là một loại bất tử. Cho nên từ xưa đến nay các phù thủy đều coi linh hồn là thứ quý giá nhất của mình.”
Grindelwald gật gật đầu, “Cho nên, ý cậu là nếu muốn sử dụng Bảo Bối Tử Thần phải lấy linh hồn ra trao đổi?”
“Đúng vậy.”
Grindelwald không để ý nói: “Không thành vấn đề. Chỉ cần có thể thực hiện mục đích của ta là được.”
Mặt Harry giãn ra, “Ngài biết đấy, nếu ngài có chút do dự nào, tôi sẽ không đáp ứng chuyện này đâu. Dù sao đối với rất nhiều người mà nói, linh hồn là một vật quá mức quan trọng.”
“Nói như vậy, ta qua ải?” Ma Vương tóc vàng nhướng mày, “Ta còn một vấn đề, sau khi sử dụng bảo bối, Tử Thần khi nào thì đến lấy linh hồn? Có phải chỉ cần ngày nào mục tiêu của ta chưa đạt thành, ngày đó linh hồn ta vẫn chưa bị lấy đi à?”
Harry lắc lắc đầu, “Làm sao có thể chứ? Chúng ta là giao dịch với thần, làm sao có thể để chúng ta có cơ hội trục lợi. Tử Thần cho chúng ta một cơ hội, để tự chúng ta thực hiện chuyện muốn đạt đến. Tới thời hạn, mặc kệ ngài có thực hiện được mục tiêu hay không, linh hồn ngài cũng bị lấy đi.”
Grindelwald đặt chén trà xuống, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Như vậy, thời hạn này là gì?”
Harry thoải mái cười cười, “Ngài chớ khẩn trương, thời hạn này đối với ngài mà nói, có lẽ là đủ rồi.”
“Là sao?”
“Lúc trước tôi đã từng nói, linh hồn. Phù thủy pháp thuật càng mạnh, lại sống càng lâu, năng lượng trong linh hồn lại càng lớn. Tử Thần cho thời hạn căn cứ vào năng lượng linh hồn của người làm khế ước mà quyết định. Cho nên nếu là ngài, kiếp sau ít nhất có thể sống đến 150 tuổi, đương nhiên, không tính ngoài ý muốn mà chết đi.”
“Nói như vậy, thứ ta có được, chính là sống thêm một đời nữa a.”
Harry châm chọc cười, “Phải nói là, ‘linh hồn có chứa trí nhớ kiếp trước trải qua sinh mệnh cuối cùng’. Đợi đến hồi kết, linh hồn của người làm khế ước liền hoàn toàn trở thành vật sưu tầm của Tử Thần.”
Grindelwald cười khẽ, “Mặc kệ nói thế nào, đối với tâm nguyện của ta mà nói, cũng đáng giá. Ta sống đã đủ lâu rồi.”
Nói tới đây, Harry liếc qua gương mặt còn trẻ măng của Grindelwald, nghi ngờ lần trước lại hiện lên trong đầu.
“Thế nào, mặt ta xấu xí đến cỡ nào, mà khiến Chúa Cứu Thế đại danh đỉnh đỉnh kinh ngạc thế kia?” Tóc vàng Ma Vương trêu chọc nhướng mày.
“Sao chứ, ngài dung mạo hơn người, làm người ta ấn tượng khắc sâu. Nhưng theo tôi được biết, một ông già hơn một trăm tuổi, sao lại còn trẻ như vậy?” Harry không chút khách khí chỉ thắng vào nói.
Grindelwald lại cảm thấy quái lạ, “Sao thế, cậu không biết thật à? Khi pháp thuật của một người đạt tới cảnh giới nhất định, có thể trẻ mãi không già. Tuy tuổi thọ không kéo dài nhiều, nhưng bề ngoài sẽ dừng lại lúc còn xuân sắc.”
Harry đương nhiên không biết, cậu cũng đâu có sống lâu đến thế, hơn nữa, “Vậy tại sao Giáo sư Dumbledore nhìn không giống ngài chút xíu nào hết vậy?”
Nghe được câu này, gương mặt Grindelwald liền hiện ra nụ cười nhớ nhung, “Albus cho rằng trong tình huống muốn lấy thiện cảm của mọi người, một hình tượng tuổi già hiền lành càng có thể làm người ta tin phục.”
Cho nên đây là nguyên nhân sao… Harry có chút dở khóc dở cười.
“Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi. Không bằng chúng ta trao đổi chuyện tiêu diệt Voldemort một chút đi.” Harry mở miệng.
Grindelwald hỏi: “Trước đó cậu nói hắn có Trường Sinh Linh Giá? Bao nhiêu cái?”
“Đúng vậy, tổng cộng có bảy. Tôi đã tiêu diệt mấy cái rồi, còn có vài cái sắp có thể mau chóng giải quyết, điều này tôi cũng có thể dựa vào kinh nghiệm trước kia hoàn thành. Nhưng tôi có một nghi ngờ, linh hồn bị xé ra đến bao nhiêu mảnh mới ngừng lại? Tôi lo rằng Voldemort còn có thể chế tạo Trường Sinh Linh Giá.” Này chính là vấn đề Harry lo nhất.
Grindelwald suy tư trong chốc lát, trầm ngâm nói: “Thẳng đến khi hắn không thể khống chế linh hồn mình mà tự phân liệt, vậy có nghĩa là linh hồn đã xuất hiện trạng thái không ổn định. Hắn có chế tạo Trường Sinh Linh Giá trong lúc vô ý chưa?”
Harry ngẩn người, hiểu ra ‘trong lúc vô ý chế tạo Trường Sinh Linh Giá’ chính là mình, “Tôi biết rồi, nhưng tình huống như vậy có thể xuất hiện lần thứ hai không?”
Grindelwald lắc đầu, “Không, khi linh hồn hắn phân chia trong lúc vô ý, thì chứng tỏ linh hồn ấy đã vô cùng yếu ớt. Bảy là một con số có ma lực, điều này đúng. Linh hồn một người nếu có thể chia nhỏ, nhiều nhất chỉ có bảy cái, bao gồm cả chủ hồn. Mà Voldemort chế tạo bảy Trường Sinh Linh Giá, tương đương với việc chia làm tám phần, điều này gần như đã là khó thể tin rồi. Nếu như xuất hiện cái thứ chín…” Grindelwald cười, “Vậy không cần chúng ta ra tay nữa, hắn liền tự diệt bản thân thôi.”
Harry yên tâm, “Tốt, tôi có thể tự mình xử lý Trường Sinh Linh Giá, về phần chủ hồn của Voldemort… Có thể chờ lão khôi phục thân thể rồi nói sau. Vấn đề hiện tại là… Ngài biết nguyên lý chế tạo dấu hiệu hắc ám không?”
Grindelwald có chút kỳ quái, “Vì sao cậu muốn tiêu trừ thứ đó?”
Harry cười yếu ớt, “Tôi có một người rất kính trọng làm gián điệp hai mang, đời trước thầy bị Voldemort sát hại. Lần này, tôi không muốn để thầy làm việc nguy hiểm này nữa.”
Grindelwald không nhắc lại nghi vấn, bắt đầu cùng Harry nghiên cứu dấu hiệu hắc ám.
Mấy giờ trôi qua, vẫn không có kết luận rõ ràng nào. Ở điểm này, ngay cả chúa tể hắc ám đời thứ nhất cũng không thể không thừa nhận dấu hiệu hắc ám là một thiết kế kì diệu.
Mắt thấy hoàng hôn dần buông xuống, Grindelwald từ ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, “Đây là khóa cảng, khi nó bắt đầu nóng lên, cậu liền mở mặt đồng hồ ra, trên đó chỉ định thời gian chúng ta gặp mặt, sau khi đóng mặt đồng hồ khép mở ba lần là có thể phát động pháp trận di chuyển. Lần sau cậu tới, ta sẽ giới thiệu thánh đồ cho cậu quen biết.”
Harry gật gật đầu, nhận lấy chiếc đồng hồ.
“Đúng rồi, cậu Potter.” Khi Harry đi tới cửa, Grindelwald gọi cậu lại.
“Mạo muội hỏi một câu, cậu và Tử Thần định ra thời hạn là bao lâu?”
Harry hơi cứng lại, “… Tôi đã nói với ngài, tôi ở hai mươi bảy tuổi ký kết khế ước, cho nên kiếp này không sống qua tuổi đó.”
“… Thật có lỗi.” gương mặt Grindelwald hiện ra chút áy náy, “Nhưng vì sao lúc ấy không chờ vài năm nữa rồi ký kết khế ước? Như vậy, ít nhất khi cậu trở về có thể sống thêm ít lâu nữa.”
“Tôi không thể chờ đến lúc đó … Nếu cứ như vậy, có lẽ tôi đã tuyệt vọng đến điên mất rồi.” Harry chua xót nói.
Đúng vậy, Grindelwald thở dài, người cùng Tử Thần giao dịch, không phải đều vì quá tuyệt vọng với hiện thực sao? Harry Potter là thế, mà chính ông cũng thế thôi.
Thế nhưng, với độ tuổi đó, Harry Potter lại phải chịu đựng nổi tuyệt vọng thế kia, thật sự còn quá sớm.
Ông không hỏi thiếu niên tóc đen kia khi thời hạn đã đến, cậu sẽ bước đi trên con đường nào. Chỉ im lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng tiêu điều dần xa khuất của thiếu niên nọ.
Grindelwald biết, Harry Potter sẽ không hối hận vì đã từng quyết định như thế
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...