Đã đến trận đấu Quidditch đầu tiên, giữa Gryffindor và Slytherin. Trên khán đài chật ních học trò, cờ vàng đỏ sư tử và những tấm băng rôn, cờ xí màu xanh bạc hình con rắn, còn có những khẩu hiệu vang lên đầy trời. Harry mặc trường bào màu vàng đỏ, mang găng tay và giáp bảo vệ đầu gối bằng da thật kỹ lưỡng. Đây là trận Quidditch đầu tiên từ khi hắn sống lại, hắn nhìn bầu trời trong xanh, ta nhất định sẽ thắng!
Cầu thủ hai đội vào đúng vị trí, Hooch phu nhân thổi còi, trận thi đấu chính thức bắt đầu. Giữ cây Nimbus 2000 thăng bằng trong không trung, Harry nhìn xuống trận đấu kịch tính giữa hai đội, đồng thời ánh mắt cũng quét toàn bộ sân đấu, tìm kiếm trái Golden Snitch. Draco theo sát phía sau, dừng lại bên cạnh hắn.
“Trận đấu thật sự kịch tính.” Harry nhìn một Tấn thủ Slytherin hung hăng đánh một trái Bludges về phía Fred, rất có khí thế nếu không đem hắn đánh cho rớt khỏi chổi sẽ không bỏ qua, Fred rất linh hoạt lắc người một cái tránh thoát.
“Đối với Gryffindor và Slytherin thì chuyện này như cơm bữa.” Draco nhún nhún vai.
Một ánh sáng loé lên, hai người đang nói chuyện đồng thời giật mình — Golden Snitch. Hai cây chổi đồng thời quay theo hướng kia mà bay. Hai người bay song song, thỉnh thoảng lại có ý muốn ngáng chân đem đối phương rớt lại phía sau. Tuy Nimbus 2001 của Draco so với Nimbus 2000 tính năng tốt hơn, nhưng kỹ thuật bay trên không so ra vẫn kém hơn Harry. Không bao lâu, Harry đã đuổi kịp và vượt qua y.
Một trái Bludges đen tuyền hướng Harry mà đánh tới. Không phải chứ, Harry cười khổ. Dobby ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định. Hắn nhanh chóng cúi người, nghĩ vượt qua trái Bludges, nhưng trái Bludges lại không buông tha mà rượt theo. Trên khán đài mọi người kinh hô, đều vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà đứng hết lên. Snape nhìn chăm chú vào trận đấu, chết tiệt, tiểu tử này căn bản là vật thể thu hút phiền phức.
Draco lại một nữa đuổi theo Harry, bóng trái Golden Snitch dần dần rõ hơn, hai người đồng thời đưa tay ra bắt. Lúc này, trái Bludges đằng sau cũng đang đập phá lung tung xông, chật vật khó khăn mà né tránh, khi quay lại nhìn, trái Golden Snitch đã tiêu thất.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, Harry một bên rất nhanh né tránh, một bên tìm cách. Khoé mắt lại phiêu đến trái banh phá rối, có rồi! Harry đột nhiên bay lên cao, trái banh cũng bay lên theo, tiếp theo Harry đột nhiên hướng về trái banh rắc rối rơi chậm lại, sau đó mạnh mẽ vươn tay ra bắt lấy. Hắn quá nhanh, trái Bludges chưa kịp đổi hướng, nhưng ngay sau đó, trái banh lập tức lao thẳng xuống, toàn trường hoảng sợ. Trái banh bay sát sau đầu, Harry có thể cảm giác được gió lạnh tập kích. Lúc này chỉ thấy Harry một tay bắt lấy cán chổi, thân mình đột nhiên dán sát xuống cây chổi, một tay bắt lấy trái Golden Snitch, một tay chỉ thẳng vào trái Bludges, mọi người nhìn thấy ngay cổ tay Harry xuất hiện chiếc cung tên màu đen, một mũi tên đen nhỏ bắn về trái banh. Trái Bludges nổlớn một tiếng, vỡ thành từng mảnh nhỏ trên không trung.Harry lập tức dùng sức một chút, nắm lấy cây chổi, sau đó giơ bàn tay đang nắm chặt lên cao, chậm rãi mở bàn tay ra, trái Golden đang đập hai cái cánh nhỏ vùng vẫy bên trong.
“Gryffindor thắng!” Hooch phu nhân thổi còi chấm dứt trận đấu. Cả Gryffindor đồng loạt đứng lên hoan hô.
Thật sự.. rất chói mắt… Snape nhìn chăm chú vào thiếu niên đang bay lượn, toàn thân y đắm chìm trong quang cảnh vàng rực rực rỡ, dưới ánh mặt trời giống như dát vàng tầng tầng lớp lớp với mái tóc đen nhẹ bay, đôi mắt xanh biếc mang theo niềm vui sướng mà tràn ngập hào quang, sáng ngời, xinh đẹp thuần khiết, cười tươi đến chói mắt. Tựa như ánh mặt trời rực nóng, khắc thật sâu vào trong tâm trí của mình, hảo muốn đến đó bắt lấy hắn, đó là nỗi khát vọng nhất của Snape từ trước đến nay, hắn do dự mà vươn tay… Ta đang nghĩ cái gì, ta đây làm sao vậy? Hắn ôm đầu, vất vả lùi về sau vài bước, trở lại trong bóng râm, nơi này… mới là chỗ của hắn… Severus Snape ngươi đã hại chết Lily, ngươi còn muốn nhúng chàm đứa nhỏ của nàng sao? Đứa nhỏ kia thuộc về ánh mặt trời, còn ngươi chỉ xứng đáng với bóng đêm.
Snape nhìn Harry, hắn là đứa nhỏ của Lily, giống như hài tử của ta (Vòng: Ngài làm ơn thông suốt đi, cái này không phải tình thương của cha a…), hắn thuần khiết, trong sáng như vậy… không được chạm đến hắn, hãy để hắn sống cuộc sống của riêng hắn đi!
Trận đấu phi thường thuận lợi, Harry cũng không bị thương, nên cái mà Lockhart gọi là “Trợ giúp trị liệu” cũng không đối hắn tạo thương tổn gì. Harry nghĩ, Colin hẳn là nửa đêm cũng sẽ không chuồn ra ngoài thăm mình, vậy hắn sẽ không bị thạch hoá. Bất quá dù có nói gì, thiếu đi một người bị thạch hoá vẫn là chuyện tốt. Nghĩ vậy, Harry cầm chổi đi, cùng một đám Gryffindor đang vây chung quanh quay lại tháp.
Hai anh em sinh đôi Weasley cố tình đến nhà bếp lấy một mâm mỹ thực, mọi người trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor cùng nhau chúc mừng. Harry tùy ý ăn vài miếng, xem mọi người đang hưng trí bừng bừng, cũng không quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi phòng sinh hoạt chung Gryffindor.
Ra khỏi tháp Gryffindor cũng đã hơn chín giờ tối, Harry theo con đường nhỏ cạnh lâu đài mà đi. Vào mùa đông, ban đêm thực khô ráo, đêm nay gió cũng không quá lớn, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống mặt đất, thành những mảng màu trắng bạc. Cây sồi mọc ven đường phủ bóng râm xuống, Harry tản bộ một mình, thân ảnh gầy còm dưới ánh trăng càng mang vẻ đơn độc cùng thanh lãnh.
Một thân ảnh hắc sắc cao lớn từ hướng khác chậm rãi thong thả bước ra, Harry dừng chân: “…Giáo sư?”
“Potter?” Snape không nghĩ hắn sẽ xuất hiện nơi này, hắn không phải cùng học trò Gryffindor mở tiệc chúc mừng sao?
“Giáo sư cũng ra ngoài tản bộ a.” Harry bước đến bên cạnh y, “Ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới rảnh rỗi đi loạn a.”
“Đám tiểu tử Gryffindor chịu buông tha cho ‘Hoàng Kim nam hài’ vĩ đại của chúng ta sao?” Snape hừ lạnh, “Potter, ta nhắc ngươi…”
“Ta sẽ không đi quá giờ giới nghiêm ban đêm.” Harry đoán được y muốn nói gì, chu mỏ nói, “Quan tâm ta thì cứ nói thẳng ra…”
“Không có việc gì thì quay trở về đi!” Snape cau mày, “Ngươi phải trở về, cứ đi lung tung ngươi sẽ trở thành mỹ thực cho mấy sinh vật trong rừng Cấm, ta nghĩ Cứu thế chủ vĩ đại rất hợp với khẩu vị của bọn chúng!” Y thoáng liếc qua rừng cây đen thui cách đó không xa.
“Ngài không phải cũng từ mới trong rừng Cấm đi ra sao?” Harry bất mãn.
“Ta là người trưởng thành, Potter…”
“Ta cũng đã trưởng thành…” Harry nói, “Ta đã… hai mươi tuổi!”
“Nhưng trước mắt thân thể ngươi không lớn…” Snape nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Trong rừng Cấm sinh vật nào cũng có thể một ngụm mà nuốt luôn ngươi.” Ngữ khí hắn vẫn mỉa mai như trước, nhưng cũng dẫn theo một chút chế giễu, Harry không khỏi hoài nghi có phải hay không mình sinh ra ảo giác.
“Ta đều đã đi vài lần.” Harry thờ ơ nói. Rừng Cấm cũng là một trong những nơi nguy hiểm mà hắn vô cùng quen thuộc.
“Cho nên nếu để ta phát hiện ngươi đi vào đó, ta trước tiên sẽ làm thịt ngươi!” Snape hung dữ nói, nhớ tới ký ức y từng xem qua, vào năm thứ hai tiểu tử này đã vào rừng Cấm tìm con nhện, hắn muốn bốc lửa giận. Lão ong mật Dumbledore, cư nhiên để cho một đứa nhỏ đi vào chỗ nguy hiểm như vậy.
“Ngươi đi hái thảo dược?” Harry để ý đến dược thảo trong tay hắn, “Khổ ngải, toan khuông (lá đắng, củ chua) … Dược liệu bị thiếu sao?”
“Mấy tên ngu xuẩn làm tiêu hao quá nhanh.” Snape nói trơn tru, “Bên Pomfrey cũng cần bổ sung một ít dược chữa thương…”Hắn liếc Harry một cái, đột nhiên nhăn mày.
“Sao vậy?” Harry khó hiểu nhìn nhìn mình, hắn có chỗ nào không đúng sao? Một kiện trường bào từ trên đầu hắn phủ xuống: “Ta cũng không muốn nhìn thấy Cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta bị chết cóng… Mặc vào, ngay lập tức!”
Harry ngượng ngùng mỉm cười, hắn khi đi ra không mặc gì nhiều, cũng không mặc trường bào, chỉ mặc một chiếc áo lông, hiện tại Snape nhắc tới làm hắn cảm thấy có chút lạnh.
“Cám ơn…” Harry mặc trường bào kia vào, nhiệt độ cơ thể Snape lập tức bao phủ toàn thân, hương thảo dược dễ chịu truyền vào mũi, trường bào rất lớn, vạt áo tựa hồ chạm đất. Vì sao Snape lại cao như vậy? Nhìn lại mình chỉ đứng qua thắt lưng đối phương, Harry thở dài.
Ngón tay Snape lướt qua không trung, đồng hồ xanh biếc hiện ra: 22:20, thanh âm y lạnh lùng: “Potter, ngươi phải trở về.”
Harry kéo kéo trường bào, nói: “Giáo sư cũng phải trở về, chúng ta cùng đi thôi.”
Snape không nói đồng ý, nhưng lại hướng lâu đài mà bước đi trước, Harry theo sát phía sau. Vừa vào đến cửa lâu đài, một tiếng thét chói tai từ đại sảnh truyền đến. Đã xảy ra chuyện rồi. Hai người đồng thời cả kinh.
***** Ta là Colin bất hạnh đồng môn phân cách tuyến *****
Colin cả người bị đông cứng đứng ở góc hành lang, vẻ mặt kinh ngạc, trong tay còn đang cầm cái máy chụp hình yêu quý của y. Y không phải trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor sao? Như thế nào xảy ra việc này? Harry không biết làm sao, việc xảy ra thật không ngờ tới. Harry thấy Snape đang nhìn mìnhthì làm một biểu lộ một bộ bất đắc dĩ.
“Fred, Colin sao lại ra ngoài?” Harry nhìn đám học trò Gryffindor đang vây xem chung quanh có không ít mấy đồng học, liền hỏi.
“Colin phát hiện ngươi không có mặt, liền đi tìm ngươi.” Không đợi Fred trả lời, Ron đã giành trước.
“Tất cả tránh ra.” Tiếng Snape vang lên, làm cho đám học trò như biển rẽ ra làm hai tách thành một con đường. Snape ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát tình trạng của Colin, giống như trước bị hóa đá. Hắn mở máy chụp hình ra, bên trong cháy đen thui. Không cần nói cũng biết, lại là sủng vật của tiểu quỷ kia đã làm một chuyện tốt.
“Colin không có việc gì đi, giáo sư?” Harry bước đến cạnh y.
Snape bỏ chiếc máy chụp hình lại: “Hóa đá…”
Hai người thấp giọng thảo luận, hoàn toàn không biết đám học trò đang bu chung quanh nhìn họ khác thường, buổi tối Harry Potter cùng giáo sư Snape trở về, trên người còn khoác trường bào của giáo sư Snape… Merlin a, chuyện này không thể không làm bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Đã có người đi thông tri với hiệu trưởng, chỉ một lúc sau, giáo sư Dumbledore cùng giáo sư McGonagall liền chạy đến. Snape giải thích tình trạng với bọn họ, cũng xác định là bị hóa đá. Dumbledore gọi hai nam sinh đưa Colin đến bệnh thất, sau đó sơ tán đám học trò đang bu lại xem.
“Severus, đến văn phòng của ta trước.” Dumbledore nói, “Xem ra…”
Snape từ trong đám người trao đổi bằng ánh mắt với Harry một chút, gật đầu đi theo Dumbledore. Harry chăm chú nhìn hướng ba người nọ rời đi, thở dài, sự hoảng sợ sắp dấy lên khắp học viện…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...