Một ánh sáng xanh xẹt qua, y chính thức lâm vào bóng tối.
Lần này, rốt cuộc y cũng đã chết? Ansel tự giễu cười cười, lão sư, thực xin lỗi.
Ngay sau đó y liền mất ý thức.
"A" Ansel chậm rãi mở to mắt, dùng tay vỗ vỗ trán, chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn đang tràn ngập tâm trí y, nhìn tay chân nhỏ xíu của mình, trong lòng rối rắm.
Tại sao, rốt cuộc vẫn không chết được sao? Chết thì chết đại đi, rồi còn sống lại, ông trời, ngài trêu người quá rồi đó?! Từ thế kỷ 21 xuyên đến Anh Quốc 1000 năm trước, rồi lại từ Anh Quốc 1000 năm trước xuyên đến bây giờ, mạng của y thật sự là rất lớn a.
Bất quá, hiện tại đang là năm bao nhiêu.
Ansel chậm rãi đứng dậy, bởi vì thời gian hôn mê tương đối lâu, cho nên thân thể run rẩy khá lâu mới có thể đứng được.
Chờ đến khi y có thể đứng vững được, Ansel mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh mình.
Hoàn cảnh xung quanh chỉ cấp cho Ansel hai cảm giác, rách nát, dơ bẩn, cảm giác thứ hai chính là, kỳ thật cái chỗ này chính là khu ổ chuột đi? Phải không, đúng chứ?!!!
Ansel thật sự rất bất dắc dĩ với ông trời, xuyên lần đầu tiên, ông ta ném y đến một cái chỗ nhìn là biết phế tích, đã thế y còn bị một tiểu shota dễ thương kéo áo, hai con mắt ướt nước nhìn y.
Còn bây giờ, mặc dù không có đứa nhỏ nào, nhưng mà tại sao ông ta vẫn phải ném hắn đến cái nơi rách tung toé như vầy chứ?! Không thể ném y vào một cái lâu đài nào đó hoa hoa lệ lệ một chút được sao?!!!
Ansel thở dài, xuyên thì cũng đã xuyên rồi, hiện tại ngốc mãi ở đây cũng không phải biện pháp hay gì.
Nhưng mà, Ansel vừa mới đi được hai bước đã vấp té lảo đảo đập mặt xuống đất.
Y im lặng ngồi dậy, xoay người nhìn kỹ cái 'chướng ngại vật' kia thì phát hiện 'chướng ngại vật đó' lại là một đứa nhỏ, độ tuổi không sai lệch lắm với em trai nhỏ y gặp ngàn năm trước.
Quần áo rách nát, thậm chí còn không vừa, khuôn mặt bẩn hề hề, à không, chính xác mà nói toàn thân đứa nhỏ này chỗ nào cũng bẩn hề hề.
Ansel nhìn xung quanh một chút, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vươn tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ vừa nhìn là biết do ăn không đủ no của đứa nhỏ kia.
Ansel chọc một chút, lại chọt một chút nữa, y nghiện cái trò này mất rồi, tuy gương mặt nhóc con này một miếng thịt cũng không có, nhưng xúc cảm cực kỳ tốt a.
Vì thế, Ansel lại tiếp tục chọt, chọt và lại chọt, chọt đến mức nhóc con đang ngất xỉu cũng tỉnh...
"Anh là ai?" Sev nhỏ mở to mắt, đầu tiên là mê mang nhìn bốn phía, chờ đến khi cậu cảm giác được có một người xa lạ đang ở bên cạnh mình, lập tức cảnh giác ngồi dậy nhích xa Ansel ra.
Ansel nhìn cái đứa nhỏ không hề có một chút ngay thơ, thật thà nào trước mặt, ngược lại lại là cái vẻ mặt già dặn, trong lòng có chút đau.
Nhớ đến ngày xưa em trai y rất hiếu động, hiếu động đến mức đôi khi làm y rất đau đầu.
Không biết sau khi y chết, tiểu Ino thế nào, với cả lão sư nữa, không biết thầy ấy có thương tâm hay không?
Ansel ném cái bi thương trong lòng mình ra ngoài, nở một nụ cười mà y tự cho là rất rất thân thiết nhìn tiểu Sev: "A, anh là Ansel, em tại sao lại ở chỗ này thế?"
Tiểu Sev mới 6 tuổi nhìn nụ cười của Ansel, nó thật sự rất là.......!Nó thật sự làm cậu nói không nên lời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm đến cậu, cậu rất vui: "Em tên là Severus, Severus Snape.
Nhà em ở đây."
Ansel nhìn theo ngón tay Sev nhỏ, căn nhà đó, thật sự là rất âm u và cực kỳ rách nát.
Quả nhiên không phải nơi mà nhà giàu ở, bất quá, cái tên Severus Snape này.
Ừm...!Hình như rất giống cái tên của cái người giáo sư gì gì đó của Harry Potter đi.
Nếu nói thế, vậy nơi này chẳng phải đường Bàn Xoay sao?
"Nơi này......!Có phải hay không.....!Là đường Bàn Xoay gì gì đó.......?" Ansel nắm tay tiểu Sev khẩn thiết nói, "Như vậy, hiện tại là năm bao nhiêu vậy?"
"Nơi này là đường Bàn Xoay." Sau đó Sev nhỏ có chút kỳ quái mà nhìn thoáng qua Ansel, "Hiện tại là năm 1966."
Năm 1966, đường Bàn Xoay và Severus Snape, như vậy, nơi này vẫn là thế giới phép thuật á hả? Chẳng qua nó là thế giới 1000 năm sau thôi phải không? Như vậy, nếu y đến Hogwarts thì có phải vẫn sẽ chiêm ngưỡng được pho tượng của lão sư phải không? Hay là, ở Hogwarts một bức tượng của lão sư cũng không có, y chỉ còn cách dựa vào hồi ức......
Ansel ngồi dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đến khi y cảm nhận được ma lực trong cơ thể, Ansel mới nhàn nhạt thở ra.
Vừa rồi y chỉ lo xem hoàn cảnh xung quanh mình, quên xem xét mình có ma lực hay không......!Tuy rằng ma lực hiện tại của y không bằng 1000 năm trước, nhưng chí ít chỗ này vẫn là thế giới phép thuật, y không cần tốn sức vì chỗ ở cũng như là cơm ăn áo mặc.
"Sev nhỏ, em muốn đi cùng anh không?" Nhìn tiểu Sev nhỏ như vậy, lại là đứa nhỏ đầu tiên y gặp khi xuyên đến đây Ansel theo bản năng xếp cậu vào trong vòng bảo vệ của mình.
Huống chi, chỗ này hiện tại đích thị là khu ổ chuột, ăn không đủ no hay không có quần áo mặc là bình thường, nhưng là, nhìn mấy vết thương lớn nhỏ khác nhau trên người tiểu Sev, nhìn chúng nó là biết tiểu Sev chắc thường xuyên bị ba mẹ đánh đập lắm.
Mà y cũng mơ hồ nhớ được một chút, tuổi thơ của giáo sư Snape trước khi đến Hogwarts hình như không được đẹp lắm, thường xuyên bị ba cậu đánh, tuy rằng thật sự là khi cậu đến Hogwarts cũng chả khá khẩm hơn được bao nhiêu......
Sev lắc đầu, run rẩy đứng dậy: "Em phải về nhà." Nói xong liền vứt Ansel lại, một mình lê bước về nhà.
Ansel sửng sốt một chút, sau đó lại gõ đầu của mình.
Y đúng thật là ngốc, lần trước tên nhóc Ino đi theo y là bởi vì y là anh trai của nó, mà nhóc Sev, hiện tại y một miếng quan hệ với Sev cũng không có, dựa vào cái gì mà muốn thằng bé đi cùng y chứ? Nói không chừng, trong lòng tên nhóc Sev lúc này, y chính là một tên buôn người ấy chứ.
Ansel vội vàng theo sau, đỡ lấy cánh tay của Sev cười nói: "Không bằng bây giờ anh đưa em về nhà nhé, thế nào?".
Truyện Đam Mỹ
Sev nhỏ nhìn thoáng qua cái nụ cười có chút ngu ngốc trên mặt Ansel, khuôn mặt gầy gò của cậu sinh ra một chút bất đắc dĩ "Kệ anh." Nhìn bộ dạng của người này, nếu cậu không đồng ý cho anh ta đưa cậu về nhà, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Ansel cười tươi, phải biết, tìm một nhóc con rất dễ dàng, nhưng mà tìm một nhóc biệt nữu thì không dễ chút nào.
Mà tiểu Sev, vừa lúc chính là đứa cầm đầu trong cái đám biệt nữu cực kỳ khó kiếm đó, bất quá, trình của tiểu Sev vẫn thua lão sư của y và tiểu Ino nhiều lắm.
HẾT CHƯƠNG 1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...