Không khí đã lạnh do điều hòa, nay nhiệt độ còn giảm xuống hơn nữa. Khánh nghiến răng, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ trên sàn nhảy đông người, bản thân tự cảm thấy có một sự khó chịu đến cùng cực.
Đăng đứng bên cạnh, không chút biểu hiện nhưng đôi mắt âm u, lãnh băng nhìn không thấy đáy đã tố giác mọi thứ. Liếc mắt về phía Zun đang làm DJ, không khí xung quanh cậu nhóc bỗng hạ xuống, động tác cũng theo đó mà dừng lại. Jun rung mình ngẩn đầu dậy, dập vào mắt là ánh nhìn đáng sợ của hắn.
Chẳng them liếc nhìn Zun nữa, hắn quay mặt lại đã thấy Khánh hùng hổ xông thẳng lên sàn nhảy, kéo mạnh tay Vi lôi ra khỏi bar trong khi nhỏ vẫn còn ngu ngơ chưa kịp phản ứng lại điều gì.
Nó chau mày đứng nhìn về phía cửa bar, nơi mà Khánh vừa kéo Vi đi khỏi. Trong lòng cảm thấy có chút gì đó mơ hồ, không an tâm. Bỗng dưng lại lạnh sống lưng…
- Đi về!? – Hắn đứng sau lưng nó, dựa lưng vào cây cột luc nãy của Vi cất lên tiếng nói. Câu nói nghe như hỏi nhưng cũng vừa lại như ép buộc.
- Hử? – Nó nhướn mày quay lưng lại nhìn người đứng sau.
- Múa cột…Zun! – Hắn nhìn chăm chăm nó và cây cột, môi vẽ nên một nụ cười tàn nhẫn rồi gọi lớn.
- Anh Trent! – Zun hấp tấp chạy từ vị trí của DJ lên sàn nhảy, cười như mếu gãi đầu nhìn hắn. Nhìn gương mặt kia mặc dù lạnh băng nhưng dù sao cũng là con trai với nhau, Zun hiểu bên ngoài lạnh bao nhiêu thì độ nóng bên trong còn kinh khủng hơn thế nữa.
- Đánh hết những kẻ nãy giờ đứng đây xem! – Hắn quắc con mắt xuống bên dưới sàn nhảy.
Nghe xong câu nói của hắn, tất cả những con người nãy giờ đang đứng đây xem trò vui ngay lập tức vội vã, sợ hãi chạy đi ngay rời khỏi chỗ đó.
Hắn bước hai bước lại gần nó hơn nữa, bàn tay chụp lấy cổ tay mảnh khảnh bóp mạnh khiến nó chợt cau mày vì đau. Dù sao nó cũng là con gái, so với sức của con trai dĩ nhiên là có chênh lệch, mà lại còn là chênh lệch rất lớn nên dù có tài đến mức nào cũng phải đau do cái nắm tay siết chặt ấy.
- Buông em ra…đau… - Nó mím môi, kêu nhỏ chỉ để hai người nghe.
- Ra ngoài! Về! – Hắn không chút do dự ném ra ba chữ, sau đó buống bàn tay nó ra, ngoảnh mặt bước ra khỏi bar trước.
Nó đứng lại phía sau xuýt xoa bàn tay nhức nhối đã đỏ lên hằn dấu 5 ngón tay của ai kia, trong lòng đầy than oán. Cái gì chứ? Cái vẻ mặt đó là sao đây? Thật là hết chịu nổi mà!
Dù khó chịu nhưng nó vẫn không thể nói, cũng chẳng nhiều lời bước theo về hướng mà trước đó hắn đã đi. Mỗi bước chân càng lúc càng mang theo một cỗ hoang mang càng lúc càng dâng cao trong lòng.
…
Trên suốt chặng dường về, hắn chẳng hé môi nói lấy một tiếng và tất nhiên, hắn đã không lên tiếng thì mắc gì nó phải nói trước? Muốn chơi trò im lặng? Được thôi…xem ai hơn ai…
Về tới nhà hắn bỏ lên phòng nó trước, gương mặt vẫn lạnh tanh lãnh đạm. Nó biết là hắn đang rất tức giận, ấy thế mà lại chẳng có lấy một hành động quá đáng nào như to tiếng chất vấn nó, đóng mạnh cửa… Hắn không bộc lộ bất cứ hành động gì nó cũng mừng…nhưng cũng lo. Bởi người ta thường nói mà…càng im lặng thì càng nguy hiểm…
Nó đẩy cửa phòng bước vào, không thấy hắn mà nghe tiếng nước chảy. Chắc là đi tắm nữa rồi! Bực bội, nó bước về phía tủ quần áo, lục lọi tìm quần áo để thay. Nếu không có chuyện gì thì thôi, nó đi ngủ cho rãnh, mệt quá rời, chẳng có chút tâm tình nào mà tranh cãi với hắn đâu.
Thay xong chiếc váy ngủ bằng satanh mà đen, nó loay hoay chuẩn bị leo lên giường đi ngủ. Lăn qua lăn lại, sau mười lăm phút nó bật ngườia ậy và kết luận rằng: Mình không buồn ngủ. Đây là hậu quả của việc nỏ ngủ cho tới tận 9 giờ tối. Dù có giỏi lắm, nó cũng chẳng ngủ thêm được nữa!
Cau mày khó chịu, nó kéo ngăn kéo chiếc tủ gỗ đầu giường, bên trong là một cái bật lửa mạ vàng trắng có khắc hình hoa hồng cùng một bao thuốc.
…
Hắn mở cửa phòng tắm bước ra trong tâm trạng bức rức. Rõ rang là nhiệt độ trong cơ thể dâng rất cao, thế mà ngâm nước lạnh cả một buổi cũng chẳng thấy có chút hiệu quả. Dường như lúc này chỉ có cách tìm chỗ cho hắn phát tiết thì may ra tâm trạng mới bình thường được trở lại.
Hửm?
Đâu rồi? Rõ rang lúc nãy hắn nghe có tiếng mở cửa mà? Sao lại không thấy nó trong phòng?
Đảo mắt xung quanh, hắn dừng lại ánh nhìn của mình trên cơ thể của người con gái mặc chiếc váy ngủ màu đen đứng ngoài ban công như hòa tan vào bóng tối. Suối tóc dài thả tự do tùy ý, nước da trắng nõn đối lập với màu đen của không gian và của bộ váy khiến nó trở nên hấp dẫn. Thêm vào đó là làn khói trắng mờ ảo lượn lờ xung quanh, hắn cảm thấy hình ảnh đó thật cám dỗ.
Bỗng dưng hắn hơi giật mình.
Cái gì? Khói? Sao lại có khói?
Bước chân về phía ban công, mùi thuốc lá xộc vào mũi hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, làn khói trắng ấy chính là khói thuốc.
- Anh không nhớ là em có thói quen hút thuốc? – Hắn đứng sau lên tiếng, người dựa nghiêng sang một bên vào cửa ban công.
- Ngủ không được. – Nó hơi quay đầu, nhìn hắn bằng nửa con mắt, nhẹ nhàng nhả ra thêm một làn khói nữa.
- Đừng hút nữa. Không tốt cho sức khỏe và… - Hắn gương mặt bình lặng chẳng chút sắc thái, đang nói nhưng đột nhiên lại ngưng giữa chừng.
- Và? – Nó nhướn đuôi mày, muốn biết phần còn lại của câu nói.
- Và rất cám dỗ. – Hắn không chút chần chừ, nói tiếp.
- Hừ… - Nó nhếch môi cười lạnh, tiện tay ném điếu thuốc còn dang dở đi ra xa.
- Em thật sự không coi anh ra gì?! – Hắn đặt hai tay lên lan can ban công, giam nó giữa lồng ngực.
- Anh nghĩ sao? – Nó xoay người lại đối diện với cái nhìn trong gang tấc của hắn.
- Vậy thì em tới đó làm gì? Chẳng phải anh đã nói là đừng tới à? – Hắn nói giọng đều đều nhưng nếu nghe kĩ, sự kìm nén trong đó là trái bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
- Em có nhiệm vụ quản lí nơi đó…bỏ bốn tháng rồi. Anh muốn em trở thành người vô trách nhiệm? – Nó không e dè trước hắn, ngược lại còn ngẩn cao đầu nhìn, ánh mắt điềm nhiên.
- Thế gì đâu cần phải nhảy? Em rõ ràng biết mình rất quyến rũ đàn ông. – Nói tới đây, ánh mắt hắn chợt tối lại, có hằn vài tia máu.
- Em không quan tâm, chỉ là xả stress. – Nó nhún vai vô tội.
- Hừ…cho dù em không để người nào đụng đến mình nhưng em cũng phải hiểu, anh không thích người yêu mình bị người khác nhìn chằm chằm. – Hắn thở hắt ra rồi cúi sát đầu xuống, nói nhỏ vào tai nó.
Hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến cơ thể nó bất giác run nhẹ, có cảm giác tất cả các tế bào thần kinh như bị tê liệt.
- Anh ghen? Tính chiếm hữu của anh thật cao nhưng mà…hình như em không phải là của anh. Là người yêu, em không đồng nghĩa là của anh. Đừng đánh đồng hai việc đó. – Nó nhếch môi cười khe khẽ.
- Nhưng anh muốn em là của anh! – Hắn nghiến răng nói, dùng răng cắn nhẹ vành tai nó rồi thổi nhẹ.
- Anh muốn ăn em? - Nó hơi nghiêng người tránh né nhưng bị hai tay hắn giữ chặt cái eo thon.
- Phải…anh rất muốn! – Hắn thừa nhận.
- Nhưng em không đồng… - Nó đang tính phản kháng thì bị bịt miệng lại.
Đôi môi mềm đỏ mọng bị một đôi mọi khác nhấn xuống chiếm lấy thế thượng ưu, không chút khó khăn tiến vào bên trong đảo quanh từng ngóc ngách.
Hô hấp như bị ngưng trệ, nó không có cách nào hô hấp. Cứ mỗi lần muốn thoát ra lại bị kéo lại. Một nụ hôn dây dưa, ướt át…rất ngọt ngào, mê đắm khiến cơ thể nóng bừng lên nhanh chóng.
Hắn nhả môi nó ra nhìn người con gái trong lòng. Nó thở dốc vài cái nhưng chưa kịp ổn định lại bị tiếp tục quấy rầy, hắn lại cúi đầu xuống tiếp tục chăn đường hô hấp của nó.
Hnắ một tay ôm eo nó, bước lui vào trong phòng, một tay cầm chặt lấy hai bàn tay mảnh khảnh khóa chặt sau lưng không cho vùng vẫy.
Bàn tay của hắn manh chút hơi lạnh, không chịu yên phận đang vòng qua eo lại mò dần lên dọc theo cánh tay nó khiến nó run rẩy thật sự. Có cảm giác như bị kiến cắn, đầu óc mơ hồ không thể suy nghĩ.
Xoa nhẹ bả vai nó nó, chiếc dây áo ngủ của nó bị hắn vuốt ve trôi tuột khỏi vị trí ban đầu. Cảnh xuân bắt đầu lộ ra…
Rời môi nó, hắn lướt xuống dần. Cái lưỡi liên tục động đậy, đảo quanh phần xương quai xanh làm nó cảm thấy rụng rời, ngồi bệt xuống giường phía sau.
- Ưm…Đăng… - Nó hô hấp không đều, ngắt quãng gọi tên hắn.
Nghe thấy tiếng kêu của nó, hắn như bùng nổ, cơ thể nóng dần lên nhanh chóng. Nó đang ngồi trên mép, bỗng chốc bị hắn đè giướng giường, nó nằm dười, hắn nằm trên.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...