Sau khi Kiều Ấu nói xong, cô chu đáo lấy thìa và đũa ra: “Đồng chí Cố, trong canh còn có thịt gà đó.
Gần đây cậu vất vả rồi, mau uống hết canh đi, ăn sạch cả thịt gà nữa.”
Cố Tây Khởi không nhịn được mà cúi đầu bật cười: “Được.
Nhưng tay tôi không tiện, phải làm sao đây?”
“Hả?”
“Có thể đút cho tôi ăn không?”
Người xung quanh: “?”
Kiều Ấu cho rằng Cố Tây Khởi không có ba mẹ, có lẽ chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của người lớn, vì vậy cô hào phóng gật đầu: “Được.” Không phải chỉ là đút tiểu bối uống canh gà thôi sao! Phải biết rằng, sau khi Vượng Vượng cai sữa mẹ, cô đã đút cho nó ăn cơm từng chút một.
Cho nên cho dù đút Cố Tây Khởi ăn cái gì cũng không thành vấn đề.
Người xung quanh: “?”
Không phải chứ, Cố Tây Khởi, không phải cậu dùng tay trái rất thuần thục sao? Sao cậu lại làm như tay trái của cậu vô dụng vậy?
Cậu diễn cũng giỏi quá, cố ý giả vờ đáng thương, bất lực vô tội?
Thật ra Kiều Ấu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô dùng thìa múc canh gà, đưa đến trước miệng Cố Tây Khởi: “A.” Đợi anh há miệng ra, cô đút canh gà vào miệng anh.
Người xung quanh: Chịu đả kích nghiêm trọng.jpg
Sau khi đút xong, Kiều Ấu cười tủm tỉm hỏi với giọng mềm mại: “Ngon không?”
Cố Tây Khởi nhìn cô cười như vậy thì ánh mắt cũng dịu dàng: “Rất ngon.”
“Vậy phải uống hết đó.”
“Ừm.”
Vì vậy hai người cứ một người đút, một người uống.
Bát canh gà to rất nhanh đã uống hết.
Cố Tây Khởi uống canh gà no nê, những người khác cũng ăn cơm cho đến no.
Bạn nam vạm vỡ ngồi ở ghế đầu cố ý nấc một cái: “Thật sự ăn không tiêu.”
Kiều Ấu gắp một miếng thịt gà cho Cố Tây Khởi ăn.
Cô vừa đút vừa hỏi bạn nam vạm vỡ ở hàng ghế đầu: “Cậu ăn cái gì mà không tiêu?”
Bạn nam vạm vỡ cười: “Cơm chó á!”
Bà trẻ nghiêng đầu nhìn cậu chàng cao to đầy ngạc nhiên.
không ngờ trông cậu ấy đàng hoàng như vậy mà lại thích ăn cơm chó.
Đúng là lòng người kỳ lạ, thói đời ngày càng suy tàn.
…
Cho dù học sinh trường THPT số 1 có không muốn thế nào thì kỳ thi giữa kỳ vẫn diễn ra như dự kiến.
Đúng lúc Kiều Ấu muốn thử trình độ của bản thân cho nên vô cùng mong chờ và tự tin vào kỳ thi giữa kỳ này.
Khi cô bước vào phòng thi nhận đề thi toán, nhìn rõ các câu hỏi bên trên, lần đầu tiên cô phát hiện ra hóa ra đồng chí Cố giỏi hơn tưởng tượng của cô.
Bởi vì mấy câu hỏi lớn cuối trên đề, cô đã làm dạng tương tự trong trọng tâm ôn tập mà Cố Tây Khởi đưa cho cô.
Có một câu hỏi lớn chỉ sửa lại mấy con số, còn lại thì giống hệt.
Nhưng cô biết cách giải, mặc dù sửa lại số thì cô vẫn giải được ra.
Cô đã từng không biết những đề bài này, Cố Tây Khởi đã giải thích cho cô ít nhất ba lần.
Một lần không hiểu thì hai lần, lần hai không hiểu thì lần ba.
Chỉ cần giảng nhiều đến khi cô hoàn toàn hiểu thì thôi.
Nền tảng của Kiều Ấu yếu nên tiến độ học tập ngay từ đầu đã chậm.
Bình thường nỗ lực cố gắng cuối cùng giờ phút này đã được đền đáp.
Mặc dù thỉnh thoảng có vài câu hỏi cô không chắc chắn nhưng hầu hết Kiều Ấu đều làm tốt.
Như này đã tốt hơn nhiều so với mong đợi của cô rồi.
Kiều Ấu tràn đầy tự tin, ngày càng tập trung hơn.
Mấy môn sau Kiều Ấu cũng tự nhận làm rất tốt.
Thời gian hai ngày thi thoáng cái trôi qua, cuối tuần giáo viên sẽ dùng hai ngày để chấm bài thi.
Sau kỳ nghỉ cuối tuần, Kiều Ấu đến thăm anh cả và chị dâu trong viện dưỡng lão.
Chị dâu cả hiểu chuyện để lại không gian cho bọn họ.
Đầu tiên Kiều Ấu kể về tình hình gần đây của mình, đồng thời cũng nói đến việc học tập.
Sau khi nói xong, vẻ mặt cô tha thiết nhìn anh cả: “Anh cả ơi, anh có gì muốn chia sẻ với em không?”
Anh cả không có gì chia sẻ mà đưa bàn tay già nua xoa đầu cô, hỏi: “Khi nào thì em đưa đồng chí Cố đến đây?”
Kiều Ấu hơi sửng sốt, cô nghi hoặc hỏi lại: “Tại sao phải dẫn cậu ấy đến đây?”
Anh cả nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, nhưng ánh mắt rất sáng: “Bởi vì em đã nhắc đến tên cậu ấy rất nhiều lần.” Dường như trong cuộc sống và việc học của cô, người mà cô thân thiết gọi là đồng chí Cố ở khắp mọi nơi.
Sau khi nhắc đến nhiều như vậy, anh cả đương nhiên sẽ nhớ kỹ anh.
Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy tên một chàng trai nhiều như vậy từ em gái mình.
Chính cô cũng không biết nhưng người làm anh cả như ông ấy biết rất rõ, mỗi lần nhắc đến đồng chí Cố kia, đôi mắt của cô đều phát sáng.
Kiều Ấu à một tiếng, hóa ra là như vậy sao.
Cô cười ngọt ngào: “Đồng chí Cố tên là Cố Tây Khởi, cậu ấy từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, sau đó bị chấn thương phải giải nghệ.
Hiện giờ cậu ấy là bạn cùng bàn của em, không ngờ bọn em lại thành bạn cùng bàn, thật sự rất có duyên phận.
Đúng rồi, cậu ấy không còn ba mẹ nữa, cũng giống em.”
Nói xong lời cuối cùng, Kiều Ấu có hơi khó chịu tựa đầu vào đùi anh cả, như con mèo sữa nhỏ cầu xin an ủi dỗ dành.
Anh cả vỗ lưng cô: “Nhưng em có anh cả rồi.
Còn có những người thân khác nữa.”
Kiều Ấu gật đầu: “Đúng!” Cho nên cô rất may mắn.
Dường như trước đây cô đã nói với cháu trai, làm người phải biết chừng mực.
Anh cả nhắc đến Hề Ngưng.
“Gần đây chúng ta đang thu thập bằng chứng về việc quyên góp của bà ta, số tiền liên quan khá lớn, không bao lâu nữa bà ta sẽ vào tù.” Trước khi Kiều Ấu xuất hiện, anh cả Kiều chưa bao giờ liên hệ Hề Ngưng với việc em gái gặp tai nạn với nhau.
Biết rằng Hề Ngưng là người chủ động hẹn em giá mình lên núi, ông ấy mới phái người đi điều tra bà ta.
Không điều tra thì không biết, điều tra rồi mới biết Hề Ngưng làm nhiều việc xấu xa như vậy.
Cho dù là bôi đen cũng đủ để chứng minh rằng đây là một người có nhân phẩm cực kỳ thấp kém.
Dối trá, đạo đức giả, ích kỷ, lạnh lùng, tư tưởng cực đoan.
Nếu lúc trước bọn họ có thể biết về nhân phẩm của Hề Ngưng sớm hơn thì cả nhà bọn họ sẽ không chia cách năm mươi năm với Kiều Ấu.
Ai mà ngờ diễn xuất của Hề Ngưng lại tốt như vậy, tốt đến mức có thể lừa được tất cả bọn họ.
Từ sau khi Kiều Ấu sinh ra, bọn họ đã bảo vệ em gái nhỏ rất tốt.
Bọn họ không cho em gái nhỏ tiếp xúc với những người có nhân phẩm thấp kém.
Không ngờ đề phòng đủ đường, vẫn không đề phòng được kẻ vô ơn Hề Ngưng này.
Nghe cái tên này, tâm trạng Kiều Ấu vẫn phức tạp như trước, nhưng cô biết, chắc chắn anh cả sẽ đòi lại công bằng cho cô.
“Đợi cô ta vào tù rồi, em muốn gặp cô ta.”
Có một số việc phải gặp mặt nói rõ ràng.
Mặc dù bọn họ không thể khởi tố Hề Ngưng tội mưu sát, nhưng Kiều Ấu biết Hề Ngưng quan tâm điều gì nhất.
Dù sao cũng từng làm bạn thân nhiều năm, cô vẫn hiểu sơ qua về tính cách của Hề Ngưng.
Suy nghĩ lại, Hề Ngưng đã lớn tuổi, không còn trẻ nữa, cuộc đời đã trôi quá nửa.
Mà cô lại dừng ở năm mười sáu tuổi, đúng độ thanh xuân, cuộc đời vừa mới bắt đầu.
Cô trẻ trung xinh đẹp, cuộc sống hạnh phúc mới là đả kích lớn nhất đối với Hề Ngưng.
Dù sao Hề Ngưng ra tay với cô chính vì muốn cướp đi nhân duyên và hạnh phúc của cô.
Mà Kiều Ấu muốn cho Hề Ngưng biết, cho dù Hề Ngưng có làm gì, không từ thủ đoạn, nhưng đến cuối cùng, bà ta vẫn sẽ thất bại.
…
Hai ngày cuối tuần thoáng cái trôi qua.
Rất nhanh đã công bố kết quả.
Trường THPT số 1 có một truyền thống tốt đẹp, đó là khi có kỳ thi giữa hoặc cuối kỳ, kết quả và thứ hạng sẽ được công bố trên bảng tin.
Tất cả học sinh của THPT số đều tìm tên mình trên bảng vàng.
Đương nhiên sự tồn tại của bảng này khiến có người vui người buồn.
Người vui đương nhiên là những học sinh xếp ở đầu bảng.
Người buồn là những học sinh xếp hạng thấp.
Điều này tương đương với việc hành quyết công khai.
Mọi người đều có thể nhìn thấy tên của những học sinh đứng cuối bảng xếp hạng.
Nhưng cũng có lợi ích khi công khai thứ hạng của tất cả học sinh, vì làm như vậy có thể thúc đẩy một số học sinh cố gắng tiến về phía trước.
Leo lên trên bảng vàng giống như chơi một trò chơi.
Mỗi lần thấy vị trí của mình tiến lên phía trước không phải rất có cảm giác thành tựu sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...