Việc đầu tiên Kiều Ấu về nhà là gọi video cho anh cả.
Kể từ lần cuối cùng trò chuyện với đồng chí Cố, Kiều Ấu đã thích cảm giác trò chuyện video với người khác, hết cách rồi, gọi video rất thuận tiện!
Rất nhanh, cuộc gọi video đã được kết nối, khuôn mặt của anh cả xuất hiện trong camera.
“Ấu Ấu.”
Kiều Ấu cười ngọt ngào nhìn anh cả của mình mà gọi: “Anh cả!” Sau khi hai anh em chào nhau xong thì Kiều Ấu nhắc đến việc hôm nay gặp thanh niên trí thức Tạ: “Anh ấy… em nghĩ có thể là anh ấy thích em, gần đây anh ấy quay một bộ phim, nguyên mẫu nữ chính trong phim của anh ấy là em…”
Kiều Ấu lảm nhảm về mọi chuyện xảy ra hôm nay với anh cả.
Khi cô nói chuyện, ông ấy luôn kiên nhẫn lắng nghe, đợi cô nói xong thì anh cả mới cười nói: “Em làm rất tốt.”
Mặc dù nói như vậy nhưng anh ấy vẫn thầm thở dài.
Với trí thông minh của Tạ Tri Thanh, có lẽ đã nghe ra điều gì đó từ lời nói của cô.
Anh cả quay sang nhắc đến Hề Ngưng: “Lúc trước anh nhờ cháu em đi điều tra, gần đây cuối cùng anh đã tìm được một số người trong cuộc, biết được ít tin tức.”
“Vào ngày em xảy ra tai nạn, có người thấy Hề Ngưng lên và xuống núi.
Người nhìn thấy cô ta xuống núi nói rằng lúc đó trông cô ta rất hoảng loạn, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc ấy người đó chủ động chào hỏi cô ta, hỏi cô ta có cần giúp đỡ gì không nhưng Hề Ngưng hoàn toàn không để ý, mơ hồ đáp một câu rồi vội vàng rời đi.
Lúc đó người kia cũng không để bụng chuyện này, dù sao những thanh niên trí thức luôn khác với bọn họ, nhưng sau đó biết được em xảy ra tai nạn thì trong lòng người này nảy sinh một suy nghĩ, cảm thấy Hề Ngưng biết được chuyện gì đó hoặc đã làm gì.
Nhưng bởi vì không có chứng cứ nên lúc ấy mới không nói ra.”
“Về phần người đã nhìn thấy cô ta lên núi, anh ta cũng thấy em lên núi.
Nghe anh ta nói thì hai người một trước một sau đi lên.
Trừ hai người ra thì anh ta không thấy những người khác.”
“Từ lời khai của bọn họ, hơn nữa trước đó cũng là Hề Ngưng chủ động hẹn em ra.
Ấu Ấu, có lẽ là do Hề Ngưng gây ra.”
Mặc dù trong lòng cô đã đoán được nhưng khi nghe thấy những lời này nói ra từ anh cả, Kiều Ấu vẫn cảm thấy lạnh toát người.
Cô tự cảm thấy mình đối xử với bạn bè rất chân thành, mặc dù có một số chỗ cô làm chưa tốt, nhưng cô đã cố gắng hết sức đối xử tốt với người bạn thân của mình.
Nhưng không ngờ những nỗ lực của cô lại được đền đáp như vậy.
Anh cả thở dài một tiếng: “Nhưng mà Ấu Ấu à, đã qua lâu rồi, chỉ dựa vào những gì họ nói thì không làm bằng chứng được.”
Kiều Ấu cụp mắt xuống: “Nhưng anh cả ơi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy rồi.
Mấy năm nay Hề Ngưng bôi đen em không ít, thậm chí sau khi điều tra, còn phát hiện cô ta lừa dối không ít trong công việc.
Mặc dù không thể buộc tội cô ta mưu sát nhưng những tội danh khác thì vẫn đủ cho cô ta chịu hết.” Anh cả nói tiếp: “Em cứ giao việc này cho anh, em chỉ cần sống cuộc sống của mình là được.
Còn cô ta chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Nếu anh cả đã nói như vậy, Kiều Ấu đương nhiên tin tưởng ông ấy.
Nếu nói thế giới này có ai xứng đáng với lòng chân thành và sự tin tưởng của Kiều Ấu thì chỉ có anh cả của cô.
…
Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng đến tám giờ tối, Kiều Ấu vẫn học cùng đúng giờ với đồng chí Cố.
Cô biến lòng phẫn nộ thành sức mạnh.
Không ai có thể ngăn cản bước đi của cô.
Rất nhanh Kiều Ấu đã tập trung vào việc học.
Bởi vì quá mê mệt học tập nên hôm nay cô bắt đầu học hơi chậm một chút.
Đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì đã qua mười hai giờ đêm, ngoài trời tối đen, không ngờ đã sang ngày mới.
Kiều Ấu xấu hổ sờ mũi, giọng nũng nịu xin lỗi: “Đồng chí Cố, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
Cố Tây Khởi nhìn biểu cảm trên gương mặt nhỏ của cô, khẽ cười: “Không sao cả.”
Lúc trước khi cô vẫn đeo khẩu trang, Cố Tây Khởi chỉ có thể thông qua ánh mắt của cô để đoán biểu cảm của cô, nhưng hiện giờ cô không đeo khẩu trang nữa, anh mới phát hiện ra biểu cảm của cô càng sống động phong phú hơn tưởng tượng của anh.
Cô gái nhỏ này dễ thương hơn tưởng tượng của anh nhiều.
Đáng yêu đến mức làm cho anh muốn véo má cô.
Giọng nói của Kiều Ấu rất ngọt ngào: “Vậy không làm phiền cậu nữa, ngủ ngon nha.”
“Cậu ngủ ngon.”
Sau khi tắt cuộc gọi video, Kiều Ấu đi vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong cô nằm lên giường, không nhịn được mà suy nghĩ, ngày mai cô chắc chắn phải hỏi đồng chí Cố muốn gì.
Với lại, đồng chí Cố dạy kèm cô nhiều ngày rồi, ít nhất ba tiếng mỗi ngày, nhưng cô mới chỉ mời anh cốc trà sữa, thật sự không ổn.
Đồng chí Cố vất vả như vậy, cô nên đối xử tốt với anh hơn.
Trong lòng nghĩ vậy, Kiều Ấu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
…
Ngày hôm sau lúc Kiều Ấu rời giường, dì giúp việc đang nấu ăn trong bếp.
Dì giúp việc của nhà họ Kiều rất toàn năng, nấu ăn cực kỳ ngon.
Kiều Ấu đi theo mùi đồ ăn vào bếp, giọng nói non nớt rất dễ nghe: “Dì ơi, hôm nay gì nấu món gì vậy?”
Dì bảo mẫu vừa bận rộn vừa quay đầu cười với cô: “Dì nấu canh gà, bồi bổ cho hai học sinh cấp ba các cháu.”
Canh gà!
Kiều Ấu không khỏi nghĩ đến đồng chí Cố.
Đồng chí Cố hình như luôn sống một mình, đến bây giờ cô chưa bao giờ nghe thấy từ gia đình từ miệng anh, nếu đồng chí Cố sống một mình thì không biết có người nào nấu canh gà cho anh không.
Tối hôm qua anh kèm cô học đến tận khuya, anh cũng cần bồi bổ.
Nghĩ như vậy, Kiều Ấu nói: “Dì ơi, cháu có thể mang một ít canh gà đến trường được không?”
“Đương nhiên là được.” Nói xong, bà ấy lấy một cặp lồng giữ nhiệt bên cạnh ra, đổ đầy canh gà thơm ngon vào.
Kiều Ấu đứng bên nhìn: “Dì ơi, cho thêm mấy miếng thịt gà đi ạ.”
“Được.” Dì giúp việc còn tưởng Kiều Ấu mang canh gà đến lớp để ăn nên gắp cho cô mấy miếng thịt gà.
Con gái đúng là cần thêm ít dinh dưỡng.
Mặc dù dì giúp việc tưởng Kiều Ấu chuẩn bị cho bản thân nhưng trên bàn ăn sáng, cô vẫn ôm một bát canh gà bổ dưỡng, thơm ngon vô cùng.
Kiều Ấu vừa uống canh gà vừa ăn bánh mì.
Cháu trai không uống canh gà.
Cậu ấy cảm thấy sáng sớm ra uống canh gà rất ngấy nên thà uống canh rau còn hơn.
Ăn sáng xong, Kiều Ấu không nhịn được mà hỏi cháu trai bên cạnh: “Cháu trai à, bà hỏi cháu một câu nhé.”
Kiều Thần nhìn cô, có hơi mất kiên nhẫn: “Hỏi cái gì ạ?”
“Chuyện này… Tại sao đồng chí Cố lại ở một mình? Tại sao cậu ấy lại bất hòa với người nhà?”
“Người nhà?” Kiều Thần cười lạnh lùng: “Cậu ta làm quái gì có người nhà! Cậu ta không có ba mẹ, chỉ có một mình!”
Kiều Ấu sững sờ trợn tròn mắt.
Cô hoàn toàn không nghe sẽ nghe được câu trả lời như vậy từ miệng của cháu trai.
Từ phương diện nào đó mà nói thì hai người bọn họ cũng cùng cảnh ngộ.
Cố Tây Khởi không có ba mẹ, ba mẹ cô cũng đã mất.
“Ba mẹ cậu ấy… có chuyện gì?”
Kiều Thần nhún vai: “Cụ thể thì cháu không rõ, tóm lại từ khi cậu ta còn rất bé thì đã không có ba mẹ rồi.”
Giọng điệu của Kiều Ấu có vài phần đau lòng: “Vậy thì cậu ấy đáng thương quá.”
Đầu Kiều Thần đầy dấu hỏi chấm, Cố Tây Khởi đáng thương? Không phải chỉ là không có ba mẹ thôi sao, một mình lớn lên, có gì đáng thương chứ? Không phải anh cũng sống tốt đến mười chín tuổi sao?
Kiều Thần cảm thấy mình mới đáng thương, rõ ràng cậu ấy giàu có, xuất thân ưu việt hơn Cố Tây Khởi nhưng lại không thể so sánh với anh.
Cho nên Kiều Thần không khỏi nổi giận gầm lên: “Rốt cuộc bà là bà trẻ của ai? Chi bằng bà thương cháu còn hơn là thương hại cậu ta đi!” Trái tim bé nhỏ mong manh của cậu ấy gần như vỡ thành từng mảnh dưới một đòn đả kích của Cố Tây Khởi.
Rõ ràng cậu ấy đáng thương hơn Cố Tây Khởi nhiều, được không hả?
Nhưng cậu ấy không ngờ vẫn còn phía sau.
Bà trẻ của cậu ấy cất giọng non nớt lên: “Nhưng cháu trai à, bà không biết cháu đáng thương đó.”
Cái gì gọi là lời nói gợi đòn?
Chính là như này!
Kiều Thần bị những lời này làm cho tức đến run lên.
Vì vậy đoạn đường tiếp theo, Kiều Thần quyết định không để ý đến cô nữa.
Làm gì có chuyện quan tâm người ngoài hơn người nhà như vậy chứ? Hai người bọn họ đã là gì đâu, nếu thật sự có gì thì sau này Kiều Thần còn có chỗ đứng trong nhà sao?
Khi đến cổng trường, Kiều Thần vẫn chưa nguôi giận, mái tóc tím dựng lên như sắp nổ tung.
Bà trẻ bất đắc dĩ xoa đầu cháu trai, an ủi: “Đừng giận nữa.
Cháu xem, cháu có ba mẹ, còn có cuộc sống tốt đẹp, sao lại đáng thương chứ? Làm người phải biết đủ.”
Nói xong, cô lại nghĩ đến ba mẹ đã không còn, bà trẻ cảm thán: “Có ba mẹ mới có gia đình.”
Không biết sao những câu này lại chọc giận Kiều Thần, cậu ấy cười nhạo: “Sao hả, hiện giờ chỗ bà ở không phải nhà sao?”
Hiện giờ Kiều Ấu đang ở trong nhà cháu trai.
Đương nhiên đây cũng là nhà nhưng dù sao cũng không giống như nhà có ba mẹ.
Nhưng Kiều Ấu không nói tiếp nữa, cô xoa mái tóc tím của cháu trai: “Được rồi, đừng giận nữa.
Sau này bà trẻ sẽ yêu thương cháu nhiều hơn.”
Kiều Thần khịt mũi: “Yêu thương? Bà đừng làm cháu tức chết là tốt rồi.” Nói như vậy nhưng thái độ của Kiều Thần cũng dịu đi nhiều, hiển nhiên đã được dỗ dành rồi.
…
Bởi vì đùa cợt với cháu trai nên khi Kiều Ấu đến lớp học, đồng chí Cố Tây Khởi đã ngồi vào vị trí.
Nhìn thấy anh, đôi mắt Kiều Ấu sáng ngời lên, cô nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của mình mà ngồi xuống, sau đó nói với Cố Tây Khởi với vẻ mặt thần bí: “Đồng chí Cố, hôm nay tôi mang đến đồ tốt cho cậu này.”
Đồ tốt?
Những bạn học khác lập tức dựng lỗ tai lên, vẻ mặt của Cố Tây Khởi cũng cảm thấy hứng thú.
Anh phối hợp mà hỏi: “Là gì vậy?”
Kiều Ấu cười ngọt ngào với anh, sau đó lấy cặp lồng giữ nhiệt đựng canh gà trong túi ra.
“Tèn ten!”
Nói xong, Kiều Ấu nhấc hộp giữ nhiệt lên.
Giây tiếp theo, hương vị đậm đà của canh gà tràn ngập.
Đột nhiên, cả phòng học đều được bao trùm bởi mùi canh gà thơm ngon.
Những bạn học xung quanh hít mũi ngửi, không nhịn được òa lên.
Vẻ mặt Kiều Ấu cảm động nhìn Cố Tây Khởi: “Đồng chí Cố, tối hôm qua cậu vất vả rồi, muộn như vậy vẫn học cùng tôi, cậu uống ít canh gà bồi bổ thân thể đi.”
Kiều Ấu suy nghĩ rất đơn giản, đồng chí Cố học tập cùng cô, ngủ muộn cùng cô, buổi sáng còn phải dậy sớm đi học, học tập trong cường độ cao như vậy, chắc chắn phải bồi bổ cơ thể.
Đúng lúc hôm nay dì giúp việc nấu canh gà, cô lập tức mượn hoa dâng Phật.
Mặc dù không phải do cô đích thân nấu nhưng dù gì cũng có ít tâm ý, đúng không?
Kiều Ấu vừa nói những lời này xong, xung quanh lần lượt vang lên những âm thanh.
“Phụt.”
“Khụ khụ khụ.”
“Hai cậu đỉnh đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...