Học sinh vạm vỡ ở hàng phía trước sốc ngang, đến rồi đến rồi, quả nhiên lại đến nữa rồi, tuy “Trích lời tổng giám đốc bá đạo” đến muộn nhưng nhất định sẽ đến.
Dựa theo tinh thần “xem trò vui không sợ to chuyện”, cậu ấy lặng lẽ quay đầu lại, hỏi: “Chẳng lẽ cậu đã nếm thử rồi à?”
Một chiếc xe con chạy ầm ầm qua trước mặt bọn họ.
Kiều Ấu “a” một tiếng, trong chất giọng trẻ con có đôi chút hoang mang: “Cậu nói gì cơ?”
Cậu bạn vạm vỡ đó cố ý hỏi: “Nếu cậu chưa nếm thử thì sao cậu biết người đàn ông này ngon ngọt muốn chết?”
Chuyện này… Bà trẻ nghẹn lời.
Đây không phải là câu nói thời thượng à? Sao còn phải tự “ra trận” nếm thử hương vị?
Kiều Ấu chớp mắt, nghiêm túc nói: “Chưa nếm thử, nhưng mà tôi ngửi được hương vị này.” Chỉ cần đến bên cạnh đồng chí Cố ngửi là có thể ngửi được mùi bạc hà.
Mùi bạc hà tươi mát như vậy, thật sự rất là thơm.
Hơn nữa cô biết nếm kiểu gì được, người này hỏi gì kỳ lạ ghê.
Bạn nam vạm vỡ kia “ồ” lên một tiếng rất mờ ám rồi nói đầy ẩn ý: “Nếu lần sau có cơ hội thì cậu có thể nếm thử.”
Tay phải của Cố Tây Khởi nắm chặt thành nắm đấm, anh giơ tay lên trước miệng, ho nhẹ để cảnh cáo, ý bảo bạn nam đó trật tự.
Bạn nam đó cười ha ha, hiểu ý không quấy rầy bọn họ nữa mà quay đầu đi.
Sau khi bạn nam đó không nói gì nữa, Kiều Ấu nhăn mũi.
Cô cầm tay Cố Tây Khởi, nhìn chằm chằm bàn tay trái trắng nõn, thon dài, đốt ngón tay rõ ràng của anh với vẻ băn khoăn khổ sở.
Sau khi nhìn chăm chú vài giây, Kiều Ấu không nhịn được, hỏi: “Thế này thì phải nếm kiểu gì?”
Đến rồi, đến rồi.
Mấy quần chúng hóng hớt ở xung quanh không khỏi dựng thẳng lỗ tai, Trịnh Điềm Tranh còn lén lút rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ tới gần chỗ hai người họ.
Thời khắc mấu chốt sắp tới rồi!
Ngay sau đó, chỉ nghe Kiều Ấu nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như đang tự hỏi tự trả lời vì nghĩ mãi cũng không hiểu: “Chẳng lẽ là gặm như gặm móng heo à?”
Ngoài cách này ra, Kiều Ấu không nghĩ ra cách nào khác để nếm thử nữa cả.
“Phì.”
“Ha ha ha ha.”
“Đẳng cấp!”
Không khí vốn đang mờ ám lập tức tan biến, dần thay đổi thành bầu không khí hài hước vô tri.
Đôi vai của mấy học sinh xung quanh nghe thấy lời này cũng không nén được mà run rẩy, đến đáy mắt của chính Cố Tây Khởi cũng có ý cười.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa nụ cười.
Sao trên thế giới này lại có một cô gái đáng yêu như vậy.
Rất muốn xoa mặt cô, hẳn là sẽ mềm mại như cục bột, sờ rất thích tay nhỉ.
Kiều Ấu mím môi, không biết bọn họ đang cười cái gì.
Có gì buồn cười à? Cô thở dài như bà cụ non, mấy thanh thiếu niên thời nay đúng là khó hiểu.
-
Bầu không khí ở chỗ Kiều Ấu hài hòa, vui vẻ, nhưng ở chỗ Tiết Tâm lại đang u ám, mây đen giăng đầy.
Rất nhiều người đều đến hỏi cô ta: “Tiết Tâm, cô gái trong video thật sự không phải là cậu à?”
Kiều Thần đã nói vậy trong nhóm mấy ngàn người của trường, mấy người này còn đến hỏi cô ta làm cái gì? Không phải trong lòng bọn họ đã biết đáp án rồi à?
Tiết Tâm biết sức ảnh hưởng của Kiều Thần lớn hơn cô ta, vậy nên cô ta không giải thích.
Sau khi nghe mấy câu hỏi này, cô ta thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa đã không giữ vững được thể diện của nữ thần.
Cuối cùng, cô ta nở nụ cười miễn cưỡng: “Không phải.
Lúc trước tôi cũng chưa từng thừa nhận mà.”
Không ít người thầm mắng, Tiết Tâm không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng chưa từng phủ nhận lần nào, không phủ nhận thì chẳng phải đang ám chỉ người khác cho rằng người đó là cô ta à? Tuy suy nghĩ của mọi người khác nhau, nhưng ai cũng không nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra ngay trước mặt Tiết Tâm.
Nhưng cũng có người nói lời sắc bén: “Thế người trong video thứ ba là cậu à?”
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, cả lớp đều chìm vào im lặng.
Dân mạng đã phát hiện cô gái trong video thứ ba không giống với cô gái trong hai video trước.
Nếu bỏ quầng sáng nữ thần của Tiết Tâm mà chỉ xem video thứ ba qua góc nhìn của một người khách qua đường, bọn họ phát hiện cô gái trong video giống Tiết Tâm tới hơn 90%.
Mặt Tiết Tâm đờ ra: “Các cậu nghĩ gì thế? Sao người đó có thể là tôi được?” Dù thế nào, cô ta cũng không thể thừa nhận.
Nếu nhận thì cô ta toi đời thật rồi.
Trong mắt các bạn, cô ta vẫn luôn là nữ thần cao xa không thể với tới, nhưng một khi việc cô ta giả mạo người khác vì muốn nổi tiếng được chứng thực, quầng sáng trên người cô ta thật sự sẽ biến mất.
Người hỏi câu hỏi đó cười nhạo, rõ ràng là không tin.
Nhưng dù bọn họ tin hay không, Tiết Tâm cũng một mực chắc chắn rằng hot search thứ ba không liên quan gì đến cô ta, cô ta chỉ là một người hóng hớt vô tội mà thôi.
Mọi người thấy không hỏi thêm được tin tức giật gân nào ở chỗ Tiết Tâm thì đều rời đi hết.
Sau khi những người khác đi, bạn thân của Tiết Tâm đi đến trước mặt cô ta, thở dài một tiếng rồi an ủi: “Tâm Tâm, không sao đâu, sau này còn có buổi chọn diễn viên cho vai nữ chính phim điện ảnh nữa mà, chắc chắn cậu sẽ làm được.”
Mặt Tiết Tâm tái nhợt, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng móng tay thì ấn sâu vào lòng bàn tay.
-
Hôm sau, trên diễn đàn trường bỗng xuất hiện một bài đăng có tiêu đề vô cùng bắt mắt.
[Ở trong trường cũng đeo khẩu trang, là do quá xấu hay là đây là loại trà xanh mới?]
Rất nhiều học sinh vừa thấy đã ấn vào đọc.
Trong bài đăng là mấy bức ảnh của Kiều Ấu.
Trong ảnh, cô đeo khẩu trang hoạt hình màu hồng nhạt hoặc là màu xanh lam, che đi hơn nửa khuôn mặt.
“Theo quan sát của chủ topic, bạn nữ này là học sinh lớp 11 mới chuyển đến, từ khi mới chuyển trường đến bây giờ, bạn nữ này vẫn luôn đeo khẩu trang trên mặt, ngay cả lúc ăn cơm cũng không tháo xuống.
Ồ, mọi người hỏi sao ăn cơm lại đeo khẩu trang được ư? Bởi vì bạn nữ này cắt mở khẩu trang ra! Đây là mưu mô đến nhường nào chứ!”
Hình ảnh.jpg
Trong ảnh là cảnh Kiều Ấu đeo khẩu trang ăn cơm, nhưng bức ảnh đã bị làm mờ, làm người khác không thấy rõ mặt học sinh nữ này.
“Cả ngày đều đeo khẩu trang chạy long nhong khắp nơi, ngay cả khi ở trong lớp học cũng không tháo xuống, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là mặt quá xấu nên phải dùng khẩu trang che lại, hoặc đây chính là kiểu trà xanh mới, làm vậy vì muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Loại trà xanh này giấu giếm rất kỹ, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị trà xanh chơi đùa trong lòng bàn tay.
Vậy thì mọi người nghĩ bạn nữ này là loại nào?”
Sau khi bài viết được đăng lên, nó lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý và bàn tán.
“Chủ bài đăng giỏi suy diễn ghê.”
“Chắc là do mặt xấu đấy.”
“Chắc chắn là vì mặt mũi xấu xí rồi! Không thì đeo khẩu trang cả ngày làm gì? Không sợ ngạt thở à?”
Người đăng bài nhìn thấy những bình luận này thì vô cùng đắc ý, nhưng còn chưa kịp đắc ý được bao lâu thì trường học đã có tin tức lớn hơn, lập tức thu hút hết sự chú ý của các học sinh khác…
Chương trình giải trí quốc dân “Quay về chốn cũ” sắp đến ghi hình ở trường bọn họ! Có lẽ sẽ quay ở trường họ trong khoảng ba đến bốn ngày.
Tin tức này vừa xuất hiện, hầu như không ai buồn chú ý đến việc học sinh chuyển trường trông như thế nào nữa!
Nói cho cùng thì học sinh chuyển trường trông như thế nào làm sao so được với tin nóng rằng “Quay về chốn cũ” sẽ đến trường bọn họ được.
Vì không ai quan tâm nên bài đăng này chìm nghỉm rất nhanh, ở trang chủ toàn là tin tức về chương trình “Quay về chốn cũ”.
Nhìn tên là biết nội dung của chương trình giải trí này chính là mấy khách mời cùng nhau quay về chốn cũ.
Chốn cũ đó có thể là trường học nơi bọn họ đã từng học tập, cũng có thể là nơi ở cũ mà họ đã từng sinh sống.
Nếu lúc này chương trình chọn trường học của bọn họ, vậy thì trong số khách mời chắc chắn sẽ có đàn anh đàn chị cùng trường với họ rồi!
Người có thể tham gia chương trình giải trí này đều là các minh tinh đã có tiếng tăm.
Vậy mà bọn họ lại là đàn em cùng trường với một minh tinh nổi tiếng nào đó! Nghĩ đến đó thôi là đám học sinh chẳng có tâm tư học tập, chỉ mong ngóng muốn biết đàn anh đàn chị cùng trường là minh tinh nào.
Kiều Ấu cũng biết tin này qua miệng Trịnh Điềm Tranh.
Nhưng cô không có hứng thú chút nào, không chỉ cô mà cả bạn ngồi cùng bàn của cô cũng không có phản ứng gì.
Hai người đều cực kì bình tĩnh, chỉ có mình Trịnh Điềm Tranh là đang vui vẻ sung sướng: “Biết đâu tớ sẽ lọt vào ống kính lúc hết tiết hoặc là lúc đi học, tan học nhỉ.”
Trịnh Điềm Tranh hưng phấn đến mức khó có thể kìm nén, nhưng Kiều Ấu lại chẳng có phản ứng gì.
Cô ấy thấy vậy thì không thể tin nổi, hỏi: “Không thể nào, cậu không đu idol à?”
Nói đến đu idol làm Kiều Ấu hơi sửng sốt.
Lúc phỏng vấn đường phố, Kiều Ấu cũng được MC nữ hỏi câu hỏi này.
Lúc ấy cô trả lời là “Rising”.
Không có cách nào khác, cô không biết một ai trong số mấy cái tên mà MC nữ nêu ra.
Cô chỉ biết Rising, vậy nên mới nói tên của cậu ấy.
Mà hiện tại, “ngôi sao” đó đang ở ngay bên cạnh cô.
Sau lần phỏng vấn đó, Kiều Ấu đã biết nghĩa của từ “đu idol” qua miệng của mấy người Lỗ Nhị.
Hóa ra idol trong đu idol chính là minh tinh.
Đu idol chính là theo đuổi thần tượng.
Cô nghe Lỗ Nhị nói, những thiếu nữ đu idol đều ảo tưởng có một ngày có thể hái được ngôi sao.
Hái ngôi sao?
Kiều Ấu thở dài, người trẻ tuổi bây giờ thật là biết chơi.
Thế này thì phải hái thế nào? Kiều Ấu chỉ có thể dựa theo hiểu biết của mình để hiểu nghĩa của cụm “hái ngôi sao” này.
Bây giờ, ngôi sao mà lúc trước cô theo đuổi kia đã trở thành bạn cùng bàn với cô, cũng có thể coi là hái sao thành công rồi nhỉ.
Sau khi Trịnh Điềm Tranh vui vẻ quay về chỗ ngồi của mình, Kiều Ấu nhìn Cố Tây Khởi bên cạnh, đột ngột hỏi: “Đồng chí Cố, cậu có đu idol không thế?”
Cố Tây Khởi nhìn cô rồi khẽ “ừ” một tiếng.
Kiều Ấu trừng lớn mắt vì bất ngờ, vậy mà Cố Tây Khởi cũng đu idol! Cô còn tưởng kiểu cool guy như Cố Tây Khởi sẽ không đu idol chứ.
À, cool guy là từ mới nhất mà bà trẻ vừa mới học được, dùng để miêu tả một bạn nam nào đó rất ngầu.
Kiều Ấu tò mò hỏi bằng chất giọng non nớt: “Đồng chí Cố, thế mà cậu cũng đu idol à?”
Cố Tây Khởi buồn cười: “Ừ, tôi cũng đu idol.”
Kiều Ấu “oa” lên, giọng trẻ con của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Là ai thế, tôi có biết người đó không?”
Cố Tây Khởi cong môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu biết người đó đấy.”
Lòng hiếu kỳ của Kiều Ấu đã hoàn toàn bị khơi dậy! Cô biết người này ư?
Nhưng cô thực sự không biết được mấy người nổi tiếng, ngoài Rising ra thì cô còn chẳng thể nói được tên của một ai khác.
Kiều Ấu không nhịn được nên thúc giục, hỏi: “Tôi không biết.
Rốt cuộc là ai thế?”
Cố Tây Khởi công bố đáp án: “Chính là cô gái 2G nổi tiếng lúc trước.”
Kiều Ấu: !!!
Cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời này của Cố Tây Khởi.
Bà trẻ gãi đầu theo bản năng, cảm thấy thật là xấu hổ.
Những người khác không biết cô gái 2G là ai, nhưng Kiều Ấu biết Cố Tây Khởi chắc chắn sẽ biết, dù gì lần đầu tiên cô lên hot search cũng là do thơm lây Cố Tây Khởi.
Hơn nữa, bọn họ cũng kết bạn QQ với nhau trong lần ở sân bay đó.
Nhưng mà… Kiều Ấu hạ giọng, lặng lẽ hỏi bằng giọng trẻ con: “Vậy nên cậu biết cô gái trong video phỏng vấn đường phố kia cũng là tôi à?”
“Tôi biết.”
“Sao cậu lại biết được thế?”
“Tôi nhận ra cậu.” Vậy nên Cố Tây Khởi thấy trò của Tiết Tâm lúc trước thật khó mà tin nổi.
Sự khác biệt rõ ràng như vậy, vừa nhìn đã biết là hai người khác nhau, không biết sao cô ta lại nghĩ đến chuyện giả mạo Kiều Ấu nữa.
Thủ đoạn giả mạo này quá vụng về, hoàn toàn không vượt qua được sự cân nhắc của người khác, sẽ bị lật tẩy chỉ trong giây lát.
Bà cô thấy hơi vui vẻ.
Hóa ra, ở trong lòng Cố Tây Khởi, cô cũng được coi là “minh tinh” à?
Kiều Ấu mím môi, cố gắng kìm nén khóe môi đang cong lên, nhưng lòng cô vẫn vui vẻ như muốn bay lên.
Cô đã nói rồi mà! Với tư cách là hoa khôi thôn được cả thôn Đại Tiền công nhận, dù cô có tới 50 năm sau, cô cũng vẫn là ngôi sao lấp lánh nhất!
Bà trẻ vui vẻ nên mời đồng chí Cố Tây Khởi cùng cô về nhà sau khi tan học.
Dù gì thì hai khu dân cư của bọn họ cũng ở cạnh nhau, cách nhau rất gần, cùng nhau về nhà cũng rất thuận tiện.
-
Khi tan học, Kiều Ấu hồ hởi hào hứng đưa Cố Tây Khởi đi về phía cổng trường.
Xe đạp của cô đang được để ở nhà xe.
Trước đó, cô và Kiều Thần đều được tài xế đưa đi đón về, nhưng đứa cháu trai này của cô đang ở trong thời kì phản nghịch, cả ngày đều trong trạng thái muốn gì đòi nấy.
Sáng nay Kiều Thần không chịu đi học bằng ô tô, cứ nhất quyết đòi đạp xe đạp.
Kiều Ấu tự nhận bản thân là bề trên rất quan tâm đến thế hệ sau.
Nếu cháu trai muốn đạp xe đạp đi học, vậy thì cô chắc chắn phải đi cùng với cháu trai rồi.
May mà gara của nhà họ Kiều có nhiều xe, đến xe đạp cũng không chỉ có một chiếc.
Vậy nên, cuối cùng, hai bà cháu họ mỗi người đi một chiếc xe đạp, ai đạp xe người nấy để đến trường.
Trong thời đại mà Kiều Ấu sinh sống, xe đạp là thứ rất hiếm có, muốn mua thì phải đến chợ đen, lại còn phải tốn rất nhiều tiền.
Có lúc có tiền cũng không mua được vì thứ này cung không đủ cầu.
Nhưng đa phần mọi người đều không mua nổi xe đạp, ba cô là đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ, điều kiện gia đình họ đã được xem là tốt nhất đại đội, nhưng dù vậy thì nhà bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe đạp.
Mọi người trong gia đình cô đối xử với chiếc xe không khác gì bảo bối, mỗi lần dùng xong, họ đều lau xe đạp đến độ sạch bong sáng bóng.
Bởi vì trước kia nhà cô có một chiếc xe đạp, vậy nên Kiều Ấu cũng biết đi xe đạp.
Nhưng trong mắt Kiều Ấu, xe đạp bây giờ trông đẹp hơn xe đạp ở thời đại của cô nhiều, hơn nữa kiểu dáng cũng càng đặc biệt hơn.
Nhưng người thời đại này dùng xe hơi để di chuyển nhiều hơn, chẳng mấy người đi xe đạp nữa cả.
Nói cách khác, ngoài học sinh và mấy người yêu thích xe đạp ra thì rất ít khi thấy có người đi xe đạp trên đường phố.
Ngoài xe hơi ra thì tàu điện ngầm, xe bus cũng là lựa chọn của nhiều người khi phải ra ngoài.
Thứ đồ hiếm lạ đã từng được mọi người coi là bảo bối giờ đã chẳng còn hiếm lạ nữa.
Kiều Ấu nhất thời thấy hơi thổn thức.
Có lẽ đây chính là uy lực của khoảng thời gian dài 50 năm.
Càng đến gần nhà để xe, bước chân của Kiều Ấu lại càng nhẹ nhàng hơn.
Chiều nay cô đã nói với cháu trai rằng bọn họ không cần cùng nhau về nhà sau khi tan học.
Thời gian tan học của lớp 11 và lớp 12 không giống nhau, lớp 11 tan sớm hơn nên cháu trai cô cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Sau khi đi đến trước xe đạp của mình, Kiều Ấu mở khóa xe ra trước.
Mở khóa xong, cô vui vẻ nói với Cố Tây Khởi như đang khoe một món báu vật: “Đồng chí Cố, cậu xem này, đây là xe đạp của tôi!” Tuy cô biết xe đạp chẳng phải thứ đặc biệt gì ở thời đại này, nhưng có vài suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ trong đầu Kiều Ấu.
Cô đã sống ở thế kỷ trước tròn mười sáu năm.
Nhưng mới sống ở thế giới này nửa tháng.
Vậy nên, trong lòng Kiều Ấu, xe đạp vẫn là món đồ hiếm có như cũ.
Khoe xong, Kiều Ấu nghiêm túc giao bảo bối của mình vào tay đồng chí Cố Tây Khởi.
“Đồng chí Cố, cho cậu đạp xe đấy.”
Cố Tây Khởi cong môi: “Vậy còn cậu thì sao?”
Kiều Ấu tỏ vẻ đương nhiên, nói với giọng trẻ con: “Tôi nhìn cậu đạp xe.
Nhưng mà đồng chí Cố này, cậu nhớ phải đi chậm một chút nhé, lát nữa tôi đi bộ bên cạnh cậu.” Xe đạp bây giờ không giống với xe đạp trước kia, nó không có ghế sau, nếu không thì hai người họ có thể cùng nhau đạp xe về nhà.
Trong lòng Kiều Ấu, xe đạp chính là báu vật nhỏ của cô.
Cô đồng ý cho đồng chí Cố mượn dùng báu vật của mình, thật ra cũng chẳng khác gì cô đã coi anh là người một nhà.
Trong lòng cô, Cố Tây Khởi cũng giống cháu trai và mấy người Lỗ Nhị, đều là thế hệ sau đáng để giao du.
Kiều Ấu thấy Cố Tây Khởi mãi không nhúc nhích nên tưởng rằng Cố Tây Khởi không biết đi xe đạp.
Cô không nhịn được mà nghĩ, mấy năm trước đồng chí Cố đều bận chơi game, nghe nói lúc chơi game phải ở trong một căn biệt thự lớn với đồng đội, khi ra ngoài thì có tài xế riêng, không cần tự sử dụng phương tiện giao thông.
Vậy nên dù anh thật sự không biết đi xe đạp thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Kiều Ấu suy nghĩ một lát rồi chỉ vào chiếc xe đạp, sau đó lại nói với Cố Tây Khởi bằng giọng trẻ con: “Cậu ngồi lên trên, tự mình chuyển động đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...