“Hai người đang làm cái gì vậy?!” Sau khi nhìn thấy cảnh này, Kiều Thần nhíu mày, vẻ mặt khó chịu tức giận hét lên.
Trong mắt cậu ấy, bà trẻ của cậu ấy vừa đơn thuần lại ngây thơ, mặt đầy vẻ không rành thế sự, bây giờ lại đi lau mồ hôi cho Cố Tây Khởi, nhất định là đã bị tên chó mưu mô Cố Tây Khởi này đầu độc.
Hành vi của Cố Tây Khởi đúng là không phải chuyện con người có thể làm ra!
Không chỉ có Kiều Thần nghĩ như vậy mà còn có cả đám người Hề Vũ, Lỗ Nhị cũng nghĩ thế.
Thậm chí Lỗ Nhị còn hỏi: “Bà trẻ, nếu cậu bị ép buộc thì hãy chớp mắt mấy cái!”
Nếu bị ép buộc thì chớp mắt mấy cái?
Kiều Ấu vội mở to đôi mắt mèo xinh đẹp sinh động của mình ra, mắt không thèm chớp nhìn cháu trai mình.
Đôi mắt mèo kia vừa ngây thơ lại ngốc nghếch, trông vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu, đôi mắt trong veo, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể trông thấy đáy.
Kiều Thần nhìn thấy thì càng tức giận hơn, cậu ấy vừa mới không chú ý đã bị tên chó mưu mô Cố Tây Khởi khoắng sạch nhà! Thất sách, thất sách! Có trách thì trách Cố Tây Khởi quá nham hiểm!
Cố Tây Khởi duỗi tay trái ra trước mặt Kiều Ấu, lông mi dài quét qua lòng bàn tay ấm áp mang đến cảm giác hơi ngứa ngáy.
Mắt Kiều Ấu cũng hơi ngứa ngáy, cô vô thức chớp chớp mắt, nắm lấy cánh tay Cố Tây Khởi, giọng nói non nớt vội vàng nói: “Tôi chớp mắt rồi!” Nhưng cô cũng không bị bắt ép.
Trịnh Điềm Tranh ở bệnh cạnh chỉ cảm thấy Kiều Ấu đúng là vừa thật thà vừa đáng yêu.
Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, có lẽ cô ấy đã bật cười thành tiếng, người khác nói “bị bắt ép thì chớp mắt mấy cái”, cô không bị bắt ép lại thật sự không chớp mắt, ngoan ngoãn mở to mắt, ngoan quá rồi đó.
“Không sao.” Cố Tây Khởi nói xong mới nhìn về phía Lỗ Nhị, dùng giọng điệu như chưa có gì xảy ra hỏi: “Cậu gọi cô ấy là gì?”
Lỗ Nhị không cần suy nghĩ đã trả lời: “Bà trẻ.”
Kiều Thần cũng mất kiên nhẫn nói với theo: “Cố Tây Khởi, cậu mau thả bà trẻ của tôi ra.”
Cố Tây Khởi cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Cậu quen bọn họ à?”
Kiều Ấu mím môi, gật đầu trước đôi mắt không phân biệt rõ cảm xúc của Cố Tây Khởi.
Cô biết Cố Tây Khởi và cháu trai nhà mình hình như có chút xích mích nhưng cô không biết cụ thể giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cháu trai mình và Cố Tây Khởi không ưa nhau.
Nhưng trong mắt bà trẻ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu có thể, cô vẫn muốn hai người bọn họ hóa thù thành bạn.
Chuyện như thế này vẫn nên để trưởng bối như cô đứng ra giảng hòa thì hơn.
Nếu để đám tiểu bối tự mình giải quyết thì cô vẫn cứ cảm thấy bọn họ quá xốc nổi.
Tuy là thịt ở lòng bàn tay và mu bàn tay nhiều ít khác nhau, một bên là cháu trai mình, một bên là bạn cùng bàn nhưng bà trẻ vẫn muốn cố gắng để hai chén nước ngang bằng nhau.
Giọng nói của Cố Tây Khởi khá trầm, vẫn không nghe ra cảm xúc gì nhưng Kiều Ấu lại cảm nhận được khí áp của anh hơi thấp: “Những lời cậu nói với tôi, cậu cũng đã nói với bọn họ rồi sao?”
Kiều Ấu ngơ ngác chớp mắt, trong mắt có hơi nghi hoặc.
Cô đã nói gì?
Gần đây cô nói rất nhiều.
Cụ thể là anh đang ám chỉ câu nào?
Nhưng nghĩ đến gần đây mình và cháu trai cũng không nói chuyện nhiều, cô vô thức lắc đầu.
Sau khi Kiều Ấu lắc đầu lập tức phát hiện bầu không khí xung quanh đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Kiều Thần quan sát bốn phía, phát hiện Cố Tây Khởi đang chơi chung với một đám học sinh lớp mười một, trong lòng lập tức hiểu ra.
Chẳng trách cậu ấy tìm anh khắp hai mươi lớp khối mười hai cũng không tìm thấy anh, hóa ra là anh đang học lớp mười một.
Nghĩ tới đây, Kiều Thần cảm thấy mình ưu việt hơn người, kiêu ngạo nói: “Lại đây, ông đây học lớp mười hai, cậu học lớp mười một, gọi một tiếng đàn anh tôi nghe coi.”
Không nói đến Cố Tây Khởi, ngay đến cả Kiều Ấu nghe thấy giọng điệu này của cháu trai mình cũng cảm thấy cậu ấy đang gợi đòn.
Cố Tây Khởi lười biếng ngước mắt lên, thờ ơ liếc mắt nhìn Kiều Thần.
Rõ ràng anh không nói gì nhưng trong mắt lại mang theo vẻ khinh bỉ và xem thường, giống như Kiều Thần không hề tồn tại trong mắt anh.
Sau khi Kiều Thần nhìn thấy loại ánh mắt trịch thượng này, cơn giận đột nhiên ùa lên, cậu ấy xắn tay áo lên, sa sầm mặt chuẩn bị tiến lên đánh một trận với Cố Tây Khởi.
Thù mới hận cũ bao nhiêu năm nay cũng nên được thanh toán rồi.
Cậu ấy muốn cho Cố Tây Khởi biết sao nước biển lại mặn!
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, Kiều Ấu vừa vội vàng ngăn Cố Tây Khởi lại, vừa bảo đám Hề Vũ ngăn Kiều Thần lại.
“Không được đánh nhau!”
Nhìn thấy Kiều Ấu đứng ngăn ở giữa, vẻ mặt Kiều Thần không vui nói: “Rốt cuộc cậu là bà trẻ của ai? Cậu mau qua đây cho tôi.”
Kiều Ấu ngẩng cao cổ, bày ra tư thế của một trưởng bối, trong giọng nói non mềm có mấy phần nghiêm túc: “Kiều Thần, nghe lời!” Trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Ấu không trực tiếp gọi Kiều Thần là cháu trai.
Đây cũng là điều mà trước đây cô đã đồng ý với cháu trai mình.
Không thể để người khác chú ý đến thân phận của cô, cho nên xưng hô cháu trai chỉ có thể dùng những lúc riêng tư, ở bên ngoài cô vẫn gọi thẳng tên cậu ấy.
Kiều Thần bỏ qua Kiều Ấu, trực tiếp khiêu khích Cố Tây Khởi: “Cậu nấp sau lưng bà trẻ tôi thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì trực tiếp đánh với tôi một trận.”
Cố Tây Khởi tiến lên một bước.
Nhưng anh vừa mới tiến lên, Kiều Ấu đã lập tức nắm lấy cánh tay anh: “Không được, không được đánh nhau.”
Cố Tây Khởi cụp mắt xuống nhìn cô, không nói gì.
Kiều Ấu bĩu môi, tủi thân nói: “Đánh nhau sẽ biến thành con búp bê rách.
Tôi không muốn hai người biến thành búp bê rách.”
Không thể trách Kiều Ấu nghĩ như vậy.
Trong các bài đăng trước đây cô đọc được, người đăng đã nhắc đến cụm từ “búp bê rách” rất nhiều lần.
[Cô giống như một con búp bê rách, nằm trên giường, chỉ có thể để mặc cho người khác định đoạt.]
Cái đầu nhỏ như quả dưa của Kiều Ấu choáng váng.
Cô không thể tưởng tượng được làm thế nào mà một người có thể trở thành một con búp bê rách.
Nhưng chỉ đọc miêu tả thôi cũng cảm thấy rất thê thảm.
Đặc biệt là câu “Nằm trên giường, chỉ có thể để mặc cho người khác định đoạt.”
Vậy chắc chắn là bị thương rất nghiêm trọng.
Lúc đầu cô không biết một người sao có thể biến thành một con búp bê rách nhưng bây giờ cô biết rồi.
Nhất định là đánh nhau! Bởi vì đánh nhau rất kịch liệt, nếu cuộc chiến đi quá xa có thể sẽ biến người ta thành một con búp bê rách.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù bên nào biến thành búp bê rách thì cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó đâu.
“Phụt...”
“Ha ha ha ha.”
“Đẳng cấp.”
Quần chúng vây xem xung quanh không nhịn được cười.
Hết cách rồi, bởi vì thật sự rất buồn cười.
Đang trong lúc nghiêm túc như vậy lại đột nhiên xuất hiện “búp bê rách” trong “trích dẫn lời của tổng giám đốc bá đạo”, hình ảnh này thật sự quá mạnh mẽ, khiến người ta không nhịn được tưởng tượng ra mấy trăm chữ về những trích đoạn nổi tiếng giữa tổng giám đốc bá đạo và cô vợ bé nhỏ của anh ta.
Khi nào thì cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo mới biến thành một con búp bê rách?
Loại chuyện này chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra.
Cho nên ngay lúc cái từ “búp bê rách” này được thốt ra, bầu không khí nghiêm túc đã bay biến sạch.
Thành thật mà nói, nếu là một chàng trai nghiêm túc nói ra mấy lời trích dẫn của tổng giám đốc bá đạo này nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy mắc ói, khiến người ta chỉ muốn anh ta bớt bớt đi.
Nhưng nếu đổi thành một cô gái ngây thơ, ngốc nghếch, nói câu này với giọng ngọt ngào ngây ngô thì lại có một loại cảm giác đáng yêu kỳ lạ, mang lại kết quả không ngờ.
Ngay cả Kiều Thần cũng ngẩn ra, lời thoại này đúng là gớm chết đi được, một người trước giờ chưa từng xem phim thần tượng như cậu ấy thực sự không chịu nổi, cũng không biết bà trẻ nhà mình học được những từ kỳ quái này ở đâu.
Trước đó Kiều Thần đã phát hiện ra Kiều Ấu chỉ có tốc độ mạng 2G, hỏi gì cũng không biết.
Mấy ngày nay hình như cô đã học được cách sử dụng các công cụ tìm kiếm, cũng không biết đã học được những gì trên mạng.
Kiều Thần cáu kỉnh nói: “Cậu toàn học cái gì vậy?” Sao cậu ấy có thể biến thành một con búp bê rách được? Có biến thì cũng là Cố Tây Khởi biến thành búp bê rách mới đúng chứ? Không đúng, cũng không phải, cậu ấy không tưởng tượng ra được hình ảnh kia.
Dừng lại! Không được nghĩ tiếp nữa!
Kiều Ấu nghe vậy, đôi mắt cong lên thành hình vòng cung xinh đẹp, cô đã học được gì? Đương nhiên là cô đã học được mấy lời thoại thời thượng rồi!
Có phải ba ngày không gặp, bọn họ phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi không? Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cháu trai thì nhất định là như vậy.
Xem ra mấy ngày nay công cuộc luyện tập nói những câu thời thượng của cô đã có sự tiến bộ thần tốc, nhìn xem, không phải cô đã khiến cháu trai mình phải ngạc nhiên đấy sao?
Lúc này, thầy trưởng phòng giáo vụ nghe được tin chạy đến, từ xa ông ấy đã tức giận quát lên: “Các cô cậu học lớp nào? Ở đây làm cái gì?” Giọng nói cách xa mấy chục mét cũng nghe thấy, có thể thấy lúc này ông ấy đã nói to cỡ nào, tức giận cỡ nào.
Lỗ Nhị vội vàng khuyên nhủ: “Anh Thần, người quen cũ đến rồi, chúng ta rút lui chiến lược trước nhé?”
Kiều Thần không nhìn thầy trưởng phòng giáo vụ mà nhìn Kiều Ấu: “Đi với tôi.”
Kiều Ấu vội vàng lắc đầu, cô vẫn nắm chặt cánh tay Cố Tây Khởi, giọng nói ngây ngô vừa mềm vừa dễ thương: “Tôi sẽ ở cạnh cậu ấy.” Cô và Cố Tây Khởi mới là bạn cùng lớp, nhất định phải cùng nhau quay về.
Cô đi theo Kiều Thần làm gì?
Kiều Thần cau mày, còn định nói gì đó, lúc này, Hề Vũ vội vàng giục cậu ấy rời đi: “Đi thôi, anh Thần, có chuyện gì nói sau.”
Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì thầy trưởng phòng giáo vụ đã sắp đuổi tới hiện trường.
Trong vòng hai năm nay đám người Kiều Thần “chiến đấu” với thầy trưởng phòng giáo vụ không ít lần, nếu như bị bắt được nhất định sẽ được “mời lên nói chuyện” rất lâu, cậu ấy không có kiên nhẫn ứng phó với chuyện đó nên đã cùng mấy anh em rời đi trước.
Bọn họ vừa rời đi, thầy trưởng phòng giáo vụ cũng chạy đến: “Các em tên là gì, học lớp nào, đang làm gì ở đây?”
Một thành viên của đội bóng rổ lớp mười hai bước tới giải thích, thầy trưởng phòng giáo vụ nghi ngờ nhìn họ.
Trong số các học sinh còn ở lại có không ít người qua đường hóng chuyện, bọn họ mồm năm miệng mười thêm mắm dặm muối kể về trận đấu vừa rồi, còn chuyện hotboy của trường và học sinh chuyển trường mới đến muốn gây sự đánh nhau thì bọn họ không đề cập đến.
Nếu thầy trưởng phòng giáo vụ muốn xử lý, lôi cả đám bọn họ lên văn phòng uống trà thì sao?
Có một bạn nữ cười nói: “Thầy giáo vụ, chơi bóng rổ rèn luyện cơ thể, mùa đông nên rèn luyện gân cốt một chút, hơn nữa tháng sau đã đến giải đấu bóng rổ rồi, mấy đàn anh cũng chỉ tìm người làm nóng cơ thể một chút thôi mà thầy.”
“Đúng vậy, chẳng phải bây giờ các trường đang giáo dục học sinh tiểu học và trung học cơ sở về tố chất cơ thể sao? Chơi bóng rổ là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong việc cải thiện tố chất cơ thể.”
Mọi người người này một câu, người kia một câu, rất nhanh đã xoay thầy trưởng phòng giáo vụ quay mòng mòng.
Chơi bóng rổ hợp lý đương nhiên là một chuyện tốt, hơn nữa quả thật tháng sau sẽ có một cuộc thi bóng rổ giữa các trường.
Thầy trưởng phòng giáo vụ cũng biết mặt các thành viên trong đội bóng rổ của trường.
Sau khi gặp người quen ở đây, ông ấy cũng không thể nói thêm gì nữa, cuối cùng cũng không bắt bọn họ để lại tên và lớp, chỉ bảo bọn họ nhanh chóng quay trở lại lớp học.
“Chơi bóng rổ thì được nhưng không được làm chậm trễ việc học tập, biết chưa? Lớp học sắp bắt đầu rồi, mau quay về chuẩn bị đi!”
Mọi người vội vàng cao giọng hô to: “Em biết rồi ạ!”
Lúc Kiều Ấu và đám người Cố Tây Khởi, Trịnh Điềm Tranh cùng nhau trở lại lớp học, Cố Tây Khởi đột nhiên nói: “Sau này mấy câu như vậy cậu chỉ được nói với tôi thôi.”
Kiều Ấu a một tiếng, trong giọng nói ngây thơ có mấy phần mờ mịt: “Nói gì cơ?” Còn nữa, tại sao chỉ có thể nói với anh?
Trịnh Điềm Tranh ho nhẹ một tiếng, ý thức được hai người bọn họ muốn giao lưu nên rất tinh ý để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Vì vậy trong lúc nhất thời trên con đường nhỏ này chỉ có hai người Kiều Ấu và Cố Tây Khởi.
Kiều Ấu nghiêng đầu, cặp mắt trong veo, hỏi: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như...”
Cố Tây Khởi rũ mắt nhìn Kiều Ấu, Kiều Ấu vô thức lùi về sau mấy bước, đúng lúc sau lưng cô có một bức tường, sau khi lùi đến bên tường, cô không thể lùi được nữa, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tây Khởi đang gần trong gang tấc.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cô thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh và bóng dáng của chính mình trong đáy mắt anh.
Cố Tây Khởi chống hai tay hai bên trái phải của cô, nói từng câu từng chữ: “Ví dụ như...”
“Cô gái này, cậu đang đùa với lửa.”
Ê ê ê, rõ ràng là “Tên này, cậu đang đùa với lửa.” Cố Tây Khởi lại tự ý thay đổi xưng hô.
Nhưng nghe như vậy cảm thấy khá là đặc biệt.
“Cô gái này, cậu tự mình châm lửa thì tự mình dập đi.”
Kiều Ấu: ???
Không biết tại sao nhưng khi Cố Tây Khởi dùng chất giọng được trời ban của anh nói ra những câu này, hiệu quả mang lại cực kỳ rung động lòng người, hoàn toàn khác với lúc cô nói những lời này.
Chưa kể đôi mắt anh sâu thẳm quyến rũ, nhìn cô không chớp mắt.
Kiều Ấu không biết diễn tả cảm giác lúc đó như thế nào.
Cô chỉ cảm thấy hơi ngứa tai và có một cảm giác...
Cảm giác như muốn “ồ quao”.
Thì ra nghe lời Cố Tây Khởi nói có cảm giác như vậy sao?
Nếu tốc độ mạng của cô đủ nhanh, cô có thể miêu tả cảm giác này là “rất khiêu gợi” nhưng tốc độ mạng của cô vẫn chưa đủ nhanh, cho nên cô chỉ có thể chớp mắt mấy cái, không biết phải diễn tả như thế nào.
Kiều Ấu thở dài như bà cụ non.
Trẻ con bây giờ khó làm quá.
Cô chỉ có thể nói một câu trích dẫn lời của tổng giám đốc bá đạo đã học trước đây để trấn an anh: “Biết rồi biết rồi, cậu đúng là nhóc phiền phức, tôi phải làm thế nào với cậu đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...