【 Nụ hôn đầu tiên 】
Hôm nay là ngày đầu tiên sau kỳ thi đại học
Trì Đông Dương ngồi trên sô pha ở đại sảnh, một tay vòng bên người Tiêu Tùng Hứa, một tay gõ bàn phím đặt trên đầu gối.
Bọn họ đã cùng cha mẹ hai bên thương lượng đăng ký trường học. Sau khi hai gia đình quyết định xong, cũng cần căn cứ vào năng lực của hai đứa nhỏ mà lựa chọn chuyên ngành khác nhau, nhưng ít cho cho phép họ học cùng trường. Trì Đông Dương cùng Tiêu Tùng Hứa trước đó đã lật qua tài liệu, đều là các học viện và các trường chuyên nghiệp. Kế tiếp chỉ cần hệ thống mở ra, bọn họ liền có thể điền nguyện vọng, liền vạn sự đại cát.
Sau khi hai người điền xong thông tin vào hệ thống, ấn lưu xong, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Toàn bộ thời gian học lớp 12, họ cùng nhau chống đỡ, đem nhiệm vụ quan trọng nhất của đời người hoàn thành.
Kế tiếp, họ sẽ mở ra một cuộc sống mới.
"Sau này chỉ giáo nhiều, bạn trai." Trì Đông Dương nắm lấy tay Tiêu Tùng Hứa, hôn lên mu bàn tay của đối phương.
Trên mặt nhỏ bé của Tiêu Tùng Hứa trên mặt nhỏ bé một tầng ửng hồng, túm lấy tay đối phương, cũng học theo đối phương hôn lên mu bàn tay, trả lời: "Cậu cũng vậy, bạn trai!"
Khoảnh khắc môi chạm vào mu bàn tay xúc cảm phá lệ mềm mại. Giống như lông chim mềm mại thổi qua vị trí mẫn cảm nhất của trái tim.
Trì Đông Dương không khỏi tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã (: 心猿意馬, nghĩa đen là: cái như, cái như chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và trong triết lý của, và của trường phái chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Anh cảm thấy ngực mình bởi vì xúc cảm của mu bàn tay để lại mà phát ngứa, phát đau, mà ngo ngoe rục rịch.
Ánh mắt Trì Đông Dương dừng ở trên môi Tiêu Tùng Hứa.
Ban đầu chỉ là bông tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng nhìn chăm chú càng lâu, ánh mắt anh trở nên sâu sắc hơn từng ngày, từng lớp, trở nên càng ngày càng thâm sâu.
Tiêu Tùng Hứa hiểu đây là kiểu ánh mắt nguy hiểm nhất.
Mấy tháng cuối lớp 12, học sinh áp lực rất lớn, Tiêu Tùng Hứa tốn không ít tinh lực mới khống chế được tình trạng này của Trì Đông Dương.
Cũng may, hiện tại thời gian cấp ba đã trôi qua. Tiêu Tùng Hứa trong lòng âm thầm nghĩ: Chính mình giống như không có nghĩa vụ lại ngăn cản Trì Đông Dương đi?
"Trì Đông Dương......" Tiêu Tùng Hứa vốn dĩ muốn mở miệng nói đồng ý.
Nhưng Trì Đông Dương lại phản xạ có điều kiện hiểu sai ý, cho rằng người này lại muốn phản đối, trực tiếp không thể nhịn được nữa giơ tay ấn vai, đem người áp đảo ở trên sô pha.
Trì Đông Dương cúi người và tiến lại gần, như được lực hấp dẫn dẫn dắt, môi anh rời khỏi người kia dần dần tiếp cận.
"Tớ còn phải nhịn bao lâu?" Trì Đông Dương thanh âm run nhè nhẹ, không kìm chế được mà nói, "Sóc nhỏ, tớ muốn, tớ không nhịn được......"
Biểu tình của đối phương quá có tính xâm lược, đồng thời lại mang theo loại nguy hiểm gợi cảm.
Tiêu Tùng Hứa mím môi, vẫn là dũng cảm mở miệng:
"Không để cậu nhịn nữa."
Tín hiệu cho phép này như là cho chó săn nghe chỉ thị theo tiếng súng.
Trì Đông Dương đè môi ép xuống dưới.
Ban đầu chỉ đơn giản là dán vào nhau. Chỉ là dán, nhưng hai người như bị điện giật, cả người tê dại, một người thân thể mềm nhũn, một người thân thể nóng lên,
Lại tiếp theo, thiếu niên không thầy dạy cũng hiểu, dựa vào bản năng bắt đầu động tác.
Khẽ hôn trở nên tăng thêm, theo sau là gia tăng, lại gia tăng.
Chờ đến lúc bọn họ tách ra, đã là thở hồng hộc.
Trì Đông Dương kéo Tiêu Tùng Hứa ngồi dậy, hai người hậu tri hậu giác lại cảm thấy thẹn thùng.
Tiêu Tùng Hứa đối với những việc này tương đối trì độn.
Vừa rồi trong quá trình hôn môi, cả người cũng có vẻ thực bị động.
Cậu nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình. Phát hiện ngón chân không biết khi nào cuộn lên tới, chờ thân thể chậm rãi dừng lại, ngón chân mới từng điểm từng điểm giãn ra.
Này hẳn là, chính mình cũng cảm thấy thoải mái đi?
Tiêu Tùng Hứa mơ mơ màng màng mà nghĩ.
"Sóc nhỏ." Thanh âm Trì Đông Dương lại nặng nề. Thiếu niên nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.
Vì vậy, người nhỏ bé và dễ thương này nhìn vào phản ứng của ngón chân của mình, lại trở nên ngốc nghếch và xấu hổ. Trì Đông Dương không hề sai một chút nào.
Trì Đông Dương có điểm nghiện, lại gần sát Tiêu Tùng Hứa, ương bướng nói: "Tớ muốn hôn nữa."
"Chính là......" Tiêu Tùng Hứa có chút khó xử, "Tớ còn chưa thở bình thường lại được......"
"Tớ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút!"
"Trì Đông Dương, đợi thêm một lát nữa được không?"
"Không được!"
"Muộn...... Ngô!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...